Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1733. Mệnh Phù VS Thuật Pháp Của Tứ Thần (2)


Đánh dấu
“Vì sao? Bên ngoài nguy hiểm như vậy!” Sơn Nữ nói.
“Cô không được kích động, Cố Thanh Sơn đang sử dụng thuật May Mắn Chân Thực, lúc này đang được vận mệnh để ý và quan tâm. Chúng ta là kiếm của hắn nên cũng phải chịu đựng sức mạnh của thuật pháp này... Cho nên cô mà ra thì hỏng bét luôn.”
“Tại sao ta ra ngoài thì mọi chuyện hỏng bét?” Sơn Nữ không hiểu.
“Không có Cố Thanh Sơn phát động kiếm quyết, vai trò của chúng ta sẽ bị hạn chế, cho dù cô có sinh mệnh và trí tuệ cũng không chắc có thể đối phó với những thứ kinh khủng ngoài kia.”
“Cho nên chỗ dựa thật sự của chúng ta là thuật May Mắn Chân Thực... Đây là một thuật pháp chúng ta không am hiểu, ta sợ thuộc tính ngăn chặn thuật pháp của cô sẽ ảnh hưởng tới nó, lúc đó Cố Thanh Sơn mới thực sự không ổn.” Địa kiếm nói.
“Nhưng mà tình hình như bây giờ thì phải làm sao?” Sơn Nữ vội la lên.
Địa kiếm bình tĩnh nói: “Có ta và Triều Âm ở đây, cô tạm thời không cần ra tay, cứ quan sát thêm một chút nữa... Trước hết để Cố Thanh Sơn sử dụng thuật pháp của Tứ Thần đối phó với mệnh phù kia đi.”
Sơn Nữ nhìn hai thanh kiếm kia.
Triều Âm ù lên một tiếng, tỏ ý tán thành.
Thiên kiếm phát ra tiếng ngáy nhỏ.
Sơn Nữ thở dài.
Địa kiếm nói rất đúng, thuật May Mắn Chân Thực là thuật pháp của Tứ Thần, mình phải cẩn thận, tuyệt đối không thể ảnh hưởng đến thuật này.
Chỉ có thể tạm thời kìm chế.
Cố Thanh Sơn vẫn đang rơi xuống.
Trong khi vô số quái vật đang giao chiến, hắn may mắn lọt qua từng khe hở chiến đấu, thỉnh thoảng bị các loại sóng công kích va chạm nhẹ một chút, tốc độ rơi chậm lại, giống như chiếc lá bay tới bay lui.
Nhưng bản thân hắn không hề có cảm giác với chuyện này.
Bụp!
Tiếng vang nhẹ truyền tới.
Hắn rơi xuống mặt đất, bình yên vô sự.
Gió thổi lất phất qua thân thể hắn, suýt nữa thổi hắn bay ra ngoài.
Mặt đất bay về phía trước.
Không, đó cũng không phải là mặt đất mà là thân thể một con bọ cánh cứng khổng lồ lớn chừng mấy trăm dặm.
Bọ cánh cứng lay động đôi cánh với tần suất cao, ra sức xuyên qua bầu trời.
Nó vẫn bay, toàn lực bay, cuối cùng bỏ lại chiến trường chết chóc cùng với tiếng hét thảm thiết chói tai phía sau.
Bọ cánh cứng thở phào một cái, nhưng sau lưng nó đột nhiên có một chiếc gai nhọn hoắt vươn ra, xuyên qua lớp giáp xác, đâm vào thân mình nó.
“Chít chít chít...”
Bọ cánh cứng tuyệt vọng kêu lên, ra sức giãy giụa.
Khéo thế nào mà nơi gai nhọn đâm lại ở gần chỗ Cố Thanh Sơn đang nằm.
Cơn chấn động ấy đánh thức hắn.
“Ồn... quá...”
Hắn thì thầm, vẫn bị vây trong trạng thái vô ý thức như cũ.
Một giây kế tiếp, hắn loạng choạng đứng lên, đưa tay giống như muốn bắt lấy cái gì.
Địa kiếm bỗng dưng hiện lên từ hư không, nằm trong tay Cố Thanh Sơn.
“Ừ...”
Cố Thanh Sơn vung trường kiếm lên, toàn lực chém về phía gai nhọn!
Địa quyết!
Trên Giao diện Chiến Thần, lượng hồn lực lập tức nhảy lên.
Chỉ thấy một đường kiếm chói lòa chợt hiện lên rồi biến mất.
Chiếc gai dài nhọn bị chém trúng, nhanh chóng biến mất vào hư không.
Bọ cánh cứng khổng lồ như được đại xá, lập tức ổn định cơ thể, tiếp tục bay về phía trước.
Sau khi chém ra một kiếm, Cố Thanh Sơn lắc đầu, phịch một tiếng ngã nhào trên mặt giáp xác.
Hắn trở mình, mở mắt ra, yên lặng nhìn bầu trời.
Bên tai bỗng nhiên vang lên một âm thanh: “Đa tạ ngươi cứu ta, ngươi là ai?”
Cố Thanh Sơn không làm chủ được ý thức, hung tợn nói: “Hỏi cái gì mà hỏi, ngươi muốn chết sao?”
Âm thanh kia dừng lại.
Một lát sau, âm thanh kia lại vang lên lần nữa, lần này mang theo vài phần nghiêm túc: “Ngươi nói đúng, bây giờ không phải là lúc nói chuyện, chúng ta phải chạy mau lên mới thoát chết được!”
Bọ cánh cứng khổng lồ tăng tốc, như tia sáng xẹt qua bầu trời, thoát khỏi chiến trường.
Sau lưng nó liên tiếp xuất hiện vài đòn tấn công có uy lực kinh khủng, nhưng bởi vì bọ cánh cứng đột nhiên tăng tốc nên không bị trúng.
Những chuyện này Cố Thanh Sơn đều không biết.
Hắn thoải mái nằm trên lớp giáp xác, từ từ khép mắt lại.
Hắn lần nữa rơi vào mê man.
....
Bay.
Mây trắng hai bên không ngừng lùi về đằng sau.
Bọ cánh cứng khổng lồ dần dần thoát khỏi chiến trường, bay về phía xa trong thế giới.
Cố Thanh Sơn nằm trên lưng bọ cánh cứng đánh một giấc.
Thế giới Ác Quỷ thực sự rất khó chơi.
Từ lúc đạt đến Dạ Ma Thiên cảnh, bị thủ hạ của Thương Vô Chương mang theo đũa vàng tới giết, Cố Thanh Sơn đã được lĩnh giáo sức mạnh của bọn họ.
Hồn khí mang theo luật Nhân Quả, diện chú khi thi triển thì chắc chắn sẽ trúng, mệnh phù phải tiêu hao sinh mệnh để phát động – Đó đều là những thứ căn bản không thể ngăn cản.
Thương Vô Chương dựa vào mệnh phù để chạy thoát khỏi đợt tấn công cùng lúc của Cố Thanh Sơn và Tạ Đạo Linh.
Thật sự là gian xảo khó phòng.
Quỷ Đỏ tiêu hao hết sinh mệnh của các thị nữ, phát động lời chú Ác Niệm Đốt Thần này, là ôm quyết tâm nhất định phải giết Cố Thanh Sơn.
Nhưng mà.
Cho tới giờ khắc này, Cố Thanh Sơn vẫn sống tốt.
Có lẽ lúc đó hắn cũng đã nghĩ đến rất nhiều cách, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua hết?
Không ai biết được.
Thời gian chậm rãi trôi qua từng khắc.
Bọ cánh cứng khổng lồ bay ra khỏi đất liền, bay tới trên mặt biển mênh mông vô tận.
Nó bay chậm lại, truyền âm với Cố Thanh Sơn. “Vừa rồi chưa kịp hỏi ngươi, ngươi có ghét biển không?”
Không có ai trả lời.
“Nếu như ngươi ghét, ta sẽ một mình xuống dưới bẩm báo tình hình chiến đấu, ngươi ở đây chờ ta được không?”
Không có ai trả lời.
Bọ cánh cứng khổng lồ suy nghĩ một chút, chợt nói: “Đúng rồi, là ta sai, ta còn chưa hỏi tên của ngươi?”
Vẫn không có ai đáp lại.
Bọ cánh cứng khổng lồ khó xử nói: “Không tiện nói ra à? Vậy ta nên xưng hô với ngươi như thế nào?”
Cố Thanh Sơn trở mình, thì thầm trong mơ màng: “Tội Ngục... Long... Vương...”
“Tội Ngục Long Vương? Nghe phong cách phết nhỉ.” Bọ cánh cứng hứng thú nói: “Vậy thì, Tội Ngục Long Vương, ta phải lặn xuống đây, ngươi chú ý cẩn thận.”
Cố Thanh Sơn bắt đầu ngáy ngủ.
Bọ cánh cứng khổng lồ quan sát một chút, lẩm bẩm: “Lại ngủ rồi... Xem ra là một đòn tấn công vừa rồi quá hao phí tinh lực.”
Đối phương vì cứu mình mà đã toàn lực tiêu diệt chiếc gai đáng sợ kia.
Nghĩ tới đây, bọ cánh cứng khổng lồ hơi giật giật cọng râu trên đầu, chỉ về phía Cố Thanh Sơn.
Giây lát.
Một bọt khí hình tròn đột nhiên xuất hiện trong không trung, bao phủ Cố Thanh Sơn vào bên trong.
“Nếu đã ngủ rồi, ta cũng không yên tâm để lại một mình ngươi ở chỗ này, hay là theo ta đi xuống đi.”
Bọ cánh cứng khổng lồ nói xong, mang theo Cố Thanh Sơn lao xuống, đâm đầu vào nước biển.
Nó lặn sâu xuống biển.
Rất nhanh, một giọng nói từ dưới biển sâu vang lên:
“Tử Tinh, sao ngươi lại tới đây?”
Bọ cánh cứng khổng lồ nói: “Chiến trường phía đông bị vây hãm, ôn dịch loại thứ ba mươi bảy khuếch tán quá nhanh, chỉ có một mình ta còn sống trở về.”
Dưới đáy biển, rất nhiều cái bóng khổng lồ ồn ào nghị luận.
“Vậy thì rắc rối rồi đây. Trước đó đã xuất hiện ba mươi sáu loại ôn dịch, giờ lại có thêm loại ôn dịch thứ ba mươi bảy này, rốt cuộc làm sao mà phá giải?”
“Ta quan sát rất lâu, phát hiện loại ôn dịch này sẽ khiến cho người ta điên cuồng muốn sát sinh, thông qua sát sinh sẽ không ngừng trở nên mạnh mẽ.”
“Nhưng mà đây chỉ là quan sát sơ bộ, còn cần nhiều thông tin hơn.”
“Đúng.”
Đám quái vật đang bàn bạc đối sách...
Đột nhiên, một âm thanh buồn ngủ ảm đạm lầu bầu: “Loại ôn dịch này gọi là Quỷ giết người, người bị lây nhiễm sẽ trở nên mạnh mẽ thông qua việc giết chóc, nhưng chỉ cần vượt qua được cơn cuồng loạn muốn giết chóc ban đầu thì sẽ dần dần khôi phục ý thức, sau đó nếu được dẫn dắt hợp lý thì có thể đánh thức ý thức tự chủ.”
Các quái vật chăm chú nghe xong, cả đám lập tức hiểu ra.
“Vậy sao? Là như thế sao?”
"Thì ra là thế."
“Đã như vậy, chúng ta...”
Lúc này, chúng nó đột nhiên phản ứng kịp, đồng loạt đưa mắt nhìn về phía bọ cánh cứng tên là Tử Tinh.
Bên ngoài lớp vỏ cứng rắn của bọ cánh cứng có một thiếu niên Nhân tộc đang ngủ say.
Bạn cần đăng nhập để bình luận