Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1805. Đào Khoáng (2)


Đánh dấu
Hoàng Tam nghe vậy thì rất vui mừng, nói: "Đại nhân, khi bạo loạn vừa mới xảy ra, ta đã sai bọn họ lập thành một trận hình phòng ngự, cố thủ một khu vực quặng mỏ chật hẹp, ta cũng xung phong đứng đầu, cuối cùng cũng có thể vượt qua trận bạo loạn này."
Tiết đại nhân khen: "Có dũng có mưu, xung phong đi đầu, rất tốt."
Rồi hắn ta tạo ra một động tác tay.
Vẻ mặt vui sướng của Hoàng Tam còn chưa kịp thay đổi thì cái đầu của hắn ta đã bay lên cao, lăn lông lốc vài vòng trên mặt đất.
Khắp nơi yên tĩnh.
Đám mỏ tu đều nhìn về phía Tiết đại nhân với vẻ khó hiểu.
Tiết đại nhân cũng không để ý lắm, thu lại mặt nạ quỷ của Hoàng Tam rồi lắc đầu, nói: "Ngươi đã bị thương quá nặng, đã trở thành tàn phế rồi."
"Trên quặng mỏ này có rất nhiều công việc, cũng không thể nuôi không kẻ tàn phế."
Rồi hắn ta đi tới trước mặt Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn cảm nhận được sát khí từ trên người đối phương, nhưng vẫn ôm quyền hành lễ:
"Đại nhân."
"Ừ, ngươi chính là đội trưởng đội thứ ba - Trần Ngũ sao?" Tiết đại nhân hoạt động ngón tay, hỏi.
"Đúng vậy, đại nhân, lần bạo loạn trong quặng mỏ này cũng không thể trách người khác, tất cả đều do lỗi của ta." Cố Thanh Sơn nói.
Ngón tay của Tiết đại nhân hơi ngừng lại.
"Lỗi của ngươi sao?" Hắn ta hỏi lại.
"Đúng vậy, tất cả mọi tội lỗi đều do ta." Cố Thanh Sơn nói.
Bởi vì Tiết đại nhân đang đeo một chiếc mặt nạ ác quỷ, cho nên không ai có thể biết vẻ mặt của hắn ta hiện tại là như nào.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn, hỏi: "Nguyên nhân của trận bạo loạn này là do phát hiện được mỏ Vân Văn Tiên Ngọc, chuyện này thì có liên quan gì với ngươi?"
Cố Thanh Sơn thở dài, nói: "Thực ra ta chính là người đầu tiên phát hiện ra mỏ ngọc Vân Văn Tiên Ngọc."
"Ồ? Ngươi cũng may mắn quá ha." Tiết đại nhân nói đệm một câu, trong giọng nói không chứa chút cảm xúc nào cả.
Cố Thanh Sơn nói: “Đó cũng không phải may mắn, thưa đại nhân, khoảng nửa tháng trước, ta có thêm một loại cảm ứng mới. Ta phát hiện mình có thể cảm nhận được một vài khí tức đặc biệt của khoáng thạch trong động mỏ này."
"Thế nhưng lúc ban đầu ta vẫn không thể tin được điều này, dù sao Diện chú của ta chỉ là 'Tìm mỏ' mà thôi. Vào những ngày sau đó, ta mới phát hiện loại năng lực này không liên quan tới Diện chú, mà chính là năng lực của ta vừa mới thức tỉnh."
Tiết đại nhân nói: "Nói tiếp đi."
Cố Thanh Sơn nói: "Sau một thời gian cảm nhận và luyện tập, ta phát hiện năng lực của ta đang càng ngày càng mạnh, gần như có thể cảm ứng được vị trí của mọi loại khoáng thạch."
"Sau đó, ta đào ra được viên Vân Văn Tiên Ngọc đầu tiên, cuối cùng đưa tới cuộc bạo loạn này."
Tiết đại nhân im lặng.
Cũng không biết khi nào, hắn ta đã siết chặt nắm đấm.
Mặt đất là nơi tụ tập nguồn gốc tạo thành nguyên lực thế giới, chứa đựng vô số khoáng sản quý giá ẩn chứa lực lượng cực lớn, thế nhưng dưới mặt đất lại rất hỗn loạn, thần niệm không thể thăm dò được, chỉ có thể để tu sĩ đi đào quặng như người thường.
Thế nhưng, người trước mặt lại thức tỉnh năng lực tìm kiếm khoáng sản?
Tiết đại nhân bỗng nhiên cảm thấy vừa mừng vừa sợ, quay đầu nhìn về phía đám mỏ tu bên kia, quát lớn: "Hắn nói có đúng hay không?"
Vẻ mặt của đám mỏ tu trở nên ngỡ ngàng.
Tất cả mọi người đều bận tranh cướp Vân Văn Tiên Ngọc mà, ai còn nhớ kỹ đứa nào phát hiện đầu tiên chứ?
Hơn nữa, trong cuộc bạo loạn này, đám người đào được Vân Văn Tiên Ngọc đầu tiên đều là mục tiêu hàng đầu để cướp, hầu như đều bị đánh chết hết rồi.
Tiết đại nhân thấy tất cả đều không biết, thì cũng không kìm nén được nữa, tóm lấy cánh tay Cố Thanh Sơn, nói: "Người đâu, dẫn đường, chúng ta xuống quặng mỏ!"
Cố Thanh Sơn hơi run sợ, nói với giọng cà lăm: "Đại nhân, ngài muốn làm gì?"
Trong giọng nói của Tiết đại nhân lại có chứa sự sốt ruột, nói: "Ngươi không cần sợ, ta chỉ muốn kiểm tra điều ngươi vừa nói là thật hay giả mà thôi!"
Rồi hắn ta dẫn theo hai đội người lẫn Cố Thanh Sơn đi xuống mỏ quặng một cách vội vàng.
Trong mỏ quặng vẫn còn xác người, máu hòa lẫn với cát đá, mùi xộc lên thật sự khó ngửi.
Thế nhưng mọi người đều không để ý tới điều này, mà cứ đi thẳng tới nơi sâu nhất của quặng mỏ.
Tiết đại nhân hỏi một người bên cạnh: "Tổng số lượng của mỏ Vân Văn Tiên Ngọc lần này là bao nhiêu?"
"Bẩm đại nhân, mỏ Vân Văn Tiên Ngọc lần này được phát hiện có tất cả ba trăm hai mươi bảy cân, đã kiểm tra hết rồi ạ."
"Không có phát hiện điều gì lạ thường chứ?"
"Không!"
"Tốt..." Tiết đại nhân quay mặt về phía Cố Thanh Sơn, hỏi: "Tên của ngươi là Trần Ngũ đúng không?"
"Đúng vậy, đại nhân." Cố Thanh Sơn gật đầu, nói.
"Quặng mỏ này vốn là quặng nghèo, nếu ngươi thật đã phát hiện mỏ Vân Văn Tiên Ngọc, Tiết Nô ta sẽ không trách ngươi, mà ngược lại sẽ tính là ngươi đã lập công lớn. Hiện tại ngươi cần chứng minh một chuyện, đó chính là ngươi thật sự có thể tìm kiếm khoáng sản." Tiết đại nhân nói.
Rồi hắn ta buông tay Cố Thanh Sơn ra.
Cố Thanh Sơn đi ra ngoài, đứng chính giữa động mỏ, nhắm mắt lại rồi kích hoạt kỹ năng "Điểm Khoáng" - được tiến giai từ kỹ năng "Tìm Mỏ".
Một luồng cảm ứng thiên địa xuất hiện trong đầu hắn từ nơi sâu xa.
Cố Thanh Sơn cảm ứng được các loại khoáng sản, vị trí và số lượng của bọn chúng. Thế nhưng phạm vi cảm ứng của hắn cũng không rộng lắm.
Hắn chỉ có thể cảm nhận được sự phân bố khoáng sản trong phạm vi 10km mà thôi.
Nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Cố Thanh Sơn đi tới cạnh vách đá, nói: "Đại nhân, nơi này có mỏ linh thạch với số lượng ít ỏi."
"Ồ?"
Tiết đại nhân ra hiệu cho đám người phía sau.
Mỗi người đều rút một cái quốc chim ra, đào tại nơi mà Cố Thanh Sơn vừa chỉ.
"Cần đào sâu bao nhiêu?" Tiết đại nhân hỏi.
"Khoảng bảy mươi mét." Cố Thanh Sơn nói.
Tiết đại nhân thấy hắn chắc chắn như vậy thì gật đầu, nói: "Tốt."
Thời gian dần dần trôi qua.
Tầng đá màu xám trắng bị đào xuyên, tạo thành một rãnh sâu, rồi từ trong đó có một luồng linh khí tràn ra.
Một tên dưới rãnh sâu nói vọng lên: "Khởi bẩm đại nhân, đã phát hiện ở nơi này!"
"Tránh ra, để chính ta tới xem!"
Tiết đại nhân hét lớn, đẩy đám ngươi ra, vội vàng tới quan sát.
Ngay sau đó...
"Ha ha ha ha ha!" Tiết đại nhân cười như điên.
Rồi hắn ta trở về, vỗ vỗ bả vai của Cố Thanh Sơn, vừa cười cừa nói: "Trần Ngũ huynh đệ, vận may của ngươi đã tới rồi!"
Cố Thanh Sơn đứng yên một chỗ, hơi có vẻ ngượng ngịu.
Hắn nói với giọng ngập ngừng: "Tiểu nhân chỉ biết đào mỏ mà thôi, xin đại nhân hãy chăm sóc nhiều hơn."
....
Phi thuyền bay rất nhanh, bay về phía chính bắc.
Trong khoang thuyền, Tiết Nô và Cố Thanh Sơn ngồi đối mặt, trên bàn còn có vài đĩa thức ăn khá ngon, Tiết Nô còn tự mình rót rượu cho Cố Thanh Sơn nữa.
Tiết Nô cười tủm tỉm nói: "Trần Ngũ, năng lực vừa thức tỉnh của ngươi rất mạnh, sau khi trở về phủ, chuyện đầu tiên là ngươi sẽ được bỏ tên cũ là 'Ngũ' đi, và ngươi sẽ giống như ta, được quản gia trong phủ ban thưởng tên 'Nô', thân phận cũng sẽ được nâng lên ngang bằng với ta."
Cố Thanh Sơn hỏi: "Chỉ là một năng lực liên quan tới đào mỏ mà thôi, công việc này cũng không có vẻ vang gì, thật sự có thể được ban tên 'Nô' chứ?"
Tiết Nô chỉ vào hắn, cười nói: "Ngươi chắc chắn sẽ được."
"Tại sao?"
"Cũng không giấu giếm gì ngươi, cục diện hiện tại cơ bản là đã ổn định lại, Vực Sâu Vĩnh Hằng..."
Tiết Nô nói tới đây, theo bản năng hơi dừng lại, rồi nói sang chuyện khác:
"Nói tóm lại, tình hình hiện tại rất tốt đẹp, mà trong phủ đang cần những nhân tài như ngươi, cuộc sống xa hoa nhàn hạ của ngươi sắp tới rồi." Hắn ta nói.
Cố Thanh Sơn nghĩ nghĩ.
Thật vất vả mới có thể nghe được vài tin tức quan trọng, làm sao có thể bỏ qua cơ chứ?
"Tiết đại ca, vừa nãy huynh nói hiện tại Vực Sâu Vĩnh Hằng như nào?" Cố Thanh Sơn hỏi với vẻ hào hứng.
"Đó là chuyện trong chiến tranh, ngươi không cần quan tâm." Tiết Nô nói.
"À..."
Cố Thanh Sơn gật đầu, thế nhưng vẫn cố gắng nghĩ cách.
Rồi hắn truyền âm: "Triệu Tiểu Tăng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận