Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1812. Bốn Tà Thần (2)


Đánh dấu
Nói đến đây, gà trống đột nhiên kề sát bên tai Cố Thanh Sơn, thấp giọng nói: “Đường hầm đen tối này thực ra là kiệt tác của bọn họ.”
“Cố Thanh Sơn, ngươi hãy tìm di vật mà bốn vị Tà Thần để lại, tuy rằng ta cũng không biết đó là thứ gì, nhưng vật kia khẳng định ở trong đường hầm.”
“Biết đâu vật kia có thể giúp ngươi một tay.”
Gà trống nói xong, hóa thành pho tượng màu sắc sặc sỡ, không hề động đậy.
Cố Thanh Sơn cất gà trống nhiều màu đi.
Bốn Tà Thần.
Nói như vậy, chúng nó là tồn tại đủ sức đối đầu chính diện với Người tạo vật của Đất.
Thế nhưng đường hầm này sâu vô cùng, gần như không thấy đâu là điểm cuối, mình phải làm sao mới tìm được vật mà bốn Tà Thần để lại?
Trong hư không, một tia màu đen ngưng tụ thành đường dây, quấn trên cánh tay trái của hắn.
Một sợi tơ màu đen khác chỉ về phía đầu đường hầm.
Cố Thanh Sơn ngẩn ngơ.
Hắn phát hiện mình có thể cảm ứng được tin tức ẩn chứa ở đầu khác của sợi tơ màu đen.
Đúng là vị trí của vật mà mình cần tìm.
Một lúc lâu, Cố Thanh Sơn mới thở hắt ra, lẩm bẩm: “Quyến Luyến... Không hổ là thần kỹ Vận Mệnh.”
Khi lấy được kỹ năng này, Giao diện Chiến Thần từng nhắc nhở: [Đây là thần kỹ Vận Mệnh hạng nhất cực kì đặc thù, vô cùng hiếm có, sâu như biển, sức mạnh như thần, ngài phải từ từ lĩnh hội mới có thể nhận thấy giá trị chân chính.]
Hiện tại Cố Thanh Sơn đã bắt đầu cảm nhận được uy lực của thần kỹ Vận Mệnh này.
Vào lúc cần thiết, vận mệnh sẽ lập tức đưa ra chỉ dẫn, đây quả thực là thần kỹ trong thần kỹ!
Bây giờ hắn đã dần dần hiểu ra vì sao ác quỷ lại khao khát thần kỹ vận mệnh này như vậy.
Cũng không biết đám người Phi Nguyệt bây giờ ra sao.
Còn có Quạ nữa.
Anh ta sẽ không thực sự gả cho Quỷ chủ chứ?
Theo dòng suy nghĩ của Cố Thanh Sơn, một sợi tơ màu đen khác từ từ xuất hiện, quấn quanh tay trái hắn.
Một sợi tơ khác vừa mới phóng ra ngoài, lập tức xuất hiện một sợi tơ khác quấn vào.
Hai sợi tơ vướng víu một chỗ, dần dần hợp thành một sợi.
Bỗng nhiên, âm thanh của Phi Nguyệt từ đầu bên kia sợi tơ truyền đến:
“Tốt lắm, Cố Thanh Sơn, rốt cuộc ngươi đã học được thần kỹ vận mệnh này.”
“Cô có thể sử dụng thần kỹ vận mệnh để liên lạc với ta?” Cố Thanh Sơn giật mình hỏi.
“Đương nhiên có thể, chỉ là ta không ngờ ngươi bắt đầu suy nghĩ về lực lượng thần kỹ vận mệnh trễ như vậy.” Phi Nguyệt nói.
Cố Thanh Sơn ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, thực sự là đã xảy ra quá nhiều chuyện, nhất thời ta vẫn chưa chú ý đến.”
“Tình hình phía ngươi ra sao rồi?” Phi Nguyệt hỏi.
Cố Thanh Sơn kể lại mọi chuyện mình đã trải qua, chỉ lược bỏ lời gà trống nói.
Phi Nguyệt nghe xong, lập tức nói: “Ngươi đã lấy được Máy Kết Nối Thế Giới Dạng Phu Dung Hợp? Chả trách thế giới Ác Quỷ khó đi vào như vậy, thì ra chỗ đó là di tích của bốn vị thần.”
“Bốn vị thần?” Cố Thanh Sơn lặp lại.
“Đúng.” Phi Nguyệt không nói tiếp, dường như đang nghĩ đến một loại tri thức nào đó.
Các nàng đã sinh sống trong dòng chảy hư không hỗn loạn vô số năm, đương nhiên biết rất nhiều bí mật của quái vật hư không.
Nàng cho rằng Cố Thanh Sơn cũng như vậy, cho nên không nói thêm gì.
Phi Nguyệt tiếp tục nói: “Bây giờ chúng ta cần ngươi giúp đỡ.”
Cố Thanh Sơn lập tức bỏ qua suy nghĩ vừa nảy lên trong đầu, hỏi: “Tình hình phía các cô thế nào? Quạ đâu? Lúc nào cưới?”
Phi Nguyệt thở dài, nói: “Ba ngày sau sẽ thành hôn với Quỷ chủ... Vốn là chúng ta cho rằng sau khi đến nơi, có thể làm chút gì đó, kết quả lại được mời vào một tòa cung điện, cung điện này có chừng bốn mươi chín bức vách luật Nhân Quả bao phủ, căn bản không cách nào chạy trốn.”
Giọng nói của Tiểu Điệp bỗng nhiên vang lên trên sợi tơ: “Cho nên ngươi phải tới cứu bọn ta.”
Nàng ta oán hận nói: “Nếu không phải vì mấy tấm chắn luật nhân quả, đám ác quỷ đừng hòng đối phó với bọn ta.”
Cố Thanh Sơn khẽ run, rất nhanh phản ứng kịp.
Tiểu Điệp biết chuyện của mình, nhất định là muốn mình dùng Lục Giới Thần Sơn kiếm phá vỡ bức vách luật Nhân Quả.
Cũng là bức vách của thế giới!
Trước đây mình muốn một thân một mình lẻn vào thế giới Ác Quỷ, Tiểu Điệp cũng đã nói thế giới Ác Quỷ phòng bị nghiêm ngặt, kể cả chuyện sử dụng luật Nhân Quả.
Lâm lẻn vào thế giới Ác Quỷ cũng phải chịu thiệt thòi vì bức vách luật Nhân Quả.
Lấy luật Nhân Quả tạo thành bức vách...
Ác quỷ đã nắm vững sức mạnh hệ thần bí đến trình độ này rồi sao?
Trong lòng Cố Thanh Sơn khẽ suy tư, bỗng nhiên có điều cảm ứng.
“Đinh... Đinh..”
Trong thân thể hắn truyền đến tiếng vọng như có như không.
Đây là âm thanh mà đồng tiền của Đất đang khe khẽ phát ra.
Cùng lúc đó, Cố Thanh Sơn phát hiện sợi tơ màu đen quấn trên tay mình chợt phình lớn.
Sợi tơ kéo lấy tay hắn, ngón tay chỉ về đường hầm phía trước.
Kỳ lạ, chuyện này là sao?
Trong lòng Cố Thanh Sơn nhanh chóng suy nghĩ.
Lúc này giọng nói của nữ tu sĩ mắt mù cũng vang lên: “Nhưng còn có Đại Hồng Thủy, đó cũng là thứ mà chúng ta không thể đối phó... Kỳ thực nếu chúng ta ra tay đánh, căn bản không sợ thế giới Ác Quỷ, cũng không sợ Quỷ chủ, chỉ là bọn chúng có tận thế cấp Vô Sinh và bức vách luật Nhân Quả, hai thứ này quá đáng ghét.”
Phi Nguyệt cũng nói: “Cố Thanh Sơn, Tiểu Điệp đã nói với ta, ngươi có một thanh kiếm chuyên dùng để phá giải thuật pháp, lẽ nào đến cả loại thuật pháp như luật Nhân Quả mà nó cũng có thể phá?”
“Cũng không thành vấn đề.” Cố Thanh Sơn nói.
Tâm trạng Phi Nguyệt tốt hơn một chút, nói: “Tạm thời đừng nóng vội, chúng ta ở đây tạo dựng một ít thuật pháp, một là thông qua sợi tơ vận mệnh triệu hoán ngươi, hai là chờ đến lúc ngươi phá vỡ kết giới luật Nhân Quả, mọi người chúng ta tranh thủ nhanh chóng chạy thoát, không để lại bất cứ dấu vết gì, lại càng không để bị ác quỷ truy sát.”
“Khoảng chừng bao lâu?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Hai ngày, hai ngày sau ta sẽ liên lạc lại với ngươi.” Phi Nguyệt nói.
“Được, mọi người cẩn thận một chút.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ừm, ngươi cũng vậy.” Phi Nguyệt nói.
Hai sợi tơ màu đen dính liền nhau tách ra.
Cố Thanh Sơn đứng yên tại chỗ, nhìn chăm chú vào sợi tơ màu đen biến lớn.
Hắn suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện.
Lâm đang ở đâu?
Trong đầu hắn vừa mới nảy ra một suy nghĩ như vậy, lập tức thấy trên cánh tay lại có thêm một sợi tơ màu đen, chỉ thẳng về phía sâu trong đường hầm tăm tối.
Sợi tơ này nhỏ hơn rất nhiều, không thô to như sợi kia.
Sợi tơ tràn đầy cảm giác thúc giục nào đó.
“Chậc...”
Thần kỹ vận mệnh này thật sự vừa kỳ diệu vừa thần bí.
“Đã như vậy, vậy trước hết mình cứ theo sợi tơ vận mệnh này đi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.” Cố Thanh Sơn quyết định.
Hắn bay vút dọc theo đường hầm, nhanh chóng đi tới ngã ba lần nữa.
Ba con đường.
Rẽ trái là đi tới khoảng sân xương trắng, đã đi qua.
Còn lại hai con đường, một con đường dẫn xuống phía dưới, một con đường hướng về phía trước.
Ở đây không thể phóng thần niệm ra ngoài, Cố Thanh Sơn chỉ có thể cúi người nhìn vào con đường bên dưới.
Đường hầm yên tĩnh một cách khác thường, nhưng lại loáng thoáng tiếng gió thổi.
Gió này từ cuối đường thổi tới, mang theo một mùi vị không rõ.
Dày đặc tiếng động loạt xoạt vang lên bên tai, nghe kỹ được một lúc thì lại chẳng nghe thấy gì nữa.
Cảm giác như thế này Cố Thanh Sơn rất quen thuộc, giống như là...
Vô số thi thể người chết đang kêu gào.
Lẽ nào con đường này dẫn thẳng xuống Hoàng Tuyền?
Không.
Cố Thanh Sơn nhanh chóng bác bỏ suy đoán này.
Con đường dẫn xuống bên dười này tràn đầy cảm giác tuyệt vọng và chết chóc, nếu như là vô số người chết thì đối với hắn chỉ tính là tầm thường, không đến mức sinh ra loại cảm giác này.
Cố Thanh Sơn lắc đầu, nhìn sang con đường khác.
Đường đi về phía trước.
Sợi tơ quấn quanh cánh tay đang chỉ vào đường hầm phía trước.
Con đường này có vẻ rất tầm thường.
Cố Thanh Sơn nhìn chăm chú vào con đường này, trong lòng sinh ra một loại đồng tình vô cớ.
Giống như có vật gì đang chờ đợi mình ở đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận