Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1764. Cách Độ Kiếp Đặc Biệt (1)


Đánh dấu
Vì sao pháp tắc Lục Đạo lại khắc nghiệt như vậy?
Là chọn lọc tự nhiên? Hay là đang chuẩn bị cho điều gì đó?
Cố Thanh Sơn vừa nghĩ vừa tiếp tục leo lên trên.
Chờ khi hắn đi đến trước mặt thi thể thứ ba, giữa thiên địa lại có một dao động nhè nhẹ phủ xuống, rơi vào người hắn.
“Xảy ra chuyện gì?” Địa kiếm hỏi.
“Ừm... Bây giờ kết thúc độ kiếp, có thể sẽ mạnh hơn ban nãy.” Cố Thanh Sơn nhỏ giọng thì thầm.
“Nhưng ngươi sẽ không kết thúc độ kiếp.”
“Đúng.”
Cố Thanh Sơn nhìn về phía thi thể thứ ba.
Đó là thi thể của một lão già, lão ta đã sớm ngẩng đầu, nhìn Cố Thanh Sơn với vẻ thích thú.
“Chậc chậc, mong ngóng vất vả lắm mới có một người mới đến, lại là một kẻ bốc đồng như thế này. Tất cả mọi người đều không vui.”
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy toàn bộ thi thể treo trên cành cây đều mở mắt, nhìn về phía hắn.
“Ngươi biết không? Hai vị trước mặt này là yếu nhất. Nếu như ngươi không đưa ra được thứ có thể làm ta động lòng, vậy thì chết ở đây đi.” Lão già nói.
Giao dịch cũng giống với dùng thủ đoạn, trực tiếp xóa bỏ tư cách.
Không giao dịch, chỉ có thể tử chiến.
Cố Thanh Sơn khẽ lắc đầu, giương mắt nhìn những thi thể treo trên cành cây.
Hắn phất tay một cái, lớn tiếng nói: “Mọi người, những người bạn bên này, và cả những người bạn bên kia, chào các ngươi.”
Các thi thể nhìn hắn chòng chọc.
Cố Thanh Sơn hắng giọng, tiếp tục nói: “Ta ấy, hiện tại tâm tình của ta hơi bất ổn, cho nên không định nói nhiều với các ngươi.”
“Nể tình các ngươi đều đã chết, lần này ta tới đây mang theo một lễ vật tặng cho mọi người.”
Hắn rút ra Trấn Ngục Quỷ Vương trượng.
Trên pháp trượng đen kịt, một vầng sáng hồng lóe lên.
Cố Thanh Sơn cảm thấy sự lựa chọn của mình là chính xác.
Chính mình là thần linh Hoàng Tuyền, lựa chọn thế giới Hoàng Tuyền, độ kiếp trên Vong Xuyên.
Rất là hợp lý.
Cũng không tính là mưu lợi.
Hắn đứng trước mặt lão già này, cười nói: "Lão tiên sinh, ngài xem, chúng ta có thể biến chiến tranh thành tơ lụa sao?"
Lão già nhìn chằm chằm hắn.
Cố Thanh Sơn cầm Trấn Ngục Quỷ Vương trượng lắc lắc.
Một giây sau...
"Ha ha ha ha..." Lão già bỗng nhiên ngửa đầu lên trời rồi cười dài, nói lớn: "Ngươi xem, thật sự là lũ lụt tràn vào miếu Long vương mà, thật ra ta chỉ muốn thử thách xem khi các hạ đối mặt với khó khăn sẽ xử lý như thế nào mà thôi." (: Người mình đánh người mình.)
"Kết quả thì...?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Các hạ chính là một người khiêm tốn, ngọc khiết tùng trinh, tao nhã lịch sự, quang minh lỗi lạc, đức độ vô song, không phạm dung tục, băng thanh ngọc khiết."
Lão già này lung lay đầu, lắc lư theo quyền trượng trong tay Cố Thanh Sơn, vừa lắc vừa khen hắn.
"À, thì ra là vậy." Cố Thanh Sơn hài lòng gật đầu.
Trong thức hải của hắn, Địa kiếm nói nhỏ: "Sơn Nữ, Triều Âm, có lẽ các ngươi không biết, lão già này khen nhiều như vậy, thế nhưng chỉ khen đúng mỗi một từ."
Sơn Nữ tò mò hỏi: "Từ nào?"
Địa kiếm đang định nói thì lại bị một thanh kiếm đập bay đi.
"Đừng nghe cái tên kia nói vớ vẩn."
Lạc Băng Ly ngáp dài ngáp ngắn rồi nói.
Nàng đã tỉnh.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Nàng hỏi.
"Chuyện kể ra thì rất dài dòng..." Sơn Nữ kể cho nàng mọi chuyện đã xảy ra.
Trên cây, Cố Thanh Sơn đương nhiên là biết trong thức hải của mình đã diễn ra chuyện gì, thế nhưng hắn cũng không thèm để ý tới Địa kiếm.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía lão già, nói: "Nói với ta về cuộc đời của ngươi, sau đó ta sẽ đưa ngươi đi đầu thai."
"A, đa tạ đạo hữu, ta là người của tu đạo giới Nam Hoa, sau khi sinh ra thì không có linh căn, cực chẳng đã..."
Lão già kể về cuộc đời của mình.
Cố Thanh Sơn nghe xong, hỏi lại: "Gần đây có người nào tham dự Thánh Tuyển hay không?"
"Gần mấy ngàn năm nay cơ bản là không có, Hoàng Tuyền đạo là một thế giới phát triển rất lệch, lại còn có quan hệ với người chết nên rất nhiều người không thích, cho nên khi chúng ta gặp ngươi mới kích động như vậy." Lão già nói.
Cố Thanh Sơn gật đầu, nói: "Gặp lại."
Kiếm trong tay hắn vung lên.
Dây leo đang quấn quanh cổ lão già này bị chém đứt.
Lão già từ trên cây rơi xuống, rồi rơi vào trong dòng sông, chìm nghỉm không còn chút tăm tích nào.
Cố Thanh Sơn trèo dọc theo nhánh cây tiếp tục lên trên.
Một luồng cảm ứng từ trong mảnh trời đất này lại xuất hiện ở trên người của hắn một lần nữa.
Lần này càng mạnh hơn hai lần trước.
Cố Thanh Sơn không nhịn được mà nhìn về phía ngọn cây.
Từ đây không thể trông tới ngọn cây ở nơi đây, thân cành cái cây này vẫn đang ẩn trong tầng mây, không nhìn thấy đỉnh ngọn.
Hắn đi tới trước cái xác treo cổ thứ tư.
Cái xác này là của một người phụ nữ, nàng ta lại nói trước: "Có thể cho ta ở lại nơi đây hay không?"
"Tại sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Bởi vì ta thích nơi này." Nàng ta trả lời.
"Không, bởi vì người phía trước đều đã chết, nếu như có người khác tới đây độ kiếp, thì người thu phí qua đường đầu tiên chính là ngươi." Cố Thanh Sơn nói.
Nàng ta ngẩn người.
Cố Thanh Sơn hỏi tiếp: "Mà ngươi cũng đã treo cổ nơi đây, coi như ngươi thu được phí qua đường thì được cái gì chứ?"
Nàng ta ngập ngừng không nói.
Cố Thanh Sơn đưa Trấn Ngục Quỷ Vương trượng đặt nhẹ lên bờ vai đối phương.
"Yên tâm, ta không thích uy hiếp người khác, nếu như ngươi thật sự không muốn nói thì ta cũng có thể thông cảm được." Hắn nói.
Trên mặt nàng ta xuất hiện sự đau khổ, nói nhỏ: "Cám ơn."
"Như vậy, chúng ta nói về vấn đề khác đi, ngươi làm thi thể, luôn luôn bị treo tại nơi này, có gì thú vị để lưu luyến chứ?" Cố Thanh Sơn nói.
Nàng ta nói: "Nơi này có thể tránh khỏi tận thế, vĩnh viễn sẽ không bị hủy diệt, ta có thể tồn tại mãi mãi ở nơi này."
Cố Thanh Sơn nhìn nàng ta.
Nàng ta cúi đầu, nói: "Thật sự, ta không muốn rời khỏi đây, thế nhưng ta có thể nhường ngươi đi qua."
"Không cần." Cố Thanh Sơn nói.
Rồi nàng ta bỗng nhiên hét thảm một tiếng.
Cơ thể của nàng ta biến thành một màn sương mù, bị quyền trượng màu đen hút sạch đi.
Két...kẹt...
Từ trong quyền trượng truyền ra âm thanh nhai nuốt.
Gió thổi qua, nước sông vẫn chảy xiết, trên cây này không còn bất kỳ âm thanh nào khác cả.
Đám thi thể câm như hến.
Bọn chúng có thể cảm nhận được lực lượng ẩn chứa bên trong quyền trượng này.
Đó là lực lượng pháp tắc của Hoàng Tuyền, có thể quyết định vận mệnh của chúng nó!
Cố Thanh Sơn chờ quyền trượng ăn xong rồi mới nói: "Nếu kẻ nào vẫn dám lừa ta, thì kết quả sẽ là như này."
Một thi thể bỗng nhiên nói: "Tại sao ngươi có thể làm như vậy đối với một nữ tu muốn sống không được, muốn chết không xong chứ?"
Cố Thanh Sơn hỏi ngược lại: "Ngay cả đầu thai còn không muốn, cũng có thể gọi là muốn sống không được sao?"
Thi thể kia nghẹn lời.
Một thi thể khác lại nói: "Nếu như thật sự nàng ta muốn ở nơi này tránh né tận thế thì sao?"
Cố Thanh Sơn nói: "Hoàng Tuyền có thể tránh né tận thế sao? Kẻ nào cho rằng chuyện này là thật?"
Hắn đã tự mình trải qua Hoàng Tuyền kiếp rồi, đương nhiên là biết nữ thi kia đang lừa gạt hắn.
Đám thi thể không nói thêm lời nào cả.
Cho tới bây giờ, bọn chúng đều không hiểu cách nghĩ của tên đang độ kiếp này là như nào, cho nên không dám mạo hiểm.
Cố Thanh Sơn lắc đầu, lớn tiếng nói: "Tất cả các ngươi phải rõ ràng tình hình hiện tại của mình, nơi này là Hoàng Tuyền chứ không phải điểm cứu trợ, ít nhất các ngươi phải ăn ngay nói thật, tôn trọng Quỷ Vương là ta."
"Kẻ nào không tôn trọng ta, thì cũng sẽ không nhận được sự tôn trọng từ ta."
Rồi hắn tiếp tục bò lên trên, vượt qua vị trí này.
Một lát sau, hắn lại đi tới trước mặt một thi thể khác.
"Xin hỏi vị đạo hữu này, vì sao lại có người muốn ở lại trên gốc cây này?" Cố Thanh Sơn nói.
Thi thể kia run rẩy rồi nói: "Nếu như thời gian dài mà không có người nào độ kiếp thành công, thì pháp tắc Hoàng Tuyền sẽ tụ tập tới đây, tẩm bổ gốc cây này, lúc đó chúng ta cũng sẽ nhận được chỗ tốt tương ứng."
"Chỗ tốt gì?"
Cố Thanh Sơn vừa nói, vừa đặt nhẹ Trấn Ngục Quỷ Vương trượng lên bờ vai đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận