Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1814. Giác Ngộ


Đánh dấu
Bởi thuật pháp luật Nhân Quả gần như không cách nào nghiên cứu, cho nên nó mới bắt đầu nghiên cứu bức vách và kết giới của thế giới, định đột phá thông qua hướng này.
Nhưng nghiên cứu còn chưa hoàn thành thì nó đã rời đi.
Hiện tại nghiên cứu căn cứ vào khoa học kỹ thuật này đã khai hoa kết quả, nhưng lại bị người ta chiếm mất.
Cũng may Cố Thanh Sơn rốt cuộc đã biết hết tri thức liên quan.
Hắn sẽ làm như thế nào?
Cố Thanh Sơn mở mắt ra, yên lặng suy tư.
Trong kiến thức về kết cấu kết giới luật Nhân Quả này, hắn chú ý tới một khái niệm.
Duyên.
[Duyên tức là sợi tơ vận mệnh, cũng là mối liên hệ giữa chúng sinh vạn vật, quyết định sự bắt đầu, biến hóa, và kết cục của Nhân và Quả.]
Đây là lời giải thích về Duyên trên phương diện khoa học kỹ thuật, làm cho Cố Thanh Sơn nảy sinh ra một cách nghĩ khác.
Hắn giơ tay lên, nhìn sợi tơ quấn trên tay một chút.
Quyến Luyến.
Sợi tơ vận mệnh.
“Cần tước đoạt toàn bộ lực lượng siêu phàm, tối đa hóa sức mạnh của sợi tơ vận mệnh...”
“Nói cách khác, sợi tơ vận mệnh liên quan trực tiếp tới Nhân và Quả của vạn vật.”
Trong đầu Cố Thanh Sơn bỗng nhiên nảy lên một ý tưởng.
Hắn giống như bị đánh một cái, sững người một chỗ.
Nhân - Quả.
Duyên...
Cố Thanh Sơn tựa như được một dòng nước thánh nào đó xối lên người, sáng tỏ mọi điều. Hắn sửng sốt hồi lâu mới từ từ thở hắt ra một cái.
“Sức mạnh vận mệnh... Quá vĩ đại...”
Hắn không nhịn được mà lẩm bẩm.
Giờ khắc này, hắn nhớ tới đoạn thuyết minh kia.
[Quyến Luyến: Ngài có thể thấy được mối liên hệ giữa vạn vật hoặc chúng sinh, hiểu về mối liên hệ đó và thậm chí là làm gì đó đối với nó.]
[Ngài phải từ từ lĩnh hội thì mới có thể thấy được giá trị chân chính của nó.]
Cố Thanh Sơn suy đi nghĩ lại một lúc, cuối cùng lấy Thương Hải Tiên Thuyền ra, gọi: “Triệu Tiểu Tăng.”
“A di đà phật, ta đây.” Giọng nói của Triệu Tiểu Tăng vang lên.
“Đưa ta về Côn Luân giới, ta muốn xác minh một chuyện.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ngươi cũng vào đây à? Vậy bên ngoài không có ai trông chừng Tiên Thuyền, chúng ra sẽ rất nguy hiểm.”
“Không sao, ta tìm người đến giữ... Sơn Nữ, cô giúp ta một chút.”
“Được, công tử.”
Một giây kế tiếp, Cố Thanh Sơn đột nhiên biến mất.
Hắn xuất hiện trong Côn Luân giới.
Vẫn là ngôi chùa đó.
Triệu Tiểu Tăng đứng đối diện Cố Thanh Sơn, vẫn còn ngờ vực, nói: “Cố thí chủ, ngươi vào đây làm gì?”
“Xác minh một suy nghĩ.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn vươn tay, tâm ý khẽ động.
Theo suy nghĩ của hắn, một sợi tơ màu đen đột nhiên xuất hiện, quấn trên cánh tay hắn, một đầu khác nối với cánh tay của Triệu Tiểu Tăng.
Triệu Tiểu Tăng không hề có cảm giác.
Đây là lực lượng vận mệnh, cũng là Duyên kết nối từ cõi u minh, xưa nay chưa từng có ai phát hiện.
Cố Thanh Sơn lùi về sau vài bước, nói: “Tiểu Tăng, bây giờ ta đi ra ngoài, ngươi thử tìm ta trong thành Côn Luân xem.”
“Tìm ngươi làm gì?” Triệu Tiểu Tăng không hiểu mô tê gì.
“Ta đang xác minh một việc, ngươi chỉ cần tìm ta là được.” Cố Thanh Sơn nói.
Triệu Tiểu Tăng nói: “A di đà phật, ta rất quen thuộc với thành Côn Luân. Trừ phi ngươi cố tình trốn, nếu không ta sẽ tìm được ngươi rất nhanh.”
Cố Thanh Sơn cười cười, nói: “Vậy thử xem, chúng ta lấy một giờ làm hạn định.”
Thân hình hắn lóe lên, từ trong chùa bay vút ra ngoài.
Triệu Tiểu Tăng thở dài, chắp tay nói: “A di đà phật, để cứu vớt Côn Luân giới và Dao Trì, Tiểu Tăng còn phải hùa với người ta chơi trốn tìm.”
Hắn ta bay ra khỏi chùa, đi tìm Cố Thanh Sơn.
...
Một giờ trôi qua.
Người trên đường đông như dệt cửi.
Triệu Tiểu Tăng đầu đầy mồ hôi đứng bên tường thở hổn hển.
Thành Côn Luân là nơi hắn ta lớn lên và tu hành.
Mặc dù đây là một tòa thành lớn, nhưng đối với hắn ta thì cũng chỉ như lòng bàn tay mà thôi.
Kết quả hắn ta lại không tìm được Cố Thanh Sơn!
“Kỳ lạ, không thể nào có chuyện ta không tìm được hắn.”
“Rốt cuộc trốn đến đâu rồi... Đừng nói là đi đến Dao Trì rồi chứ.”
Triệu Tiểu Tăng lẩm bẩm, nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn Tiên Cung trên bầu trời.
Bỗng nhiên, một giọng nói từ trong đám người truyền đến:
“Đã hết giờ, không cần tìm ta nữa.”
Triệu Tiểu Tăng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Cố Thanh Sơn cười tủm tìm từ con đường đối diện đi tới.
“A di đà phật, Cố thí chủ, rốt cuộc ngươi trốn đi đâu vậy?” Triệu Tiểu Tăng tò mò hỏi.
Cố Thanh Sơn bình tĩnh thong dong, tùy ý nói: “Ta đi dạo trong thành.”
“Ngươi nhất định đang gạt ta... Ta đã nhìn đi nhìn lại khắp mặt đất năm lần, căn bản không phát hiện ra ngươi.” Triệu Tiểu Tăng nghiêm túc nói.
Tâm trạng Cố Thanh Sơn đang vui vẻ, vỗ vai hắn ta, nói: “Ngươi không tìm được ta là vì ngươi không có duyên.”
“Không có duyên?”
“Đúng, ta đã xác nhận xong. Trước hết đưa ta ra ngoài đi, còn có một chuyện quan trọng cần phải nhanh chóng làm rõ.”
“Được rồi.”
Chỉ chốc lát sau, Cố Thanh Sơn một lần nữa xuất hiện trong đường hầm.
“Công tử không sao chứ?” Sơn Nữ lo lắng hỏi.
“Không sao.” Cố Thanh Sơn nói.
Lúc này Sơn Nữ mới hóa thành trường kiếm, bay về trong thức hải của hắn.
Cố Thanh Sơn đứng bất động tại chỗ suy nghĩ một hồi.
Đối với thần kỹ vận mệnh “Quyến Luyến” này, hắn đã hiểu sâu hơn một tầng.
Hiện tại là lúc xem xét “Mười hai vạch loại bỏ thế giới vô tận” kia rồi.
Cái tên này quá dài, nghe rất khó đọc, không biết rốt cuộc có lợi ích gì.
Theo cách nói của Giao diện Chiến Thần, phải đeo vật này trên tay thì mới có thể kích hoạt công năng.
Cố Thanh Sơn không nghĩ thêm gì nữa, trực tiếp lấy chiếc đồng hồ kia đeo trên tay.
Trong chớp mắt.
Toàn bộ đường hầm biến mất ngay trước mặt hắn, một thế giới mới xuất hiện xung quanh hắn.
Đây là một thế giới trống rỗng.
Đã có ba người chờ ở đây từ lâu.
Giữa ba người kia cách xa nhau một đoạn, nhìn qua giống như vẫn luôn duy trì vẻ cảnh giác.
Cố Thanh Sơn nhìn bọn họ, lại nhìn thế giới trống không, trong lòng có chút mơ hồ không hiểu.
Hắn chọn một người có tướng mạo hiền hòa, ôm quyền nói:
“Xin lỗi, sao ta lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này? Còn các hạ là vị nào?”
Người nọ nhìn hắn một cái, nói: “Người mới à?”
Cố Thanh Sơn ngẩn ra.
Người nọ lộ ra vẻ đồng cảm, thở dài nói: “Kẻ đáng thương.”
“Đáng thương?” Tên còn lại nói tiếp: “Ta thấy hắn may mắn mới đúng.”
Người thứ ba lạnh lùng nói: “Không sai, bởi vì hôm nay hắn chỉ phải đối mặt với cái chết.”
Bỗng nhiên, thế giới trống không biến mất, bốn người bọn họ rơi vào một vùng đất hoang cỏ mọc um tùm.
Ba người kia đều lấy binh khí ra.
Có người thở dài, thấp giọng nói: “Sắp bắt đầu rồi...”
Cố Thanh Sơn kinh ngạc nhìn mấy người kia chuẩn bị chiến đấu, nhất thời cảm thấy trong lòng có trăm điều không thể lý giải.
Ba người trước mắt.
Một là võ giả cường tráng mang găng tay, ánh mắt sáng quắc đánh giá bốn phía.
Một là thiếu niên mười sáu tuổi, mặc một thân y phục màu đen, nét mặt nội liễm.
Còn có một người đàn ông cao gầy cả người đen thui, ở trần, trước ngực đeo ba đầu lâu, mặc váy cỏ, nhìn có vẻ hung hãn.
Bọn họ vừa chuẩn bị chiến đấu, vừa nhanh chóng quan sát bốn phía.
Hình như bởi vì Cố Thanh Sơn là người mới, cho nên thiếu niên và người đàn ông cao gầy kia đều không phản ứng với hắn.
Vẫn là võ giả có gương mặt hiền hòa mở lời:
“Nghe đây, người mới.”
“Ngươi nhất định là người ra đời trong thế giới kia, là chức nghiệp giả có thực lực, phải không?”
Cố Thanh Sơn ngẩn ra.
Nói như vậy, hình như cũng không có gì sai.
Võ giả nhìn vẻ mặt của hắn, tiếp tục nói: “Trong chúng ta, mỗi một người bị truyền tống đến chỗ này đều đại diện cho thế giới sau lưng mình, là người mạnh nhất thế giới đó.”
“Ở đây, ngươi phải hoàn thành nhiệm vụ thám hiểm vô tận, nếu như ngươi thành công thì sẽ sống sót, thế giới của ngươi cũng sẽ thu được lợi ích, bằng không, sẽ chết.”
“Chết? Nếu chúng ta đã mạnh như vậy, làm sao mà chết được?” Cố Thanh Sơn không hiểu, hỏi lại.
Võ giả nhìn Cố Thanh Sơn một cách khó hiểu, nói: “Mặc dù ngươi là người mới, nhưng sao có thể mù mờ đến thế được chứ?”
Cố Thanh Sơn cũng hoang mang.
Nơi này là do bốn Tà Thần thành lập, chỉ cần lấy tiêu chuẩn của Vạn Địa Chi Mẫu là có thể sắp xếp một cách hoàn hảo không có kẽ hở. Đối với loại người mới tới như mình, ít nhất phải có lời thuyết minh hay giải thích gì chứ.
Kết quả lại chẳng có cái gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận