Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1727. Nhìn Trộm (2)


Đánh dấu
Hai người họ thay đồ ở hai nơi khác nhau.
Các thị nữ vội vàng cúi đầu.
Cô gái chăm chú nhìn.
Một lát sau, Quạ trở lại, nói chuyện trên tiền tuyến.
Hai người biến mất trong màn sương trắng.
Hình ảnh kết thúc.
“Thành Weitz?” Cô gái nói thầm một câu, ra lệnh: “Điều màn hình chiếu cảnh chiến tranh ra cho ta, bây giờ ta muốn quan sát trận chiến.”
“Vâng.”
...
Sương trắng tan ra.
Cố Thanh Sơn và Quạ xuất hiện trên đường phố.
Trên đường toàn là máu và thi thể.
Trên bầu trời không ngừng vang lên tiếng nổ tung.
Dao động thuật pháp có thể so với một trận động đất kéo dài không ngừng.
Hai người không vội ra tay, trước hết nấp vào một căn phòng.
Quạ rút kiếm ra, hỏi: “Đánh thế nào?”
“Sau khi đám ác quỷ này đoạt xác rồi, hình như chúng không thể sử dụng diện chú và mệnh phù trước kia.” Cố Thanh Sơn suy tư nói.
“Nhưng bọn chúng nắm giữ các loại sức mạnh của thế giới này, không hề thua kém quân đội của Roland.” Quạ nói.
“Điều này chứng tỏ một việc, lúc mới bắt đầu, chân thân của chúng thần không ở thế giới này, bằng không chỉ cần thần linh cướp đoạt sức mạnh của những người đó, cuộc chiến này sẽ không còn gay cấn nữa.” Cố Thanh Sơn như có điều suy nghĩ, nói.
“Chúng ta lên đi, nhưng mà đây là chiến tranh quy mô lớn, phải mặc giáp.”
Quạ lấy ra một bộ chiến giáp.
Đây là áo giáp dành cho nam lúc hắn ta còn là thích khách Danh Hiệu, bây giờ mặc thì hơi rộng, may mà hắn ta mặc quân trang nên cũng miễn cưỡng mặc vừa bộ áo giáp này.
Cố Thanh Sơn cũng lấy ra một bộ chiến giáp màu bạc nạm vàng, vỗ nhẹ một cái, mặc từng bộ phận của chiến giáp lên người.
Trên Giao diện Chiến Thần, dòng chữ nhỏ hiện lên:
[Chiến giáp Đoạn Tội (Sơ cấp).]
[Kiên cố, trừ ma.]
Giới thiệu như vậy, thực sự là vô cùng đơn giản.
Cố Thanh Sơn không khỏi nhớ lại chiến giáp Tiểu Thiên Sứ lúc trước.
Đó chính là thần giáp...
Nhưng tạo hình giống như bikini hai mảnh, phía sau còn có đôi cánh nhỏ.
Thôi quên đi.
Cố Thanh Sơn rút trường cung màu đen ra, truyền âm: “Quạ, thân phận của ta là một người dùng cung, không thể tùy tiện để lộ kiếm thuật, nhưng ‘Tuyết Thổi’ không thích hợp cho chiến đấu ở cự ly gần, cung thuật khác của ta cũng không đủ để đối phó những kẻ địch này. Có điều, cây cung này có sức mạnh thời gian, có thể rút ngắn thời gian tên bay, còn ta có thể đưa sức mạnh sấm sét vào mũi tên, hạn chế hành động của kẻ địch.”
Quạ hỏi: “Có thể khống chế địch nhân bao lâu?”
“Năm giây.” Cố Thanh Sơn nói.
Sắc mặt Quạ thay đổi, nói: “Được rồi! Ta sẽ đi theo mũi tên của ngươi mà ra tay, nếu ngươi có chuyện gì ta sẽ chạy tới bảo vệ ngươi.”
“Được!” Cố Thanh Sơn nói.
Hai người cùng nhau lao ra cửa.
Cố Thanh Sơn giơ tay kéo dây cung, đột ngột buông ra.
Năm mũi tên màu xanh đậm mang theo tia sét bay ra ngoài, vẽ ra một đường hình vòng cung, bắn về phía binh lính đế quốc Hàn Sương.
Loạn Vũ!
Thần thông Lôi điện: Kinh Mộng!
Cố Thanh Sơn cũng không dừng tay, hai tay giống như ảo ảnh, không ngừng kéo dây cung.
Trên bầu trời, sét đánh tán loạn.
Quạ đi theo tia sét, mỗi khi tia sét đánh trúng kẻ địch nào, kiếm của hắn ta sẽ lập tức đâm trúng người đó, làm cho đối phương biến thành một thi thể bốc cháy.
Cứ như vậy qua mười hơi thở, quân địch trên một phần con phố dần dần bị hai người xóa sổ.
Quạ rơi xuống, đứng bên cạnh Cố Thanh Sơn, nói: “Đều là binh lính bình thường, thực sự không có tính khiêu chiến.”
Cố Thanh Sơn phóng thần niệm ra quan sát, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Cẩn thận, chúng ta giết càng nhiều kẻ địch sẽ càng khiến cho quái vật cường đại chú ý.”
Quạ không thèm để ý nói: “Không sao, có mũi tên sấm sét của ngươi, lại cộng thêm trường kiếm Viêm Bạo của ta, trừ khi là Ma Lân Cự Long của thế giới này...”
Hắn ta đột nhiên ý thức được gì đó, vội ngậm miệng.
Lông mày Cố Thanh Sơn đã cau chặt.
Ầm!
Một cái bóng màu đen từ trên trời rơi xuống trước mặt hai người.
Đây là một con rồng khổng lồ cao gần trăm mét.
Nó chỉ mới rơi xuống, thân thể to lớn đã phá hủy toàn bộ nhà cửa trên con phố.
“Thực sự là... Ma Lân Cự Long.”
Vịt bông xịu mặt, tuyệt vọng lẩm bẩm.
Cố Thanh Sơn thở dài.
Ma Lân Cự Long mặc một bộ giáp rồng chống lại các nguyên tố, lại có thêm Long Ngữ Ma Pháp và móng vuốt sắc bén càng khiến cho nó trở thành đối tượng chỉ có thể đánh bại bằng công kích vật lý.
Thế nhưng, chỉ dựa vào công kích vật lý mà đòi đánh bại một con rồng, dễ ăn vậy sao?
Ma Lân Cự Long phun ra một hơi dài.
Vịt bông suýt nữa bị gió lớn thổi bay, được Quạ bắt lại, nhét vào trong túi.
“Tên này khó đối phó, ta lên trước.”
Quạ vung trường kiếm, trên kiếm của hắn ta hiện lên một tầng dung nham rừng rực.
“Hay là để ta đi... May là ở đây rất loạn, không ai chú ý tới chúng ta.” Cố Thanh Sơn thấp giọng nói.
Cho dù chú ý tới cũng không sao, Long tộc đều là tay lão luyện am hiểu việc che giấu thân phận, bình thường không thích để lộ thân phận thật của mình.
Cố Thanh Sơn buông trường cung, lui về phía sau một bước, trên người tỏa ra khí đen mù mịt.
Thân hình rồng đen dần dần hình thành.
Grào!
Ma Long hắc ám dung hợp ba loại sức mạnh của rồng chợt xuất hiện, xông về phía Ma Lân Cự Long.
Bên kia.
Đế quốc Roland.
Thành Thánh Quan, hoàng cung.
Trong một màn hình chiếu, hai con rồng xông lên tận trời, phát ra tiếng gầm rú chấn động trời đất.
Cô gái lẳng lặng nhìn cảnh tượng này.
“Không chỉ là Đoạn Tội giả, mà còn là Long tộc? Có vẻ thú vị...”
Nàng ta nhẹ giọng lẩm bẩm.
...
Trên chiến trường, tiếng giết rung trời.
Trận chiến tranh cướp đoạt quyền khống chế thành thị giữa hai đế quốc lớn đang diễn ra rất gay cấn.
Phía trên đám mây, hai con rồng đang chém giết, gào thét chấn thiên, làm cho người ta run rẩy.
Vảy của Ma Lân Cự Long cứng rắn như sắt, dùng đầu đâm vào người Hắc Long, đẩy Hắc Long ra khỏi phạm vi chiến trường.
Hắc Long ở trên không chậm rãi lật người lại, tinh thần trở nên phấn chấn.
"Cậu cần phải cẩn thận hơn, đòn tấn công của nó rất có quy tắc." Quạ nói lớn.
Khi Cố Thanh Sơn hóa thành Hắc Long thì Quạ cũng thuận thế mà nhảy lên trên lưng Hắc Long, cùng Cố Thanh Sơn xông lên trên trời.
Cố Thanh Sơn nói: "Ta rất ít khi biến thân thành rồng, cho nên khi chiến đấu bằng cơ thể này thì vẫn chưa được nhuần nhuyễn lắm."
Quạ nhắc nhở: "Cậu có thể dung nhập chiêu thức của mình vào trong chiến đấu, như vậy sẽ mạnh hơn!"
"Rõ!"
Cố Thanh Sơn phát ra một tiếng gầm, lần nữa lao vào trong chiến trường.
Hai con rồng chiến đấu rất kịch liệt phía trên không.
Chỉ mấy giây sau, Ma Lân Cự Long quẫy đuôi, quất vào ngực Hắc Long, đập bay Hắc Long ra ngoài.
"Một con rồng ngu xuẩn chỉ có lực lượng." Ma Lân Cự Long cười nhạo.
Hắc Long dừng lại giữa không trung, sau đó bỗng nhiên biến mất.
Rồi nó lại xuất hiện phía trên Ma Lân Cự Long, phun xuống một luồng lửa màu xanh đen.
"Đã sớm chờ ngươi rồi!"
Ma Lân Cự Long hơi ngửa đầu lên, thuận thế phun ra một luồng lửa màu vàng nhạt.
Hai luồng lửa va vào nhau, tản về bốn phương tám hướng, từ xa nhìn lại như là một biển lửa cuốn khắp trời đất vậy.
Thế nhưng lần này thì Ma Lân Cự Long tính sai.
Hắc Long có lực lượng bằng với ba con rồng, luồng lửa màu xanh đen mạnh hơn nhiều những con rồng bình thường.
Ma Lân Cự Long bị luồng lửa dữ dội bao phủ vào trong.
"Vô dụng..."
Ma Lân Cự Long đứng trong biển lửa, vảy toàn thân đều vang lên những tiếng kim loại va chạm vào nhau.
Nó kêu lớn: "Toàn thân của ta có Ma Lân, không sợ nguyên tố tổn thương!"
Sau khi nói xong, nó lao ra biển lửa, đâm về phía Hắc Long.
Đùng!
Một tiếng rung mạnh vang lên.
Hai con rồng đâm vào nhau, tản ra một luồng sóng xung kích rất mạnh.
Ma Lân Cự Long lợi dụng cơ hội này, cắn trúng cổ Hắc Long, xé ra một tảng thịt lớn.
"Ngu xuẩn, toàn thân đều là sơ hở..."
Ma Lân Cự Long phun miếng thịt trong miệng ra, châm chọc Hắc Long.
Đúng lúc này, Hắc Long lại duỗi hai vuốt rồng của mình ra, níu chặt lấy đầu của con rồng kia, quát: "Nhanh lên!"
Nhanh gì?
Ma Lân Cự Long còn đang không hiểu thì nó bỗng nhiên cảm nhận được sự đau đớn rất mãnh liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận