Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1772. Đại Hồng Thủy


Đánh dấu
Quạ bắt đầu nói, giọng nói chói tai giống như tiếng kim loại ma sát vào nhau.
“Đại Hồng Thủy sắp tới, toàn bộ thành Hư Không đều không có chỗ chạy trốn, người đối nghịch với Ác Quỷ đều sẽ chết không có đất chôn thây, mà ngươi, Cố Thanh Sơn, ngươi còn chưa kịp nhìn thấy cảnh tượng đó đã phải đón nhận cái chết của chính mình!”
Lời nói kết thúc, toàn bộ hiện tượng kỳ lạ biến mất.
Sắc mặt Quạ khôi phục vẻ bình thường, cười hì hì nói: “Được rồi, ta đi trước, gặp lại sau.”
“Chờ đã!”
Cố Thanh Sơn kéo anh ta lại.
Quạ không hiểu mô tê gì, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ngươi vừa mới nói cái gì?” Cố Thanh Sơn hỏi
“Ta vừa nói cái gì sao?” Quạ không nghĩ ra.
Hắn ta nhanh chóng phản ứng kịp, mừng rỡ nói: “À, đúng rồi, thuật Đón May Tránh Rủi loại thứ hai mà ta mới nắm giữ, có đôi khi sẽ nói ra chuyện gì đó mà chính ta cũng không nhận thức được.”
Cố Thanh Sơn sửng sốt một lúc.
Trên Giao diện Chiến Thần, dòng chữ nhỏ nhấp nháy từ từ xuất hiện:
[Ngài bị sức mạnh tiên đoán “Vùng Đất Mồ Mả” ảnh hưởng.]
[Vùng Đất Mồ Mả: có thể thấy được chuẩn xác sự kiện chết chóc quy mô lớn sắp sửa xảy ra.]
Cố Thanh Sơn thấy lòng mình nặng trĩu.
Năng lực ban đầu của Quạ vốn là “Bia Mộ”, có thể sản sinh ra trợ giúp mang tính thúc đẩy đối với vận mệnh.
May mà loại năng lực này vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Quạ, có thể chỉnh sửa lời nói để thay đổi kết quả.
Bây giờ Quạ còn nắm giữ thêm một loại năng lực tiên đoán...
“Vùng Đất Mồ Mả” không cách nào sửa đổi, nó có thể dự báo tương lai chân thật!
Cố Thanh Sơn suy nghĩ nhanh chóng.
Vừa nãy Quạ nói: “Người đối nghịch với Ác Quỷ đều sẽ chết không có đất chôn thây.”
Như vậy, tận thế có tên là “Đại Hồng Thủy” này nằm dưới sự khống chế của ác quỷ?
Cố Thanh Sơn dừng bước, hỏi: “Quạ, Đại Hồng Thủy là gì?”
Sắc mặt Quạ biến đổi kích liệt, hoảng hốt hỏi: “Ta vừa mới nói chuyện Đại Hồng Thủy sao?”
“Đúng vậy.”
Cố Thanh Sơn kể lại một lần những lời Quạ đã nói.
Quạ ngây người, một lúc sau mới nói: “Đại Hồng Thủy... là tận thế cấp Vô Sinh chân chính...”
Cấp Vô Sinh.
Không một ai có thể sống sót trong tận thế này.
Vô số thế hệ tài năng tuyệt thế trong lịch sử, vô số nhân vật anh hùng trong hư không… đều không thể sống sót trong tận thế này.
Tận thế Ôn Dịch trước đây dù sao cũng chỉ là cấp Vô Sách, còn kém xa cục diện trước mắt.
Tâm trạng Cố Thanh Sơn chìm xuống tận đáy.
Ác quỷ thế mà lại nắm giữ sức mạnh như vậy...
Rốt cuộc làm sao mà bọn họ làm được.
“Quạ, ngươi lập tức đi nói với Phi Nguyệt chuyện này, nàng ấy kiến thức uyên bác, năng lực cường đại, nhất định sẽ có biện pháp tương ứng.” Cố Thanh Sơn lập tức nói.
“Được.”
Quạ biết sự việc nghiêm trọng, nói xong liền biến mất.
Cố Thanh Sơn đi vào trong màn sương trắng, biến mất khỏi đường phố.
Hắn xuất hiện trong căn nhà nhỏ màu đỏ.
“Làm sao vậy? Trông sắc mặt ngươi có vẻ không tốt.” Tiểu Điệp nói.
“Xảy ra chút chuyện, ta cần xác nhận lại một chút.” Cố Thanh Sơn nói.
Ngay trước mặt Tiểu Điệp, hắn lấy ra pho tượng gà trống nhiều màu.
Tiểu Điệp ngạc nhiên nói: “Đây là cái gì?”
Cố Thanh Sơn không lên tiếng, đưa tay giật mào gà.
Gà trống nhiều màu tỉnh lại.
Lần này nó không ngáp, trông có vẻ vô cùng căng thẳng.
“Cố Thanh Sơn, nnhanh lên! Nhanh cho ta hồn lực! Có chuyện phải nói ngay lập tức!”
“Cần bao nhiêu?”
“Một trăm nghìn!”
Cố Thanh Sơn không chút do dự lấy hồn lực truyền qua.
Gà trống nhiều màu có được hồn lực, lập tức ò ó o lên một tiếng thật dài rồi mới lên tiếng: “Cố Thanh Sơn, thân phận của ngươi đã bị lộ! Ác quỷ biết được thân phận thật của ngươi, chúng biết rằng ngươi đến từ tương lai!”
“Làm sao thế được! Là ai tiết lộ thân phận của ta?” Cố Thanh Sơn lập tức hỏi.
“Không rõ ràng lắm. Ngươi đã biết Đại Hồng Thủy sẽ lập tức bạo phát, cho nên ta có thể nói cho ngươi biết rằng bên cạnh ngươi có một gian tế! Hắn bán đứng ngươi, ngươi sẽ nhanh chóng lâm vào đường chết!”
Nói xong, gà trống nhiều màu biến trở lại thành pho tượng, bất động.
Cố Thanh Sơn quay đầu về phía Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp bình tĩnh nói: “Ngươi nghi ngờ ta?”
“Không phải.”
Cố Thanh Sơn đi tới trước mặt nàng, nói: “Quạ tiên đoán Đại Hồng Thủy, mà bên cạnh ta có gian tế… Ta phải lập tức đi tìm Phi Nguyệt, nàng ấy là vận mệnh thuật sư, cũng là người mạnh nhất thành Hư Không. Cô đến chỗ nàng ấy chờ ta, ta sẽ đi tìm các cô ngay lập tức!”
“Sau đó thì sao?” Tiểu Điệp hỏi.
“Sau đó chúng ta lập tức trốn... tận thế cấp Vô Sinh không phải chuyện đùa.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vì sao ngươi không nghi ngờ ta?” Tiểu Điệp hỏi.
“Hả? Tại sao ta phải nghi ngờ cô?” Cố Thanh Sơn bất ngờ nói.
Tiểu Điệp chăm chú nhìn hắn thật lâu, một hồi sau mới nói: “Được, ta phải đi tìm tháp chủ trước, ngươi có để bụng không?”
“Không để bụng, cô cứ làm theo ý mình, lát nữa chúng ta gặp ở phủ thành chủ... Đi nhanh thôi!” Cố Thanh Sơn nói.
Tiểu Điệp gật đầu, trực tiếp biến mất tại chỗ.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Cố Thanh Sơn.
Hắn đứng trong bóng đêm, hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện từ khi mình tới thành Hư Không.
Có thể biết nhiều chuyện của mình như vậy, chỉ có hai người.
Một là Quạ, một là Ngự Quyển.
Quạ biết tên thật của mình.
Ngự Quyển không biết.
Chẳng lẽ là Quạ?
Không, lúc Quạ biết bản thân vừa nói ra lời tiên đoán, sắc mặt không hề mảy may thay đổi.
Thậm chí hắn ta còn nghe răm rắp theo yêu cầu của mình, đi tới phủ thành chủ.
Vào thời điểm này, mình hoàn toàn có thể sử dụng Sương Mù Giáng Lâm để chạy trốn.
Nếu như là Quạ, hắn ta tuyệt đối sẽ không để sơ suất như vậy.
Có lẽ...
Là Ngự Quyển?
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một hồi, chỉ cảm thấy khó bề phân biệt.
“Biết rõ ràng ta có thể dùng Sương Mù Giáng Lâm mà còn có thể chắc chắn giết chết ta, trừ phi...”
Hắn lấy vòng sáng kia ra, nhìn một chút.
Trên Giao diện Chiến Thần, dòng chữ nhỏ nhấp nháy hiện lên:
[Đèn hình vòng sáng dạng lơ lửng, thành quả của khoa học kỹ thuật, có thể phát ra bảy loại ánh sáng, còn có thể kiểm tra tình hình, phát hiện trạng thái chiến đấu, triệu hoán thiên sứ.]
Cố Thanh Sơn nhìn dòng chữ này, trong lòng bắt đầu suy nghĩ.
“Không phải hắn bị khống chế, mà chính bản thân vốn đã đứng về phe Ác Quỷ rồi.”
“Không được, mình phải đi tra ra chân tướng.”
Cố Thanh Sơn xoay người đi vào sương trắng.
...
Bên kia.
Giáo hội Huy Hoàng.
Ngự Quyển đi vào đại đường, theo hai thiên sứ băng qua tầng tầng kiến trúc.
Rốt cuộc, cậu ta đã đi tới dãy nhà tận cùng của giáo hội.
Sáu thiên sứ đi tới, cùng nhau quỳ một chân trên đất hành lễ.
“Thánh tử, ngài đã trở về.”
Bọn họ đồng thanh nói.
Trên người Ngự Quyển tỏa ra vô số ánh sáng thần thánh, mở rộng đôi cánh trắng sau lưng.
Cậu ta lạnh lùng gật đầu, nói: “Trong những người quyên tiền cho giáo hội có một người tên là Tội Ngục Long Vương, các ngươi đi bàn bạc với ác quỷ một chút, giết hắn.”
“Vâng!”
Thế giới Ác Quỷ.
Miếu Quỷ.
Ở một nơi sâu trong miếu thờ vắng vẻ, ba pho tượng đứng vững theo thứ tự, không hề nhúc nhích.
Đây là tượng của ba vị Quỷ chủ.
Chúng nó đứng im ở chỗ này tựa như để bảo vệ gì đó, lại giống như đang đợi ai.
Đột nhiên, một pho tượng phát ra âm thanh: “Đã nửa canh giờ trôi qua, hoàn toàn không có tin tức từ núi Diệt Hồn truyền đến, rất có thể đã thất bại.”
Một pho tượng khác nói: “Pháp trận núi Diệt Hồn của chúng ta suốt năm trăm năm nay không hề xảy ra vấn đề, xem ra tên thích khách kia có gốc rễ rất sâu.”
Pho tượng cuối cùng nói: “Chi bằng chúng ta tự mình ra tay...”
m thanh của nó đột nhiên đứt đoạn.
Trong hư không vang lên một chuỗi tiếng chuông du dương, cắt đứt cuộc trò chuyện của ba vị Quỷ chủ.
Coong... Coong... Coong... Coong... Coong... Coong...
Sáu tiếng chuông vang lên liên tiếp, vang vọng khắp trong miếu thờ.
Miếu Quỷ đột nhiên biến mất, một thế giới mới bỗng nhiên xuất hiện.
Bầu trời không có ánh mặt trời, nhưng có ánh sáng trắng từ một pho tượng cao vút tầng mây phát ra, soi sáng toàn bộ thế giới.
Xung quanh ba vị Quỷ chủ, bãi cỏ xanh biếc, vô số hoa tươi, suối tuôn trắng xóa, những tòa tháp màu trắng ngà nối liền san sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận