Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1796. Truy Binh


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn nhìn Tô Tình, ra hiệu hắn ta nói tiếp.
"Ngươi có biết tại sao ta phải nghiên cứu 'Thuật Chết Sớm' hay không?" Tô Tình hỏi.
"Tại sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Bởi vì chúng ta không chết được, mỗi một ngày đều lặp lại một loại vận mệnh giống hệt nhau, chưa từng ngoại lệ."
"Cố huynh, ngươi cầm lấy cái này, nó sẽ giúp được ngươi."
Tô Tình đưa cho Cố Thanh Sơn một tấm ngọc phù, nói tiếp: "Tại vô số năm trước, mỗi ngày ta đều tự sát một lần, sau đó làm cô hồn dã quỷ, quan sát mọi chuyện diễn ra trong Côn Luân này một lần, tới tận giữa trưa ngày hôm sau."
Hắn ta ngẩng đầu nhìn trời, rồi nói: "Đã tới giờ, mọi thứ chuẩn bị lặp lại, mà vận mệnh của ta đã bị ngươi thay đổi."
"Cuối cùng ta cũng có thể chết rồi."
Sau khi nói xong, Tô Tình vận pháp quyết.
Thuật Chết Sớm.
Cơ thể hắn ta ngã xuống đất, linh hồn bay ra khỏi chân trời, chẳng biết đã đi đâu.
Lần này, hắn ta chết thật.
Cố Thanh Sơn cầm ngọc giản, đứng yên tại chỗ.
Bỗng nhiên, sắc trời tối sầm lại.
Thời gian bắt đầu chảy ngược.
Khi Tô Tình vừa chết, Cố Thanh Sơn lại phát hiện một chuyện.
Suối nước đang chảy ngược.
Cố Thanh Sơn cực kỳ chắc chắn rằng xung quanh đây không có bất kỳ người nào sử dụng phép thuật.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời.
Lúc này là giữa trưa, thế nhưng mặt trời lại đang bay về hướng đông rồi lặn xuống.
Sắc trời dần tối.
Thời gian từ giữa trưa, lùi lại tới sáng sớm.
Bình minh tới, rồi lại bị bóng tối bao phủ.
Trong màn đêm đen đặc, một vầng trăng khuyết xuất hiện lấp ló trong mây, vẩy ánh trăng mờ ảo xuống mặt đất.
Mặt trăng lên, mặt trăng lặn.
Sắc trời lại trở nên sáng dần.
Trời chiều cực kỳ đẹp mắt.
Đang hoàng hôn, ráng chiều ngập trời, thế nhưng tà dương đỏ thẫm lại bắt đầu đi lên, càng ngày càng sáng, cuối cùng treo cao trên đầu, nóng rừng rực.
Giữa trưa.
Vẫn là giữa trưa.
Cố Thanh Sơn đứng yên một chỗ, quan sát mọi thứ xung quanh một cách cẩn thận.
Suối nước lại khôi phục bình thường, chảy xiết về phương xa.
Xác của Tô Tình bỗng nhiên biến mất.
Từ phía xa chân trời bay tới một luồng sáng đỏ, rồi nó rơi xuống trước mặt Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn vừa nhận lấy tấm phù truyền tin thì từ bên trong truyền ra một giọng nói:
"Tô Tình, hiện tại đã xác định rồi, vào buổi sáng ngày mai, Giới Luật trưởng lão sẽ phê bình ngươi trước mặt mọi người!"
Tô... Tình?
Tại sao ta lại biến thành Tô Tình rồi?
Cố Thanh Sơn bỏ qua phù truyền tin, rồi nhìn về phía ngọc giản trong tay của mình.
Đây là ngọc giản mà Tô Tình giao cho mình trước khi chết.
Tô Tình còn nói là chiếc ngọc giản này có thể trợ giúp mình nữa.
Cố Thanh Sơn sử dụng linh lực, kích hoạt ngọc giản.
Ngay sau đó, giọng nói của Tô Tình từ trong ngọc giản truyền ra:
"Cố đạo hữu, ngươi phải chú ý lắng nghe những lời ta chuẩn bị nói sau đây."
"Vô số năm qua, thế giới Côn Luân lặp đi lặp lại một ngày duy nhất, từ giữa trưa ngày đầu tiên tới tận giữa trưa ngày hôm sau, trong lúc này, mỗi một chuyện đều sẽ lặp đi lặp lại diễn ra, chưa từng có ngoại lệ."
"Ngoài ta ra, hầu hết mọi người đều không biết chuyện này."
"Bởi vì vào ngày hôm đó, ta là người tu hành duy nhất lựa chọn tự tử, khi hồn phách rời khỏi cơ thể cũng đúng lúc phá hủy một loại pháp thuật nào đó, cho nên mỗi lần lặp lại, ta vẫn có thể nhớ rõ ta chết như thế nào."
"Ta không biết tại sao thế giới lại biến thành kiểu này, thế nhưng ta đã trải qua một ngày này suốt bao năm tháng, thời gian cực dài. Mỗi lần sau khi chết, ta đều dùng trạng thái linh hồn mà vào trong thành Côn Luân, quan sát mọi người, mọi sự kiện diễn ra, thế nhưng vẫn không thể tìm được đáp án."
"Tới tận gần đây, khi ta vừa chết, thì có một mảnh vỡ từ trên trời rơi xuống ở ngay trước mặt ta."
"Đó chính là mảnh vỡ đang ở trong tay ngươi đó."
"Khi nó vừa rơi xuống, thì trên trời xuất hiện hiện tượng kỳ lạ, toàn bộ tiên nhân đi lại trên trời đều biến mất sạch sẽ, tới tận khi mảnh vỡ bị ta giấu đi, thì những tiên nhân kia mới xuất hiện một lần nữa."
"Có lẽ, đó là một nơi rất quan trọng."
"Đáng tiếc rằng mỗi ngày ta đều phải chết, giãy giụa trong vô vọng, không thể thay đổi vận mệnh của mình, càng đừng nói tới việc phi thăng lên Dao Trì."
"Hiện tại, ta cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, mà ngươi sẽ ở lại thế giới này, bổ sung vào vị trí của ta."
"Nghĩ cách tới Dao Trì Thiên Cung đi, bảy đạo viện lớn đều có cách phi thăng, có điều thời gian chỉ có một ngày, không ai có thể tu hành tới viên mãn, đạt tới điều kiện phi thăng."
"Mà ngươi tới từ thế giới bên ngoài, thực lực cũng rất mạnh, chắc chắn có hi vọng khám phá bí mật của thế giới này."
"Ta... đã không muốn ở lại thế giới này nữa, tạm biệt."
Giọng nói nói tới đây liền biến mất.
Cố Thanh Sơn yên lặng một lát, rồi nhìn vào sợi tơ trên cổ tay mình.
Sợi tơ màu đen kia vẫn đang ở trên cổ tay hắn, mà đầu khác thì chỉ vào một nơi nào đó trong tòa thành này.
Mặc kệ những chuyện này, trước tiên phải lấy được mảnh vỡ của Định Giới Thần kiếm đã, rồi mới suy nghĩ tới những chuyện tiếp theo.
Cố Thanh Sơn đã hạ quyết tâm, thân hình chợt lóe lên, bay về phía sợi tơ đang chỉ.
Khoảng mười lăm phút sau...
Hắn quan sát một cách cẩn thận một tòa chùa miếu rách nát ở trước mặt.
Tòa chùa miếu này đã đổ nát, thế nhưng vẫn chiếm một diện tích rất lớn, mà đám người xung quanh cũng rất náo nhiệt, thế nhưng ít có ai liếc nhìn nhiều về phía ngôi miếu này, cũng không ai đi vào trong chùa miếu.
Một đầu của sợi tơ màu đen quấn trên cổ tay hắn, một đầu khác thì xuyên thấu qua pháp trận cổ xưa trên vách tường, đi vào trong chùa miếu tĩnh lặng.
Toàn bộ chùa miếu được một luồng lực lượng kỳ lạ bao phủ, chỉ cần tới gần phạm vi nhất định, thì thần niệm liền không còn tác dụng.
"Đây là lực lượng của Đà La Ni... thật sự là quá lâu rồi chưa gặp được tăng lữ."
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm, đi tới trước cửa ngôi chùa miếu, nói lớn: "Có ai ở bên trong không?"
Không ai trả lời.
Thân hình Cố Thanh Sơn hơi lóe lên, tiến vào bên trong chùa miếu.
Trong này có một lớp bụi khá dày.
Nơi này đã không có ai tới trong một thời gian quá dài.
Cố Thanh Sơn bình tĩnh lại.
Không có người, cũng đã nói lên rằng mảnh vỡ kia vẫn đang ở nơi đây, không bị ai cướp lấy cả.
Thần niệm hiện tại đã không có tác dụng, hắn cũng chỉ có thể tự mình đi tìm.
Đi trên những bậc thềm cao, băng qua mấy đường hành lang, xuyên qua từng điện lớn lễ Phật, cuối cùng thì Cố Thanh Sơn cũng đi tới nơi sâu của chùa miếu.
Rồi hắn đứng trước một tòa điện lớn cuối cùng ở nơi đây.
Trên mái điện lớn đã bị thủng một lỗ lớn bằng nắm đấm, ánh mặt trời chiếu xuống, chiếu lên một bức tượng tăng lữ.
Tăng lữ này có một nụ cười rất chân thành, ấm áp và thân thiết, toàn bộ bức tượng đều bám lên một lớp bụi, có vẻ như đã nhiều năm không được quét dọn rồi.
Trong tay bức tượng này, có một mảnh vỡ sắc bén.
Đó chính là mảnh vỡ Lục Đạo Định Giới Thần kiếm.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn liếc tới mảnh vỡ đó.
Hắn hơi suy nghĩ rồi ôm quyền với bức tượng, nói: "Đạo hữu, mảnh vỡ trong tay ngươi là một thứ khá quan trọng đối với ta, ta muốn dùng những vật khác để đổi lấy nó."
Bức tượng tăng lữ hơi chấn động, bụi bặm trên người liên tục rơi xuống.
"A di đà phật... Cuối cùng ta cũng chờ tới ngày này."
Bức tượng mở mắt ra, quan sát Cố Thanh Sơn, rồi ánh mắt đưa tới mảnh vỡ trên tay.
Hắn ta quan sát mảnh vỡ trên tay, hỏi: "Xin hỏi vị thí chủ này, trong thành Côn Luân, ai đi đầu thai?"
Hắn ta đã sống lại.
Cố Thanh Sơn yên lặng quan sát, đầu óc vận chuyển thật nhanh.
"Tô Tình." Hắn trả lời.
Bức tượng tăng lữ nói: "Cho nên thí chủ hiện tại chính là Tô Tình đúng không?"
Cố Thanh Sơn trả lời: "Đúng vậy."
Tăng lữ thở dài, nói: "Năm đó, chúng ta suy tính rất nhiều lần, tính ra được rằng mặc dù thế giới Côn Luân đã bị hủy, sẽ không bị đám ác quỷ chú ý, thế nhưng theo thời gian trôi qua, đám ác quỷ càng ngày càng mạnh, đồng thời muốn hoàn thành mục tiêu của bọn chúng, cho nên bọn chúng sẽ hủy diệt thế giới Côn Luân này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận