Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1815. Các Người Phàm


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn nói: “Ta vô tình tiến vào nơi này... Có lẽ kiểu người ngoài ý muốn tiến vào như ta là tình huống đặc biệt?”
Võ giả nói: “Chắc hẳn ngươi đã có được lời giải thích ban đầu, sau đó thu được binh khí sở trường thuộc về ngươi, cùng với một không gian chứa đựng loại nhỏ, dùng để cất giữ tất cả những gì ngươi lấy được trong quá trình thám hiểm.”
Cố Thanh Sơn khoanh tay nói: “Không có.”
Võ giả gãi đầu, nghi hoặc nói: “Thế thì quái lạ...”
Hai người khác vẫn lạnh lùng đứng một bên, cho đến lúc này mới cùng nhau nhìn Cố Thanh Sơn.
Thiếu niên hơi đăm chiêu, nói: “Người mới này, lại là một kẻ không được tiếp thu sự dẫn dắt của bốn vị thần...”
Người đàn ông cao gầy mặc quần cỏ nhếch miệng cười, nói: “Kẻ đáng thương, hắn căn bản không biết mình sắp sửa phải đối mặt với thứ gì.”
Ba đầu lâu treo trước ngực gã cùng nhau lắc lư, tản ra hàng trăm ánh lửa như ma trơi.
Một luồng sát ý từ trên người gã phát ra.
Cố Thanh Sơn nhìn gã, lui về sau một bước, khoát tay nói: “Phóng sát ý làm gì, thời điểm như này mà còn muốn nội chiến? Ta cá ngươi không phải đối thủ của ta, nên đừng có lãng phí tính mạng.”
Người đàn ông vóc dáng cao gầy khinh thường nhổ một ngụm nước bọt, lẩm bẩm:
“Người mới cái gì cũng không biết lại luôn tự cho mình là đúng... Vừa lúc nguồn tiếp tế của ta sắp cạn kiệt, hơn nữa vu cổ của ta cũng cần hút một ít linh hồn để chuẩn bị cho nhiệm vụ tiếp theo.”
Thiếu niên kia khoanh tay nói: “Nếu như thi thể máu thịt của hắn có thể để lại cho ta, ta sẽ ra tay giúp ngươi, như vậy có thể tiết kiệm sức lực cho cả hai chúng ta.”
“Thỏa thuận xong.” Người đàn ông cao lớn nói.
Thiếu niên cười cười, hai tay từ từ hạ xuống, từ trong hư không rút ra một thanh súng ngắm thật dài.
“Ngươi trước ta sau.” Thiếu niên nói.
“Được.”
Người đàn ông vóc dáng cao lớn cười gằn, hơi nghiêng người, chuẩn bị nhào tới.
Cố Thanh Sơn đứng tại chỗ, vẫn không hề nhúc nhích.
Vầng sáng mờ nhạt từ con ngươi hắn chợt lóe lên.
Trước đây bí kiếm “Đoạn Thủy Lưu” đã tiến hóa thành thần kỹ Hoàng Tuyền, mà thần kỹ Hoàng Tuyền lại chẳng phải thứ chỉ để trưng bày.
Vong Xuyên Chi Trảm đã sớm chuẩn bị xong, hai người này tuy mạnh nhưng sau khi thấy nó rồi mà vẫn còn mong sống sót thì đúng là mơ mộng hão huyền.
Trong khi nơi này đang chiến đấu hết sức căng thẳng thì trong hư không đột nhiên vang lên âm thanh máy móc lạnh tanh:
[Nhiệm vụ giai đoạn thứ ba sắp bắt đầu.]
[Mời tiếp nhận nhiệm vụ mới:]
[Trong hoang dã có một đống phế tích, lúc các ngươi đến đó sẽ thấy trong đống đổ nát đó có một bộ hài cốt kỳ quái.]
[Hãy thử tiếp cận hài cốt, sau khi xác nhận không có nguy hiểm thì chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.]
[Xin chú ý, nhiệm vụ đã bắt đầu.]
[Bất cứ chuyện gì không liên quan đến nhiệm vụ đều sẽ mang đến đánh giá tiêu cực cho các ngươi, cho đến khi nghênh đón lễ rửa tội của tận thế.]
Âm thanh máy móc biến mất.
Sắc mặt của người đàn ông cao gầy và thiếu niên kia đều đồng loạt biến đổi.
“Aizz, không kịp giết hắn.” Người đàn ông cao gầy nói với vẻ tiếc nuối.
“Nhiệm vụ mới là quan trọng.”
Thiếu niên nói, người đã bay vút ra xa.
Cậu ta cẩn thận duy trì tốc độ bay không quá nhanh, bay về phía xa trong vùng hoang dã.
Người đàn ông cao gầy nhìn Cố Thanh Sơn một cái, cũng bay ra xa.
Bọn họ đi rồi.
Võ giả nhìn Cố Thanh Sơn, nói: “Ta cũng phải đi, bằng không cả ta và thế giới của ta đều bị xóa sổ.”
“Đây là hình phạt khi nhiệm vụ thất bại?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng.” Võ giả nói.
Lúc này, âm thanh máy móc lạnh như băng lại vang lên lần nữa: “Lập tức hành động, bằng không sẽ bị xóa sổ.”
Võ giả và Cố Thanh Sơn nhìn nhau.
Võ giả không cam lòng, nói: “Đi nhanh đi!”
Cố Thanh Sơn thấy trong mắt võ giả tràn đầy phẫn nộ và bất đắc dĩ.
Mà võ giả cũng không có tâm trí đâu mà nói chuyện với Cố Thanh Sơn, thân hình phóng thẳng lên, cuống quýt bay về phía đồng hoang.
Chỉ còn một mình Cố Thanh Sơn đứng tại chỗ.
“Ài, thực sự là chuyện vô cùng hoang đường, nhưng mà Giao diện Chiến Thần, ngươi đang nợ ta một lời gợi ý cơ mà?”
Hắn thở dài, tùy ý hỏi.
Giá trị hồn lực bị trừ đi, Giao diện Chiến Thần đáp lại: [Bởi vì ngài không có nhiệm vụ.]
“Ồ? Ta không có sao?”
Cố Thanh Sơn vừa nãy đang định đuổi theo, nghe xong lời này thì lập tức dùng bước.
[Đúng, không có.] Giao diện Chiến Thần nói.
Hồn lực bị trừ đi lần nữa.
Cố Thanh Sơn mở miệng, đang muốn nói gì đó thì đột nhiên, một loạt âm thanh kẽo kẹt nhỏ vụn vang lên.
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn xuống liền thấy mặt đồng hồ đeo trên cổ tay đang nhẹ nhàng chuyển động.
Trên mặt đồng hồ, mười hai vạch chia làm hai phần đen trắng. Chín, mười, mười một, mười hai, một, hai, ba, tổng cộng sáu vạch thuộc phần màu trắng, sáu vạch còn lại thuộc phần màu đen.
Kim đồng hồ chuyển động thần tốc, dần dần chỉ vào một vạch thuộc phần màu trắng.
Mười một.
Kim đồng hồ dừng trước số mười một.
Một âm thanh điện tử từ trên đồng hồ đeo tay truyền đến: [Kết nối hoàn tất, đã xác nhận thân phận.]
Một giây kế tiếp, âm thanh máy móc lạnh lẽo vang lên trong không trung:
[Vạn Vật Chi Mẫu miện hạ, nhiệm vụ Thập Hoang Giả đã bắt đầu, xin các hạ kiên nhẫn chờ đợi xác nhận kết quả.]
Cố Thanh Sơn cau chặt lông mày.
Cái “Mười hai vạch loại bỏ thế giới vô tận” dường như ẩn chứa kế hoạch nào đó của bốn vị Tà Thần.
Tuy rằng bọn họ đều đã chết hết, nhưng kế hoạch của bọn họ vẫn luôn được duy trì liên tục.
Cố Thanh Sơn suy tư rồi hỏi: “Nội dung nhiệm vụ Thập Hoang Giả lần này là gì?”
Âm thanh máy móc đáp lại: [Thăm dò tình hình ở di tích vạch thứ mười một, qua kết quả thăm dò sơ bộ thì ở đây vẫn đang tồn tại mối nguy hiểm to lớn.]
[Để phòng ngừa việc thám hiểm thương tổn tới miện hạ, hiện đã sử dụng hệ thống triệu hoán nhân thủ cho nhiệm vụ, tiến hành thăm dò thử nghiệm.]
[Xét thấy ngài đích thân tham gia nhiệm vụ này, đẳng cấp của nhiệm vụ lần này sẽ được nâng cao lên hai cấp độ.]
[Thám hiểm bắt đầu!]
Một màn sáng từ trên trời giáng xuống, bọc Cố Thanh Sơn lại.
[Để phòng ngừa nguy hiểm gây thương tổn cho ngài, hiện đã phóng ra vòng bảo hộ có cường độ cao nhất dành cho ngài. Một khi phát sinh bất kỳ nguy hiểm nào, ngài sẽ được truyền tống ra ngoài trước.]
[Miện hạ, bây giờ cuộc thám hiểm đã chính thức bắt đầu.]
Cố Thanh Sơn còn chưa kịp nói, một màn sáng đã mở ra trước mặt hắn.
Trong vùng hoang dã, tình hình của ba người kia đều được chiếu trên màn hình, tiện cho Cố Thanh Sơn có thể kiểm tra bất cứ lúc nào.
Cố Thanh Sơn nhìn ba người cùng nhau lẻn vào đống phế tích, tránh đươc tầng tầng nguy hiểm, cuối cùng đi tới trước bộ hài cốt.
Bọn họ đều lấy dụng cụ đã chuẩn bị sẵn ra, bắt đầu kiểm tra bộ hài cốt kia.
Cố Thanh Sơn đang nhìn, âm thanh máy móc chợt vang lên lần nữa.
[Miện hạ, nhiệm vụ giai đoạn này vẫn chưa gặp phải bất cứ tận thế nào thì đã hoàn thành thuận lợi.]
[Xin miện hạ chờ đợi, ta lập tức đưa ba nhân viên thí mạng trở về trước mặt ngài, báo cáo kết quả.]
Một giây kế tiếp, màn sáng lóe lên.
Võ giả, thiếu niên, người đàn ông vóc dáng cao gầy cùng xuất hiện đối diện Cố Thanh Sơn không xa.
Ba người đồng loạt ngẩn ra.
“Cái gì, ngươi không tham gia nhiệm vụ mà còn có thể sống được!” Võ giả thất thanh kêu lên.
Hai người khác cũng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn Cố Thanh Sơn.
Âm thanh máy móc vang lên lần nữa:
[Các người phàm, quỳ xuống, báo cáo thu hoạch của các ngươi với thần linh.]
....
Trong vùng hoang dã.
Một võ giả.
Một thiếu niên.
Một người đàn ông vóc dáng cao gầy mang đầu lâu mặc quần cỏ.
Ba người quỳ gối trước mặt Cố Thanh Sơn.
Gió lất phất, trong không khí tản ra cảm giác cổ kính lẫn tang thương.
Thế giới này đã tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng.
Cố Thanh Sơn thở dài, thu hồi ánh mắt, nhìn ba người.
“Thật ra quỳ nói chuyện rất mệt, cũng tổn thương lòng tự tôn, ta thực sự không muốn như vậy.”
Hắn có hơi ngượng ngùng nói tiếp: “Mà này... Ta có thể bảo bọn họ đứng lên không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận