Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1793. Bí Mật Của Côn Luân


Đánh dấu
Có lẽ chính là như vậy, dù sao Tô Tình vẫn muốn tiếp tục tu hành ở trong đạo viện, cũng không thể gặp phiền phức liên tục được.
Thế nhưng mấy ngày trước đây, Tô Tình đã làm cái gì?
Cố Thanh Sơn trầm tư suy nghĩ thì tu sĩ đối diện lại cảm thấy hắn đang sợ.
Tu sĩ cầm đao kia cười gằn: "Làm sao? Dám khoác lác mà không dám chém người sao?"
Sát ý của hắn ta bùng lên dữ dội.
Cố Thanh Sơn cảm ứng được điều đó, thì con ngươi co rụt lại.
Vào lúc này, giọng nói của viện chủ lại vang lên trong đầu của hắn:
"Ngươi có thể đánh với hắn ta, cũng có thể nhận thua, thế nhưng không thể giết chết hắn ta, bởi vì gia tộc của hắn ta là thế gia tiên nhân. Nếu ngươi giết hắn ta thì sẽ gặp họa lớn, ngươi sẽ bị tiên nhân giết chết."
"Với lại chuyện này cũng là ngươi đuối lý, Tô Tình, suy nghĩ kỹ trước khi hành động."
Đuối lý!
Cố Thanh Sơn như nghĩ tới điều gì đó.
Một viện chủ của một đạo viện, đương nhiên sẽ không lừa gạt mình.
Xem ra trong chuyện này vẫn còn ẩn tình.
Khó trách loại người hung ác như Tô Tình, cũng không muốn giết chết đối phương.
Cố Thanh Sơn cũng hiểu rõ, rồi nói với tu sĩ cầm đao: "Chúng ta chỉ cần so tài là được, không cần quyết đấu sinh tử mà làm gì."
"Mọi người đều biết, quyết đấu sinh tử chính là đường tắt đề thăng thực lực, chẳng lẽ ngươi sợ sao?" Tu sĩ cầm đao nói với giọng lạnh lùng.
Cố Thanh Sơn thở dài, lắc đầu: "Bởi vì người khác làm trái ý của ngươi, ngươi lại muốn giết người, như vậy cũng sẽ không làm thực lực của ngươi tăng tiến, ngược lại còn có hại. Ngươi càng giết nhiều người thì sát niệm của ngươi sẽ biến thành tâm ma, sẽ làm cho ngươi điên cuồng tàn sát chúng sinh, cuối cùng sẽ bị tâm ma cắn trả mà chết."
Tu sĩ kia mỉa mai: "Vậy ngươi thử nói xem, phải quyết đấu sinh tử như thế nào, mới có thể tăng tiến thực lực?"
Cố Thanh Sơn liếc nhìn hắn ta.
Trong hư không giống như có thứ gì đó sinh ra.
Ngay sau đó, tu sĩ cầm đao cảm thấy bóng ma tử vong phủ tới, sau đó cả người không thể động đậy.
Xoẹt!
Sương máu từ trán hắn ta tản ra.
Từ đối diện truyền tới một giọng nói:
"Đao - tử vì đạo, sở hướng vô địch. Giết người sẽ không làm cho thực lực tăng tiến, chỉ khi không quan tâm tính mạng, khiêu chiến những tu sĩ mạnh hơn ngươi, mới là cách tăng tiến thực lực nhanh nhất."
Cố Thanh Sơn nói một cách tùy ý.
Tu sĩ cầm đao nghe xong, cúi đầu xuống, nhìn lại chính mình.
Theo ánh mắt của hắn ta nhìn tới thì bộ giáp bao phủ toàn thân của hắn ta đã bị vỡ vụn, đang rơi xuống đất rồi biến thành mảnh nhỏ sau đó biến thành mây khói.
Gió nổi lên.
Mây khói tản.
Vong Xuyên Giang Trảm!
Cố Thanh Sơn đã điều khiển thần kỹ kiếm đồng này, làm cho uy lực của nó giảm đi rất nhiều lần, rồi mới phóng ra, nên mới có thể tạo được hiệu quả này.
Tu sĩ cầm đao nhìn lại vô số vết kiếm trên cơ thể mình mà thở dài.
Nếu như đối phương muốn giết mình thì vừa rồi mình đã chết.
Hắn ta nhìn về phía Cố Thanh Sơn, nói: "Kiếm đồng... thảo nào ta chưa bao giờ thấy ngươi luyện kiếm, kiếm đồng là do ngươi luyện thành trong Hồng Trần đạo sao?"
"Đúng vậy." Cố Thanh Sơn thừa nhận.
Tu sĩ cầm đao: "Tại sao ngươi không giết ta?"
Cố Thanh Sơn: "Sau khi giết ngươi thì chắc chắn sẽ có người báo thù giúp ngươi, như vậy thì thời gian tu hành của ta sẽ bị lãng phí."
Tu sĩ cầm đao im lặng một lát rồi nói: "Ngươi rất sợ thời gian bị lãng phí sao?"
"Đúng."
"Hóa ra ngươi là một đạo si*, hiện tại ta cũng biết tại sao ngươi có thể giữ tâm yên tĩnh trong Hồng Trần đạo rồi." (*: một lòng hướng đạo.)
Sau khi nói xong, tu sĩ cầm đao nhảy xuống đài, đi ra ngoài.
Cố Thanh Sơn đứng trên đài, gọi với theo: "Này, chúng ta xóa bỏ được chứ?"
Câu nói này, là một cái ngoặt.
Mặc kệ khi trước Tô Tình đã làm những gì, khi đối phương nghe được câu nói này, cũng sẽ nói lên vài thứ liên quan tới chuyện mấy ngày trước đây.
Cứ như vậy, Cố Thanh Sơn cũng sẽ có được một vài tình báo.
Hơn nữa, chỉ cần ân oán được xóa bỏ thì Tô Tình có thể bình tĩnh mà tu hành.
Chỉ cần mình truyền cho hắn ta những sự ảo diệu của pháp thuật Ngôi Sao, coi như trả ơn hắn ta cho mình mảnh vỡ rồi.
Đúng là một công đôi việc.
Tu sĩ kia dừng lại, cũng không quay đầu lại, nói luôn: "Ngươi đã mạnh như vậy, khi trước cũng không nên che giấu, làm cho người khác hiểu lầm."
"Với lại, ngươi vẫn còn thân đồng tử, đó cũng là nói mấy ngày trước ngươi cũng không làm gì muội muội của ta, đương nhiên là ta sẽ không gây chuyện với ngươi nữa."
Rồi hắn ta xoay người lại, quan sát Cố Thanh Sơn, nói: "Thiên phú của ngươi cũng coi như cực kỳ xuất sắc, hi vọng ngươi tiếp tục chăm chỉ tu hành, chờ tới khi ngươi phi thăng, mới có tư cách hẹn hò một cách đường đường chính chính với muội muội ta, mà không phải lén lút như bây giờ."
Cố Thanh Sơn cứng người lại.
Hóa ra mọi chuyện là như vậy...
Người này từ trên trời xuống tu hành.
Muội muội của hắn ta đương nhiên cũng là con cháu của tiên nhân.
Khó trách hắn ta có thể thuyết phục Giới Luật trưởng lão một cách đơn giản, chuyên môn đối phó với Tô Tình, thề phải đá Tô Tình ra khỏi đạo viện!
Tên Tô Tình khốn kiếp!
Khi hắn ta căn dặn mình thì ấp a ấp úng, hóa ra hắn ta lại làm chuyện tốt này!
Tất cả sát ý trong lòng Cố Thanh Sơn tản đi, gượng cười, nói với giọng xấu hổ: "Ta đã biết."
"Ngươi phải cố gắng tu hành."
Tu sĩ kia hơi gật đầu với hắn, rồi biến mất.
...
Vào giữa trưa.
Cố Thanh Sơn thật vất vả mới tìm được một cơ hội không ai chú ý mà rời khỏi đạo viện.
Hắn tìm được Tô Tình ở một căn phòng gần hồ.
"Người kia là con cháu của gia tộc tiên nhân."
"Mọi chuyện xảy ra như vậy, cuối cùng viện chủ còn nói ngươi phải cố gắng tu hành, để lấy được thành tích tốt trong Luận đạo giữa bảy đạo viện vào ba ngày sau, sau đó sẽ chuyên môn hẹn gặp ngươi nữa."
Cố Thanh Sơn đưa tới một viên ngọc giản, nói tiếp:
"Chuyện của ngươi đã giải quyết xong, hiện tại ta sẽ truyền cho ngươi một vài pháp thuật Sao Trời, tất cả ảo diệu đều ở trong ngọc giản, ngươi phải học tập cho tốt, nếu không rất dễ lộ tẩy."
"Hơn nữa, tạm thời ngươi cũng đừng hẹn hò với muội muội của người ta, chờ tới khi ngươi phi thăng rồi nói sau."
Tô Tình nhận lấy ngọc giản, nhắm mắt lại, đọc một lượt nội dung trong đó.
"Ồ, là Phù Dao Trùng Tiêu thuật... Trong sự sống và cái chết, ta đã trải qua vô số năm tháng, thật sự không nghĩ tới sẽ có một ngày này."
Giọng nói của Tô Tình rất phức tạp, còn ẩn chứa sự quỷ dị nữa.
Cố Thanh Sơn nhíu mày.
Cái tên Tô Tình này, có rất nhiều bí mật.
Thế nhưng cái tên này vẫn luôn dặn mình không nên giết người, điều này đã chứng minh được rằng tên này vẫn không phải quá xấu.
Cố Thanh Sơn hỏi: "Tô đạo hữu, khi trước ngươi tự sát, có lẽ cũng không chỉ vì bị người mưu hại chứ?"
Tô Tình không nói gì, sắc mặt sáng tối thay đổi.
Thôi được rồi, đây là chuyện của hắn ta, nếu người ta đã không muốn nói thì ta cũng không nên tò mò quá đáng.
Nghĩ tới đây, Cố Thanh Sơn nói: "Tô đạo hữu, ta còn có chuyện quan trọng muốn làm, hiện tại rời đi trước, ngày sau chúng ta còn gặp lại."
Hắn đang định rời khỏi thì lại bị Tô Tình níu lại.
"Chờ đã, Cố đạo hữu, ngươi còn nhớ rõ những lời nói khi trước của ta sao?" Tô Tình nói.
Cố Thanh Sơn: "Ngươi đã nói với ta rất nhiều."
"Ta đã nói, hôm nay ngươi cứu ta một lần, ngày sau ta chắc chắn sẽ báo đáp." Tô Tình nói.
Cố Thanh Sơn hơi suy nghĩ, rồi cũng nhớ tới điều này.
Khi trước mình đóng giả Tô Tình, đi tới đạo viện thì Tô Tình đã nói những lời này với mình.
Cố Thanh Sơn cười cười, nhẹ nhàng nói: "Ngươi đã cho ta mảnh vỡ kia đã đủ rồi, không cần báo đáp gì nữa cả."
Tô Tình lắc đầu: "Cố đạo hữu, ngươi chính là người thế giới bên ngoài đi tới Côn Luân ta đúng không?"
Cố Thanh Sơn không cười nữa.
"Tại sao ngươi lại biết?" Hắn hỏi.
Tô Tình lộ ra vẻ mặt quỷ thần khó lường, nói nhỏ: "Cố huynh yên tâm, những người khác đều sẽ không biết được thân phận chân thật của ngươi, thế nhưng ta lại biết, bởi vì ta vẫn luôn là người chết, thế nhưng ngươi lại cứu được ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận