Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1791. Tác Dụng Của Hồng Trần Đạo (1)


Đánh dấu
Đám người ồn ào nghị luận.
Lần này, các trưởng lão cũng không thể để những đệ tử dưới đài im lặng được.
Giọng nói từ trên trời cũng im lặng, không biết nói gì cả.
Hiện tại, không ai hiểu được Tô Tình đang nghĩ cái gì nữa.
Một vài giây sau...
Cố Thanh Sơn cảm thấy một luồng thần niệm đảo qua cơ thể mình.
Cùng lúc đó, từ trong đạo viện truyền ra một giọng nữ dịu dàng:
"Ta đã kiểm tra qua, Tô Tình vẫn giữ thân đồng tử, tuyệt đối không phải là người hái hoa ngắt cỏ, là các ngươi nghĩ sai rồi."
Đồng... tử?
Tất cả trưởng lão lẫn đệ tử đều ngẩn người.
Cố Thanh Sơn cũng không ngoại lệ.
Tại sao...
Lại chuyển thành cục diện như này chứ?
Dựa theo phong cách của Giới Luật trưởng lão, chắc chắn sẽ đưa ra cực nhiều chứng cứ, kết hợp với giới luật của đạo viện, làm cho đệ tử không đường chối cãi, rồi đuổi đệ tử có tiếng xấu ra khỏi đạo viện.
Trong lòng mọi người, kết quả của Tô Tình đã được định trước, không thể cứu vãn được.
Thế nhưng kết quả, hắn vẫn còn thân đồng tử?
Quá lợi hại đi ấy chứ.
Nhìn từ một góc độ khác, hắn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, thế nhưng lại có kết quả như vậy, thật là chứng minh được hắn đang ở trong hồng trần mà luyện đạo tâm, mà đạo tâm từ đầu tới cuối vẫn trong sạch.
Nếu nói như vậy, thì không thể đuổi Tô Tình đi, mà phải ca ngợi hắn mới đúng!
Thế nhưng...
Vào đạo viện được chín năm rồi, vẫn còn thân đồng tử, thật sự làm cho người khác khó tin.
Cũng quá nghiêm túc đi chứ!
Đám người dần tỉnh táo lại, dùng các loại ánh mắt khác thường nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn giật mình, đầu óc vận chuyện.
Dựa theo kế hoạch ban đầu của mình, sau khi gọi viện chủ thì mình sẽ sử dụng một vài thuật pháp cao cấp, sau đó múa vài đường kiếm pháp, để chứng minh Tô Tình khi trước trêu hoa ghẹo nguyệt chỉ là vì nhập thế, rèn luyện đạo tâm, mục đích cuối cùng là để đề thăng cảnh giới.
Sau đó thì dễ dàng hơn rồi, kẻ nào không phục thì đánh kẻ đó, đánh tới khi nào không có đệ tử nào dám lên nữa thì thôi.
Khi trở thành đệ tử mạnh nhất rồi thì không ai có thể phê phán hắn nữa cả, càng không thể đuổi hắn khỏi đạo viện.
Thế nhưng tình hình thay đổi không theo ý muốn của Cố Thanh Sơn.
Viện chủ người ta giải quyết mọi chuyện từ căn bản, đơn giản dễ dàng.
Loại tình huống này, có thần tiên tới cũng không thể đoán trước được.
Cố Thanh Sơn thở sâu, bắt đầu liếc nhìn đám người dưới đài.
Cũng may là, mặc dù mọi chuyện không theo ý muốn của mình, thế nhưng cũng bớt đi rất nhiều chuyện.
Thế nhưng, tại sao ta lại cảm thấy rất khó chịu cơ chứ?
Cố Thanh Sơn kiềm chế cảm xúc của mình, học bộ dáng của Tô Tình, ngẩng đầu nói: "Ta thiên tư tung hoành, tài mạo song toàn, học sâu biết rộng, hạc giữa bầy gà, băng thanh ngọc khiết, vậy mà các ngươi lại dám nói xấu ta trêu hoa ghẹo nguyệt, không làm theo giới luật của đạo viện? Buồn cười!"
Cố Thanh Sơn vừa nói, vừa đi tới mép đài Luận Đạo.
Hắn cố ý đi rất chậm.
Hiện tại, viện chủ đã chứng minh cho mình.
Những người kia đã không thể dùng việc trái với giới luật đạo viện để đuổi mình đi.
Nếu còn có người muốn hại Tô Tình, vậy thì phải thừa dịp tất cả trưởng lão, thậm chí là viện chủ còn ở đây, đưa ra những thủ đoạn khác hãm hại chính mình.
Nếu không, để Tô Tình nhảy xuống đài Luận Đạo, thì mọi chuyện đã làm khi trước đều trở nên vô nghĩa, không thể hại Tô Tình nữa.
Cố Thanh Sơn từng bước bước về phía trước, đếm thầm.
Năm, bốn, ba...
Còn mấy bước cuối cùng, thì hắn có thể nhảy xuống đài Luận Đạo rồi.
Bỗng nhiên, có một giọng nam vang lên:
"Tô Tình! Nếu như ngươi đã nhập hồng trần để rèn luyện đạo tâm, tăng tiến cảnh giới, còn nói muốn đánh tất cả mọi người, ta không phục!"
Đám người nhìn lại, thì có một người tu sĩ nhảy lên đài Luận Đạo, nhìn về phía Cố Thanh Sơn mà hét lớn.
Cố Thanh Sơn dừng bước.
Cuối cùng cũng tới rồi sao.
"Tại sao ngươi không phục?" Hắn nhìn đối phương, hỏi với vẻ mặt đầy hứng thú.
"Ta tự nhận là người đứng đầu trong đám đệ tử tu thuật pháp toàn đạo viện, khi trước ngươi lại còn nói muốn đánh toàn trường, làm cho ta cảm thấy không thoải mái." Tu sĩ kia nói.
"À, thì ra là vậy."
Cố Thanh Sơn quan sát đối phương, cảm thấy hơi uể oải.
Trên người đối phương không có chút sát khí nào cả, mà là đang rất tức giận.
Người này không phải là người muốn hại Tô Tình.
Là người đứng đầu thuật tu, địa vị đương nhiên cao hơn Tô Tình, cũng không có lợi ích xung đột với Tô Tình.
Không cần đánh nhau với người này làm gì cả.
Nghĩ tới đây, Cố Thanh Sơn xua tay nói: "Những lời vừa rồi của ta đều là nói nhảm đó, ngươi nghe xong thì thôi, đừng để trong lòng."
"Thật sự là vậy sao?" Người kia hỏi lại.
"Ha ha, đương nhiên là vậy rồi, Tô Tình ta cũng không phải là người kiêu ngạo gì, chỉ là đôi khi quá nóng tính, không giữ được mồm mép, xin mọi người tha thứ cho."
Cố Thanh Sơn vừa nói vừa cười bồi, xin lỗi mọi người xung quanh.
Người tu sĩ kia thấy hắn nói vậy, thì sự tức giận giảm đi khá nhiều, trên mặt xuất hiện sự chần chờ.
Khi trước Tô Tình nói muốn đánh toàn trường, mà hiện tại lại xin lỗi rất chân thành, khiến những đệ tử đang tức giận cũng bình thường trở lại.
Vào lúc này, phía dưới xuất hiện một tiếng hừ lạnh.
Có người lớn tiếng nói: "Người đứng đầu thuật tu quả thực là một kẻ hèn nhát, người khác chỉ nói một câu thôi đã có thể thuyết phục rồi."
Cố Thanh Sơn theo giọng nói mà nhìn tới, thấy đó là một nam tu sĩ đeo trường đao.
Sau khi hắn ta nói câu này thì lập tức có rất nhiều tiếng hùa theo.
Càng ngày càng nhiều người hùa theo.
Sau khi nam tu sĩ kia nói xong, cũng không nhìn Cố Thanh Sơn, mà nhìn chằm chằm vào tu sĩ trước mặt Cố Thanh Sơn, trên mặt xuất hiện sự chế giễu.
Là người này sao?
Cố Thanh Sơn nghĩ thầm.
Cái loại khiêu khích xúi giục này, thật sự là khá hiệu quả.
Đối diện Cố Thanh Sơn, người đứng đầu thuật tu nghe được lời nghị luận của đám người phía dưới thì cũng khá xấu hổ.
Hắn ta lấy ra một pháp trượng cán dài, tản ra ánh sáng sao lờ mờ, rồi vung mạnh lên.
Gợn sóng thuật pháp vô hình tản ra.
Một giây sau...
Trên bầu trời trong xanh bỗng nhiên xuất hiện một lỗ đen thâm thúy, từ trong đó có rất nhiều ánh sao chiếu xuống dưới, bao phủ hoàn toàn đài Luận Đạo.
Cố Thanh Sơn cũng bị bao phủ trong ánh sao, ngay lập tức cảm ứng được sinh ra.
Hình như có một loại lực lượng đầy ý uy hiếp xuất hiện trên bầu trời xa xôi, chỉ chờ đợi người ra lệnh là bùng nổ.
Dưới đài Luận Đạo, từng đợt ồn ào vang lên.
Cố Thanh Sơn liếc mắt nhìn về phía dưới đài, rất nhiều đệ tử xuất hiện vẻ mặt chấn động, ngay cả đám trưởng lão cũng cảm thấy kinh ngạc.
Pháp thuật này, có vẻ như rất ghê ghớm nha.
Người kia tiếp tục duy trì thuật pháp, lau mồ hôi trán, quát: "Tô Tình, đây là pháp thuật Dao Quang Khuynh Lạc đứng thứ tư của đạo viện chúng ta, uy lực của nó cực mạnh, có thể giết chết ngươi trong nháy mắt, ngay cả một khúc xương cũng không còn thừa lại."
Cố Thanh Sơn yên lặng.
Vào lúc này, có lẽ nên khen đối phương vài câu, rồi tìm cách kết thúc cuộc tỉ thí này thì mọi chuyện sẽ trở nên êm đẹp.
Thế nhưng...
Ánh mắt của hắn liếc nhìn về phía tên tu sĩ đeo đao phía dưới.
Tu sĩ kia cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Cố Thanh Sơn nghĩ nghĩ, rồi nói với thuật tu phía trước:
"Cho ta."
Người kia giật mình, hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Cố Thanh Sơn duỗi ngón trỏ ra, chỉ vào pháp trượng trong tay của hắn ta, nói: "Loại trình độ thuật pháp bình thường như vậy mà cũng mang ra khoe sao, chỉ cần ngươi cho ta mượn pháp trượng để dùng một lát thì ta cũng có thể dùng nó."
Người kia ngẩn người.
Dao Quang Khuynh Lạc thuật, là một trong những pháp thuật mạnh nhất của Côn Luân rồi.
Người học được loại pháp thuật này, cũng có khoảng 80% có thể phi thăng thành công.
Hiện tại Tô Tình lại nói hắn có thể dùng?
Điều này làm cho mọi người tin tưởng thế nào được?
Đừng nói là hắn ta, ngay cả những đệ tử bên ngoài đều ngẩn người.
"Ngươi... được, cho ngươi mượn, ta muốn xem thực lực chân chính của ngươi là như thế nào." Tu sĩ kia nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận