Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1803. Vân Văn Tiên Ngọc


Đánh dấu
Tầng lớp dưới đáy...
Khởi đầu tầm thường như vậy, chả trách quỷ vật kia lại truyền tống mình đến đây.
Cố Thanh Sơn thu hồi thần niệm, nhìn kỹ thi thể trước mặt thêm một lần nữa.
Bỗng nhiên, Cố Thanh Sơn cảm thấy trên mặt nạ của mình vô cớ xuất hiện một sự dao động.
“Ngọc Thụ” phát động!
Cố Thanh Sơn lập tức cảm ứng được hai món đồ.
Cây cuốc.
Mặt nạ ác quỷ.
Chúng nó thuộc về tên tu sĩ đánh lén Cố Thanh Sơn, là vật sở hữu riêng biệt của tu sĩ kia.
Cố Thanh Sơn cảm ứng một chút, nhanh chóng hiểu rõ sức mạnh ẩn chứa trong hai vật phẩm.
Cây cuốc tự nhiên có khả năng đào mỏ, nhưng lại quá tầm thường.
Mặt nạ ác quỷ này cũng không có năng lực gì kinh người, chỉ có một phương pháp diện chú hỗ trợ đào mỏ hạng nhất:
[Tìm mỏ.]
[Dùng mặt nạ diện chú này, cảm ứng của ngài đối với khoáng vật sẽ được nâng cao.]
Tâm niệm Cố Thanh Sơn như điện xẹt, xâu chuỗi lại mọi sự kiện, sau đó lập tức chọn năng lực này.
“Ta muốn cái này.”
Hắn nói thầm trong lòng.
Theo suy nghĩ của hắn, một luồng sương xám từ mặt nạ của hắn bay ùa lên.
“Thâm ảnh” phát động!
Chỉ thấy trên mặt nạ Cố Thanh Sơn dần dần hiện ra vài đường hoa văn, càng lúc càng giống mặt nạ trên mặt ác quỷ!
Có sức mạnh diện chú giống nhau, đương nhiên là mặt nạ cũng giống nhau!
“Rất tốt, biết đâu thực sự có thể...”
Cố Thanh Sơn kìm chế tâm trạng, nhìn vào hư không.
Chỉ thấy trên Giao diện Chiến Thần hiện lên dòng chữ nhỏ nhấp nháy:
[Mặt nạ Ngọc Thụ của ngài đã được trang bị năng lực Tìm Mỏ.]
[Bởi tác dụng của “Thâm Ảnh”, năng lực này sẽ được nâng cao lên một cấp.]
[Ngài thu được diện chú Tìm Mỏ cao hơn một cấp.]
[Điểm Khoáng.]
[Mang mặt nạ này vào, ngài sẽ xuyên thấu qua các loại sức mạnh pha tạp của khoáng thạch, trực tiếp cảm ứng được vị trí của các loại mỏ khoáng có giá trị.]
Dòng chữ nhỏ lóe lên một cái rồi biến mất.
Cố Thanh Sơn phóng thần niệm ra quan sát một phen, lại thấy mặt nạ của mình và mặt nạ trên mặt đất vẫn giống nhau như đúc, dù diện chú nâng cao nhưng vẫn không có thay đổi.
Cố Thanh Sơn yên lặng đứng ở đó, một lúc lâu sau mới thở dài, lẩm bẩm:
“Cho đến hôm nay, rốt cuộc cũng thực sự tiến vào thế giới Ác Quỷ rồi.”
Hắn ngồi xổm xuống, đưa tay đặt lên trên thi thể tu sĩ.
Chúng Sinh Đồng Điệu Huyền Bí, phát động!
Hắn nhanh chóng trở nên giống hệt với tu sĩ nằm trên mặt đất.
Cùng một khuôn mặt, cùng một thân hình, cùng một tính chất đặc thù.
Còn có mặt nạ ác quỷ!
Cố Thanh Sơn cất giấu thi thể đi, lấy trang phục tơi tả không chịu nổi mặc lên người mình, đeo mặt nạ lên.
“Vậy, bây giờ mình phải đi đào mỏ?”
Hắn khiêng cái cuốc, kéo cái sọt, đi vào chỗ sâu trong hầm mỏ.
..........
Tại một góc khuất trong một đường hầm hẻo lánh.
Cố Thanh Sơn ngồi vào trong góc tối, rút Triều Âm kiếm ra, nói: “Triều Âm, ta muốn thử xem có thể dùng sức mạnh của ngươi hay không.”
Nếu như “Ngọc Thụ Thâm Ảnh” có thể mang đến năng lực sử dụng trường kiếm, đồng thời còn tăng cấp bậc, vậy thì đúng là không thể tưởng tượng nổi!
Cố Thanh Sơn phát động nguyên lực Hoàng Tuyền, truyền vào mặt nạ.
Trên Lục Đạo Ác Diện tên “Ngọc Thụ” dần dần phát ra một luồng sức mạnh quỷ dị.
Bỗng nhiên, Triều Âm kiếm phát ra âm thanh trầm thấp nghẹn ngào.
“Làm sao vậy?” Cố Thanh Sơn kinh ngạc hỏi.
Âm thanh nặng nề của Địa kiếm bỗng nhiên vang lên: “Không được, Cố Thanh Sơn, mặt nạ của ngươi có thể hấp thu sức mạnh của chúng ta, nhưng đối với chúng ta thì kiểu hấp thu này là một loại sát thương cực mạnh.”
Âm thanh của Lạc Băng Ly cũng vang lên theo: “Nếu như ta và Địa kiếm kết hợp thành một món hồn khí Vực Sâu nào đó thì cũng có thể chống đỡ mặt nạ này... Nhưng bây giờ ta và Địa kiếm lại đang ở trong trạng thái tách rời, nếu như ngươi dùng mặt nạ này lên chúng ta, nó sẽ theo dựa theo pháp tắc mà gây ra thương tổn cho căn cơ của chúng ta.”
Cố Thanh Sơn hỏi: “Sơn Nữ, còn cô?”
Sơn Nữ nói: “Công tử, ta không sợ cái mặt nạ này, nếu ngài muốn lấy thần thông từ chỗ ta thì cứ lấy.”
Cố Thanh Sơn thoáng giật mình, lại hỏi: “Vậy cô có bị thương tổn không?”
Sơn Nữ nói: “Sẽ không, nhưng có thể ta sẽ phải ngủ say một thời gian dài.”
Như vậy sao được? Cố Thanh Sơn thở dài, nói: “Xem ra những thứ của Ác Quỷ đạo luôn mang trong mình một tia tà tính, không thể sử dụng.”
Hắn từ bỏ ý định trước kia, theo đường hầm trong mỏ mà đi, đi đến chỗ sâu nhất.
“Tiểu Tăng, có thể đi ra rồi.” Cố Thanh Sơn thấp giọng nói.
Triệu Tiểu Tăng đột nhiên xuất hiện.
Hắn ta nhanh chóng cảm nhận được cảnh tượng hỗn loạn trong hầm mỏ.
Bên ngoài vẫn bị vây trong cảnh bạo loạn như cũ, các tu sĩ tìm mỏ tàn sát lẫn nhau, tranh đoạt khoáng vật, dao động thuật pháp dù ở xa cũng có thể cảm nhận được.
“Cố thí chủ, chúng ta đang ở đâu? Những tu sĩ ác quỷ này là sao?” Hắn ta hỏi.
“Chúng ta đang ở trong một hầm mỏ, ở đây rất loạn, chúng ta tạm thời tránh ra một chút.” Cố Thanh Sơn nói.
Triệu Tiểu Tăng khẽ hít vào một hơi.
Trong không khí, mùi máu tanh càng ngày càng nồng đậm, tiếng kêu thảm thiết liên miên không dứt.
Một giây một phút trôi qua đều có người chết đi.
“A di đà phật.” Triệu Tiểu Tăng thực sự không nhịn được, trên mặt lộ ra vẻ thương xót, chắp tay lại nói: “Cầu cho những người này sau khi chết đi có thể được đón nhận, nam mô Địa Tạng bồ tát.”
Cố Thanh Sơn thấp giọng nói: “Có người đến.”
Hai người cùng thu lại dao động sức mạnh trên người.
Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến, trong hầm mỏ tối tăm, một gã tu sĩ mang mặt nạ ác quỷ nhào ra.
Quần áo trên người gã dính đầy vết máu, cây cuốc trong tay vẫn còn đang có máu nhỏ xuống, vừa nhìn thấy Cố Thanh Sơn thì lập tức cười như điên, nói: “Ha ha ha, Trần Lão Ngũ ngươi là cái đồ nhát gan, thì ra trốn trong đường hầm tối tăm này... Mau giao khoáng vật Vân Văn Tiên Ngọc hôm nay ngươi đào được ra đây, bằng không ta giết ngươi!”
Cố Thanh Sơn không đổi sắc mặt, đưa tay vào không trung, cầm lấy thanh kiếm.
Tay hắn bị Triệu Tiểu Tăng đè lại.
“Sao thế?” Cố Thanh Sơn thuận miệng hỏi, trong lời nói còn mang theo sát khí nhàn nhạt.
Ánh mắt Triệu Tiểu Tăng lộ ra vẻ buồn bã, nhẹ giọng nói: “Người này đằng đằng sát khí, nhưng dù sao cũng là sinh mệnh, sao Cố thí chủ không giao khoáng vật cho gã, tránh tạo sát nghiệt, sau này chết rồi sẽ rơi vào Địa Ngục Hoàng Tuyền.”
Cố Thanh Sơn ngẩn ra, giọng nói chậm lại: “Hòa thượng giả, không ngờ ngươi lại có chút lòng từ bi.”
Hắn thu tay về, đá sọt khoáng vật dưới chân bay ra ngoài.
Cố Thanh Sơn không thích giết chóc, nếu đồng đội đã yêu cầu, hắn sẽ không ra tay.
Nếu Triệu Tiểu Tăng đã ngăn cản mình giết người, vậy nhất định có biện pháp thích hợp để xử lý tốt chuyện này.
Tu sĩ đối diện tiếp được sọt khoáng vật, miệng thì thầm: “Không tệ, nửa canh giờ đã phát hiện khoáng vật Vân Văn Tiên Ngọc, ngươi có thể đào được mấy khối này đã là cực hạn.”
Nói xong, sát ý trên người gã cũng bớt đi vài phần.
“A di đà phật, thí chủ có được khoáng vật rồi thì xin hãy đi cho.” Triệu Tiểu Tăng nói.
Tu sĩ kia đang định rời đi, đột nhiên quay người lại nhìn Triệu Tiểu Tăng.
Gã nhìn Cố Thanh Sơn, lại nhìn Triệu Tiểu Tăng, con ngươi đảo một vòng, lập tức hiểu ra.
“Trần Lão Ngũ, ngươi thật gian xảo, dám dẫn trợ thủ vào mỏ!”
Tu sĩ không đi nữa, ngược lại quay trở về, ép lên phía trước vài bước.
“Làm sao bây giờ?” Cố Thanh Sơn nhỏ giọng hỏi Triệu Tiểu Tăng.
Triệu Tiểu Tăng cười khổ một tiếng, chắp tay nói: “Người này dục vọng lẫn sát tâm đều đã nổi lên, để ta giải thích, cảm hóa...”
Đột nhiên, âm thanh của hắn ta bị cắt ngang.
Giọng tu sĩ kia mang đầy sát khí, chợt quát lên: “Tên hòa thượng này, ngươi đào gì ở đây?”
“A di đà phật, thí chủ, ngươi không nên quá cố chấp đối với khoáng thạch, thực ra...”
Tu sĩ kia ngắt lời hắn ta thêm lần nữa: “Lừa trọc ngốc, đừng nói lời vô ích với ông, nhanh giao khoáng thạch ngươi giấu được ra đây!”
Triệu Tiểu Tăng im lặng.
Một cây chùy sắt to lớn đột nhiên xuất hiện trong tay hắn ta.
Sau đó nó xẹt qua xẹt lại như một tia chớp...
Bạn cần đăng nhập để bình luận