Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1735. Đi Đường


Đánh dấu
Dựa theo cách nói của Vương, hồn khí sinh mệnh này bị ác chú đánh trúng.
Dưới trạng thái thân mang ác chú mà hắn còn có thể chiến thắng quái vật Jegad, thực lực như nào không cần phải nói.
Bây giờ là thời điểm hắn khó khăn nhất, nếu không nhân cơ hội này lấy lòng hắn, lôi kéo quan hệ, chẳng lẽ còn chờ sau này?
Sau này người ta khôi phục rồi, còn để ý ngươi làm cái gì?
Bọ cánh cứng to lớn vác Cố Thanh Sơn chuẩn bị rời đi, nửa chừng lại nhớ ra gì đó, quay sang nói với Jegad: “Ngươi đi không?”
Rắn biển khổng lồ hừ lạnh nói: “Các ngươi đưa người kia đi gặp vương của tộc ta chỉ làm cho ngài thêm phiền, phải biết rằng vốn dĩ ngài ấy đã rất cực khổ.”
Bọ cánh cứng khổng lồ trầm tư một hồi mới nói: “Ta chỉ đang tuân theo mệnh lệnh của vương.”
Nói xong nó vác Cố Thanh Sơn, ngoi lên mặt biển.
Phía sau, hơn mười quái vật bám sát theo nó.
Các quái vật nổi lên mặt biển, nhìn ra bốn phía.
Chỉ thấy bầu trời đã ảm đạm từ lâu, từng làn sương mù màu xám đen, màu xanh đậm, màu đỏ thẫm tựa như sao băng xẹt qua chân trời, không ngừng rơi xuống phía mặt đất xa xa.
“Lại là bảy tám loại ôn dịch mới...” Bọ cánh cứng gầm gừ.
“Kỳ lạ, chúng ta đã chiến thắng hơn mười loại ôn dịch, sao còn không ngừng xuất hiện các loại ôn dịch mới?” Một quái vật nói với vẻ đầy nghi hoặc.
Cố Thanh Sơn dường như nghe được câu hỏi này, trở mình trên lớp giáp xác, mơ màng nói: “Hơn mười loại thì tính là gì, khoảng chừng có hơn một nghìn loại đấy chứ.”
Bọn quái vật ngơ ngác nhìn nhau, cả đám không nói được câu nào.
Trước đây phải đối phó với hơn mười loại ôn dịch đã khiến cho mọi người tổn thất nghiêm trọng, nếu quả thật có hơn một ngàn loại ôn dịch, vậy chẳng phải sẽ diệt vong?
“Hắn đang nói mớ.” Bọ cánh cứng khổng lồ nói.
Đám quái vật nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Hắn đang ngủ rất say.
“Thì ra là nói nhảm, như vậy thì tốt rồi.”
“Đúng vậy, ban nãy làm ta sợ muốn chết.”
Chúng nó thở phào nhẹ nhõm, thoải mái nói.
Bọ cánh cứng to lớn trầm tư một lát, ngay sau khi xác định đúng phương hướng thì lập tức vỗ cánh, tăng nhanh tốc độ.
Một đám quái vật đuổi theo sát.
Bay được chừng mười phút, Cố Thanh Sơn đột nhiên lên tiếng nói: “Phía trước có một mùi cực kỳ hôi thối, đừng đi tiếp theo đường này.”
Bọ cánh cứng khổng lồ dừng lại một chút.
Nó suy nghĩ vài giây, sải rộng hai cánh, vẽ thành một đường vòng cung giữa không trung, đổi hướng bay về phía bên kia.
Những quái vật khác cũng chỉ đành đuổi theo.
“Này, Tử Tinh, đi đường vòng như ngươi xa lắm đó.” Có quái vật kêu lên.
“Đúng vậy, hắn đang nói mớ thôi mà.” Một quái vật khác nói.
Tử Tinh không hé răng, chỉ tiếp tục bay đường vòng.
Bay thêm mấy phút...
Cố Thanh Sơn nằm trên lớp vỏ, giơ tay chỉ một hướng:
“Bên này, đi bên này!”
Bọ cánh cứng khổng lồ lập tức bay theo phương hướng hắn chỉ.
Lúc này có một quái vật giáp xác thân hình cao lớn nhảy ra, bay ra ngoài chặn đường bọ cánh cứng, lớn tiếng kêu lên: “Tử Tinh, vì sao ngươi không đi cáp treo trên không?”
Bọ cánh cứng khổng lồ lơ lửng giữa không trung, nói: “E là nơi đó có gì đó không ổn, ta vẫn nên nghe theo lời Tội Ngục Long Vương thì hơn.”
“Hắn đang ngủ, hơn nữa cáp treo trên không trên kia có trọng binh canh gác... Bay loạn như ngươi sẽ làm chậm trễ thời gian.” Quái vật trách cứ.
Bọ cánh cứng khổng lồ không biết phải giải thích thế nào.
Quái vật kia liền nói: “Ngươi phụ sự chờ mong của Vương, ta không thể chấp nhận điều này. Mau giao Tội Ngục Long Vương cho ta, ta đưa hắn đi theo đường cáp treo trên không, đến gặp Vương sớm một chút!”
Bọ cánh cứng khổng lồ còn chưa kịp hiểu ra ẩn ý trong lời nó thì trên lưng chợt vang lên một âm thanh mơ màng:
“Là ai... đang nói chuyện?”
Bọ cánh cứng khổng lồ lên tiếng: “Một con ốc sên.”
“Ốc sên?” Người nọ lặp lại.
“Đúng, ốc sên.”
“Vì sao nó có thể ở lại thế giới này?”
Bọ cánh cứng khổng lồ giải thích: “Thực lực của nó rất mạnh... Nhưng đây không phải là trọng điểm, nó là một con ốc biết đánh rắm duy nhất trong lịch sử. Dựa vào đặc tính độc nhất vô nhị đó, nó có tư cách ở lại thế giới này.”
“À...”
Người trên lưng dường như cười lạnh một tiếng, vươn ra một ngón tay.
Đây là ý gì?
Bọn quái vật đều ngạc nhiên.
Chỉ thấy Cố Thanh Sơn đột nhiên ngồi dậy, hét lớn: “Ốc sên! Cần phải hấp cùng với cá, rồi dùng mỡ bò chiên lên! Dùng chung với một ít rượu mạnh ướp lạnh chính là món ngon tuyệt đỉnh chốn nhân gian!”
Rống xong, hắn ngáp một cái, chậm rãi nằm trở lại, nhắm mắt, bất động.
Toàn bộ quái vật đều ngây ngốc.
Rõ ràng là tranh giành quyền được đưa Tội Ngục Long Vương đi gặp Vương, sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện ăn uống?
Chúng nó chợt nhớ tới lúc trước người này hóa thân thành rồng, sau khi ấn đầu rắn biển hai đầu xuống đất thì vừa cạp lấy cạp để vừa điên cuồng hét lên: “Máu tươi ngon tuyệt.”
Ừm...
Thực đơn của Tội Ngục Long Vương có món ăn làm từ ốc sên?
Thậm chí ngay cả rắn biển hai đầu mà hắn cũng ăn.
Chẳng lẽ là ăn tạp?
Vậy thì đúng rồi.
Đúng rồi.
Bọn quái vật dần dần cảm thấy cõi lòng lạnh lẽo, đến thở mạnh cũng không dám.
Quái vật ốc sên sợ đến run lẩy bẩy, nghiêng người nhường đường.
Thực tế nó thực sự muốn lấy lòng Vương, nhưng tuyệt đối không muốn dâng mình lên cho người ta làm nguyên liệu nấu ăn.
Không có quái vật nào dám chặn đường bọ cánh cứng nữa.
Không ai biết chính xác liệu trong thực đơn của Tội Ngục Long Vương có mình hay không.
Bọ cánh cứng khổng lồ không hề lo nghĩ gì về vấn đề này, hai cánh rung lên, tiếp tục bay về phía trước.
Sau đó.
Chỉ cần Cố Thanh Sơn lên tiếng yêu cầu thay đổi hướng đi, con bọ cánh cứng khổng lồ này đều sẽ làm theo.
Khoảng chừng qua ba mươi phút, bỗng nhiên gặp phải mấy con quái vật đang hoảng hốt bỏ chạy.
Bọ cánh cứng khổng lồ gọi chúng nó lại, vội vàng hỏi: “Kỳ lạ, các ngươi từ đâu tới đây?”
“Đường cáp treo trên không.” Vài con quái vật vẫn chưa hoàn hồn, thở hổn hển nói.
“Xảy ra chuyện gì?” Bọ cánh cứng khổng lồ hỏi.
“Chỗ đó có hơn mười loại ôn dịch giáng lâm cùng một lúc, trong nháy mắt làm sụp đổ phòng tuyến.”
Bọn quái vật cùng nhau im lặng.
Thiếu chút nữa không giữ được tính mạng, may mà không đi con đường kia!
Mọi người đều kính nể Tội Ngục Long Vương.
Lại qua nửa khắc đồng hồ, rốt cuộc cả đám quái vật cũng đi đến đích.
Nơi này là vùng tuyết trắng, rừng cây đại thụ khô héo được bao phủ bởi sắc trắng của sương tuyết.
Phía sau rừng cây là núi non trùng điệp không thấy điểm cuối.
Bọn quái vật hạ xuống từ đằng xa, cẩn thận duy trì một khoảng cách nhất định với sương tuyết trên đất.
“Sương trắng trên cây lại nhiều hơn rồi.” Một quái vật nói.
“Đúng vậy, cũng không biết thế giới của chúng ta có thể kiên trì bao lâu.” Một quái vật khác nói.
Bọn quái vật lo lắng nhìn chăm chú vào rừng cây héo rũ xung quanh.
Chỉ thấy mỗi một thân cây đều được phủ một lớp tuyết dày.
Gió thổi tới.
Lạnh lẽo thấu xương.
Bọ cánh cứng khổng lồ di chuyển về phía trước một chút, hướng về phía rừng cây héo rũ, nói: “Vương, ta đã mang Tội Ngục Long Vương đến.”
Một đường sáng trắng không biết từ đâu hạ xống, đánh vào người Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn vừa lộ ra vẻ thoải mái, ánh sáng cũng nhanh chóng biến mất.
Giọng nói ôn hòa vang lên:
“Lượng ôn dịch mà ta có thể đối phó đã đến cực hạn, nhưng số lượng ôn dịch đột nhiên tăng lên mấy trăm loại, nên ta đành phải dùng năng lượng để ngưng tụ nó lại thành tinh thể ở bên ngoài thân thể của ta.”
“Thế nhưng, những ôn dịch đó dường như có thể liên hệ với nhau. Chúng hòa lẫn vào năng lực của ta, tạo thành một lực phong ấn nào đó, phong ấn ta.”
“Cho nên bây giờ, sức mạnh của ta không đủ để giúp hắn loại bỏ ác chú.”
Bọn quái vật: “...”
“Vương, ngài không sao chứ?” Bọ cánh cứng quan tâm hỏi.
Âm thanh ôn hòa thở dài, nói: “Khó nói, chỉ sợ ta cũng...”
Cố Thanh Sơn đột nhiên nhảy dựng lên, hướng về phía rừng cây héo rũ mà quát: “Ánh sáng! Ta muốn loại ánh sáng vừa rồi! Ánh sáng đó đâu? Sao không cho ta hết luôn đi?”
“Xin lỗi, sức mạnh của ta không đủ giúp ngươi loại bỏ ác chú.” Âm thanh ôn hòa mang theo vẻ áy náy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận