Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1726. Nhìn Trộm (1)


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn nói: “Bệ hạ, chuyện kiểu không làm mà hưởng như thế này sẽ khiến cho ta cảm thấy bất an, ta không ngại lấy ác ý để suy đoán về điều đó.”
Quốc vương bần thần suy nghĩ một lúc.
“Cậu nói đúng, chúng ta lơ là cảnh giác với ác quỷ là vì chúng ta cường đại, điều này khiến cho chúng ta sinh ra kiêu căng và cái nhìn phiến diện đối với chúng, nhưng chúng ta bảo đảm sau này sẽ không như vậy nữa.”
Ông ta nói xong thì dùng lễ kiếm gõ lên hai vai Cố Thanh Sơn, miệng thì thầm:
“Ta, quốc vương Roland, Friedrich, lấy nghi lễ này sắc phong Nam tước Rod làm Tử tước của đế quốc St. Roland, đồng thời với sự cống hiến và cứu vớt đối với toàn thể nhân loại, gia phong làm Bá tước Bạch Dạ.”
“Nguyện lòng ngươi như thánh quang rừng rực, tiêu trừ tất cả bóng tối trên thế gian, khiến cho màn đêm vĩnh viễn không bao giờ phủ xuống chúng sinh.”
Cố Thanh Sơn hơi ngẩn ra.
Quốc vương Roland thu hồi lễ kiếm, vỗ vai hắn nói: “Thực ra Bá tước cũng không thể xứng với những gì cậu đã cống hiến, nhưng cậu chỉ mới hơn mười lăm tuổi, ta không thể cho cậu quá nhiều quyền lực, làm vậy sẽ hủy hoại cậu... Cậu có ý kiến gì không?”
“Không có.” Cố Thanh Sơn nói.
“Rất tốt, giờ đang lúc chiến tranh, tất cả giản lược, nhưng những gì cậu nên có cũng sẽ không thiếu, tiếp theo đây sẽ có người dẫn cậu đi nhận.”
“Vâng.”
“Tiện thể hỏi một câu, tiếp theo cậu muốn làm cái gì? Ta đã cấp cho cậu một lãnh địa, là một trong những nơi nghỉ mát đẹp nhất trong đế quốc, đi xem trước đi.”
“Bệ hạ, chuyện ác quỷ là ta phát hiện trước, ta muốn ra chiến trường.”
Quốc vương Roland cười.
Ánh mắt những cường giả kia nhìn Cố Thanh Sơn cũng mang theo một chút ý cười.
“Thằng nhóc này không tệ.” Cô gái tóc đỏ liếm môi, nhẹ giọng nói.
“Đúng vậy, Đoạn Tội giả mới.” Lão nông cảm khái.
Thái độ của Quốc vương Roland cũng thân thiết thêm vài phần, nói:
“Rod, cậu là một đứa trẻ tốt, tương lai sẽ trở thành nhân tài trụ cột của để quốc, điều này không phải nghi ngờ. Nhưng bây giờ cậu mới mười lăm tuổi, cần được bảo vệ. Cậu nên trải qua một khoảng thời gian rèn luyện, trưởng thành mạnh khỏe, cũng cần làm quen thêm vài người bạn cùng chung chí hướng, ta thậm chí còn muốn cậu tìm được tình yêu ở nơi này.”
Cố Thanh Sơn còn muốn nói gì đó, quốc vương Roland đã vỗ vai hắn, nói:
“Yên tâm đi, chúng ta có nhiều cường giả ở đây như vậy, chuyện chiến tranh để chúng ta lo là đủ rồi... Người đâu, dẫn tân Bá tước của chúng ta xuống phía dưới, cậu ấy cần lễ phục đại diện cho thân phận.”
Cố Thanh Sơn và Quạ bị lễ quan dẫn đi.
Dọc theo tấm thảm hoa lệ đi thẳng về phía trước, chỉ thấy sáu thị nữ đứng ở cuối đường, đang đợi Cố Thanh Sơn.
Lễ quan nhìn sáu thị nữ một chút rồi lại liếc mắt nhìn Cố Thanh Sơn.
Gì?
Cố Thanh Sơn không hiểu, cũng nhìn lại lễ quan.
Lúc này thị nữ thi lễ một cái, mở miệng nói: “Lễ phục của Bá tước đại nhân đã chuẩn bị xong, ngài có thể đi về.”
“Được.” Lễ quan chào đáp lễ, sau đó xoay người rời đi.
Hắn ta không để ý tới ánh mắt của Cố Thanh Sơn nữa.
Sáu thị nữ tiếp nhận Quạ và Cố Thanh Sơn, dẫn họ đi qua vài cầu thang, lên lầu, đi tới một phòng nghỉ.
Nơi này có một thị nữ khác đang chờ bọn họ.
Sáu thị nữ đi tới trước mặt nàng ta, cùng nhau hành lễ, nói: “Tổng quản, Bá tước đại nhân đến rồi.”
Người con gái có gương mặt bình thường, nhưng trên người lại mang khí chất của một người quản lý.
Nàng ta nói: “Chào ngài, Bá tước đại nhân, bệ hạ ra lệnh cho ta và các thị nữ lo liệu phục sức cho ngài ra ngoài, giới thiệu đất phong, lễ vật cho các quý tộc... Yên tâm, sẽ không có vấn đề gì, huống hồ ngài cũng không sợ những việc này. Ngoài ra, ngài có một chỗ ở tại thành Thánh Quan, nhân viên cũng đã được an bài thích hợp.”
“Cảm ơn, cảm ơn nhiều.” Cố Thanh Sơn nói.
Cô gái giải thích:
“Bá tước đại nhân, và cả kỵ sĩ của ngài nữa, bởi vì trước đây các vị chưa từng tới đế quốc Roland, cho nên lễ phục của ngài đều được gấp rút hoàn thành với tốc độ nhanh nhất. Ngài thử trước xem, có vấn đề gì chúng ta lại đổi.”
“Làm phiền rồi, ta thử ngay đây.” Cố Thanh Sơn gật đầu.
Quạ cũng gật đầu chào hỏi.
Thân phận của hai người vốn là Nam tước của một công quốc nhỏ nằm dưới sự thống trị của đế quốc Hàn Sương, hiện tại đế quốc Hàn Sương bị ác quỷ chiếm đoạt, bọn họ mới đến đế quốc Roland, người ở đây đương nhiên chưa từng gặp bọn họ, cũng không biết số đo cơ thể của bọn họ.
Rất nhanh, một bộ lễ phục Bá tước được bày ra trước mặt Cố Thanh Sơn.
Mũ lễ, áo ngoài, cây quyền trượng Bá tước, quần, giày, hết thảy đều là màu đen, chỉ có quần áo bên trong là màu trắng.
Trước mặt Quạ lại là một bộ quân trang nghiêm chỉnh cứng cáp dành cho nữ, cũng là màu đen.
Dựa theo quy định của đế quốc Roland, trong trường hợp kỵ sĩ không phải chiến đấu cũng cần mặc quân trang để tỏ rõ thân phận.
Quý tộc đế quốc Roland chuộng phục sức màu đen, cho rằng đó là màu sắc chính thức, nghiêm túc và đại diện cho quyền uy.
Cô gái nháy mắt với các thị nữ, nói: “Đi, giúp Bá tước thay quần áo...”
“Không cần!”
Cố Thanh Sơn vội vàng ngăn cản ý tốt của nàng ta, nói: “Hãy để cho ra tự mặc đi.”
Quạ cũng nói: “Đúng, chúng ta tự mặc, không cần giúp đỡ.”
Cô gái chợt ngẩn ra, lập tức bừng tỉnh.
Bá tước đại nhân mới mười lăm tuổi, xấu hổ là chuyện bình thường.
Về phần kỵ sĩ của hắn.
Dáng vẻ xinh đẹp như vậy, sợ rằng không đơn giản chỉ là kỵ sĩ, biết đâu sau này người giúp Bá tước mặc quần áo chính là nàng ta.
Cô gái vẫn duy trì vẻ dịu dàng đoan trang trên gương mặt, dẫn theo các thị nữ, nói: “Vậy chúng ta chờ ở ngoài cửa, xin ngài mặc lễ phục thử xem.”
“Được.” Cố Thanh Sơn và Quạ nói.
Các thị nữ lui ra ngoài.
Cửa khép lại.
Hai người bắt đầu thay quần áo.
“Quạ, ngươi đi vào bên trong, trong đó có một phòng thay quần áo khác.” Cố Thanh Sơn nói với Quạ.
Quạ cúi đầu nhìn chính mình, cầm bộ quần áo xoay người đi.
Vịt bông đi theo sau nàng ta.
Cố Thanh Sơn thay lễ phục, tay cầm quyền trượng Bá tước, ngắm mình trong gương.
Tạm được, vô tình sinh ra khí thế uy nghiêm.
Quạ cũng thay quân trang rất nhanh rồi đi tới.
“Quần áo này mặc vào trông rất già dặn.” Quạ nói.
“Ừ, có thể gọi những thị nữ kia vào được rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Chờ chút...”
Quạ bỗng nhiên móc ra một huy hiệu hình chim bay, nhắm mắt cảm thụ một lúc, nói: “Trên toàn bộ chiến trường, đế quốc Roland và đế quốc Hàn Sương bất phân thắng bại. Thành nhỏ mà chúng ta đến trước đây có tên là Weitz, trận chiến ở đó đang bước vào giai đoạn giằng co căng thẳng nhất.”
Cố Thanh Sơn nhìn huy hiệu trong tay hắn ta một chút, nói: “Có thể thấy bên nào chiếm thế thượng phong không?”
Quạ cau mày nói: “Miễn cưỡng có thể thấy hình như là ác quỷ chiếm thế thượng phong. Bởi vì dù sao thành phố cũng là của bọn chúng, đã bày ra rất nhiều bẫy rập từ sớm, quân đội của đế quốc Roland phải chịu nhiều thua thiệt... Bọn họ sắp hết chịu được rồi!”
“Chúng ta đi đánh một trận chứ?” Cố Thanh Sơn nói.
Quạ đồng ý nói: “Đi!”
Sương trắng từ trên trời rơi xuống, mang theo hai người biến mất khỏi gian phòng.
Bọn họ vừa đi, cửa phòng lập tức bị đẩy ra.
Cô gái ban nãy dẫn theo sáu thị nữ đi tới.
Lúc này khí chất trên người nàng ta không giống lúc trước mà lại trở nên cao cao tại thượng hơn và tràn đầy uy thế.
Sáu thị nữ càng cẩn thận dè dặt.
Cô gái hừ lạnh một tiếng, miệng lầu bầu: “Rõ ràng nhỏ hơn ta hai tuổi, vậy mà cha lại còn muốn ta đến xem, đúng là càng ngày càng không có mắt nhìn người.”
Nói xong, nàng ta đưa tay ra hiệu.
Một thị nữ lộ vẻ khổ sở, nói: “Điện hạ, Bá tước đang thay quần áo.”
“Hắn đang thay quần áo trên địa bàn của ta.” Cô gái thản nhiên nói.
Thị nữ không thể làm gì hơn là gỡ xuống một quyển sách từ một nơi nào đó trên bước tường, nhẹ nhàng đọc một câu chú ngữ.
Trong sách phát ra một màn hình sáng.
Cảnh tượng bên trong căn phòng dần dần hiện ra trước mắt các nàng.
Cố Thanh Sơn bảo Quạ sang phòng bên kia thay quần áo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận