Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1825. Một Con Đường Khác


Đánh dấu
Âm thanh của Tiểu Điệp vang lên: “Ở đây không có bức vách luật nhân quả, nếu như phải đi, chúng ta có thể đi ngay lập tức, nhưng mấu chốt là đi đâu?”
Cố Thanh Sơn nói: “Đi đại chỗ nào thôi. Reneedol sắp tới rồi, chúng ta rời khỏi nơi này rồi tính tiếp.”
Phi Nguyệt kinh ngạc nói: “Nàng ta biết chỗ này? Tỷ tỷ mắt mù, truyền tống tâm linh của tỷ cực mạnh, xin hãy lập tức dẫn chúng ta đi!”
“Được.” Nữ tu sĩ mắt mù đồng ý.
Một giây kế tiếp, Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy quanh thân xuất hiện một làn sóng truyền tống dao động.
Cả người hắn tiến vào một mảnh hư không, dần dần bay về phía xa xôi.
Không bao lâu sau, không gian hư vô dần bị bóng tối bao trùm, Cố Thanh Sơn cảm giác mình mất đi tốc độ.
Hắn giống như người chết đuối chìm sâu trong nước biển, căn bản không thể di chuyển.
Dòng chữ nhỏ nhấp nháy nhanh chóng xuất hiện trước mắt hắn.
[Ngài tiến vào trạng thái truyền tống tâm linh.]
[Trong khoảnh khắc rời khỏi thế giới ban nãy, ngài đã thoát khỏi trạng thái này và bị một loại sức mạnh đặc thù bắt được.]
[Chú ý, chỉ có riêng một mình ngài bị lực lượng nào đó từ trong thời không kéo ra ngoài.]
Lòng Cố Thanh Sơn trầm xuống.
Reneedol tới rồi?
Không phải chứ, nàng ta nói sau một khắc mới đến hỏi lựa chọn của Phi Nguyệt mà?
Dù sao bức vách luật nhân quả cường đại như vậy, mọi người bị nhốt mấy ngày cũng chưa trốn đi được. Mà thực lực của nàng ta mạnh đến thế, lẽ ra phải yên tâm chờ đợi mới đúng.
Hiện tại thời gian còn chưa tới, hẳn là nàng ta vẫn chưa phát hiện mọi người đã rời đi.
Hơn nữa cường giả trình độ như nữ tu sĩ mắt mù nhất định sẽ không để xuất hiện sai lầm cấp thấp trong việc xây dựng truyền tống trận.
Nhưng chuyện này là sao?
“Công tử, hình như có gì đó không ổn.” Giọng Sơn Nữ vang lên.
Cố Thanh Sơn trầm ngâm nói: “Ừ, chắc không phải là Reneedol, bằng không nàng ta nhất định sẽ xuất hiện. Chúng ta cứ yên lặng theo dõi diễn biến thôi.”
Bóng tối bốn phía dần dần rút đi.
Ánh sáng nổi lên.
Sóng gợn dập dờn.
Cố Thanh Sơn cảm thấy mình đang đứng trong dòng nước chảy.
Dòng chữ nhỏ nhấp nháy lơ lửng trước mặt:
[Phong Ấn Chương đầu tiên ngài đạt được đã tự động kích hoạt.]
[Dường như nó có sứ mệnh đặc thù nào đó.]
[Xin chú ý, sau đây là một lời dặn dò.]
Quả nhiên, một giọng nói vang lên bên tai Cố Thanh Sơn.
“Đi tới nơi phong ấn thứ hai, nhưng lại không lấy đi Phong Ấn Chương, ngươi nhất định phải gặp khó khăn.”
Giọng của Đại Ca!
Cố Thanh Sơn nói: “Quả thực, Reneedol cứ luôn sát sao theo dõi ta, một khi ta lấy Phong Ấn Chương thứ hai đi, chẳng khác nào chỉ cho nàng ta vị trí của bản thân mình, ta sẽ bị bắt được.”
Đại Ca nói. “Ta từng tính đến trường hợp này, hiện tại ngươi phải đi một con đường khác mới có thể tránh nàng ta.”
“Đường nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đường Phong Ấn.”
Đại Ca nói xong thì không còn bất cứ tiếng động nào nữa.
Cố Thanh Sơn đứng yên tại chỗ, phát hiện trên tay mình xuất hiện một cái thẻ, trên đó viết một hàng chữ:
[Bây giờ ngươi là bạn chí thân của ta, lấy tên giả của ngươi, mệnh danh là Rod.]
[Tên đầu tiên của ta, gọi là Mạc.]
Một giây kế tiếp.
Tấm thẻ biến thành cát vụn, biến mất.
Cố Thanh Sơn đột nhiên phát hiện mình biến thành một đứa trẻ tám tuổi.
Ngay sau đó, một âm thanh già nua vang lên bên tai:
“Các ngươi đã hết sức rồi, thế nhưng quá muộn, nàng đã chết.”
Cảnh tượng trước mắt lóe lên.
Thế giới xa lạ xuất hiện.
Ánh nắng.
Rừng cây.
Sông.
Một đám người vây quanh bờ sông.
Trên mặt đất là một thân thể nhỏ nhắn ướt nhẹp, nhìn qua chừng bảy tám tuổi, đã không còn hơi thở.
Là một bé gái.
Người vừa mới nói là một ông lão tóc trắng gầy đét, trong tay nắm pháp trượng bạch cốt.
Cố Thanh Sơn quan sát một lượt, nhanh chóng hiểu được tình huống trước mắt.
Những người này cứu bé gái đuối nước, nhưng kết quả là bé gái đã chết.
“Trưởng lão, thực sự không có hy vọng sao?”
Một âm thanh non nớt vang lên.
Cố Thanh Sơn nhìn theo nơi phát ra tiếng nói, chỉ thấy một đứa trẻ cũng chừng bảy tám tuổi.
Cả người nó đen sạm vì phơi nắng, đôi mắt lại vô cùng sáng, rất có tinh thần.
Trưởng lão thở dài, xoa đầu cậu bé, nói:
“Mạc, ngươi anh dũng cứu người, nhưng không phải ai cũng có thể thoát khỏi vũng bùn của cái chết.”
Cậu bé hơi trầm tư, quay đầu, nhìn Cố Thanh Sơn.
“Rod, chúng ta thực sự không cứu được cô bé sao?” Mạc hỏi.
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn thi thể cô bé kia.
Tim đã ngừng đập từ lâu.
Thực sự không thể cứu sống.
Cố Thanh Sơn gật đầu, nói: “Mạc, trưởng lão nói đúng.”
Người bên cạnh cũng nói:
“Cô bé này là người lạ, không phải người của thung lũng chúng ta.”
“Đúng vậy, nhìn dấu ấn trên tay con bé thì chắc là nô lệ một nơi nào đó, một mình trốn ra, rơi xuống nước mà chết.”
“Nếu sông đã đưa thi thể cô bé đến chỗ chúng ta, chúng ta vẫn nên chôn cô bé đi.”
“Nói không chừng sẽ có người đến nhận thi thể.”
“Cũng phải.”
Mạc đi lên trước, ngồi chồm hổm xuống, cẩn thận nhìn thi thể cô bé.
Cô bé tuy đã chết, nhưng trên mặt vẫn mang một cảm giác vừa yên lòng vừa giải thoát, tựa như không chống cự vận mệnh.
Mạc nhìn một hồi, bỗng nhiên nở một nụ cười.
“Làm sao vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Rod, ta thấy vô số tình cảnh lúc chết đi, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người bình tĩnh với cái chết như vậy.”
Mạc ngừng một chút, tiếp tục nói: “Cô bé này đáng để ta cứu.”
Nói xong, cậu bé vươn tay, nhẹ nhàng điểm một cái trên không trung.
Xoạt!
Một yêu tinh áo xanh lớn bằng ngón cái xuất hiện.
“Mạc, hôm nay tìm chúng ta chơi à?” Yêu tinh vui vẻ hỏi.
“Không phải, ta muốn nhờ các ngươi giúp ta cứu một người.” Mạc nói.
“Cô bé này sao? Ơ kìa, nó đã chết, cứu nó rất phiền toái.” Yêu tinh mặt ủ mày chau nói.
“Không sao, ta biết quy củ của các ngươi, ta bỏ tiền.” Mạc nói.
Cậu ta xoay người nhìn Cố Thanh Sơn, vươn tay.
Cố Thanh Sơn sờ trên người, quả nhiên có một túi tiền.
Hắn đưa túi tiền cho Mạc.
“Rod, xin lỗi, sợ rằng bảo bối của chúng ta sẽ phải dùng hết.” Mạc áy náy nói.
“Không sao.” Cố Thanh Sơn nói.
Bây giờ tất cả chỉ vừa mới bắt đầu, dường như mình đang trở về lúc Đại Ca còn nhỏ tuổi.
Hắn chuẩn bị tiếp tục quan sát, để có thể thu hoạch thêm nhiều thông tin, để xem Đại Ca đưa mình vào đoạn ký ức này rốt cuộc là có ý gì.
Mạc nghe hắn nói như vậy, xoay người, đổ túi tiền.
Đủ các loại đá quý đủ màu sắc mỹ lệ rơi trên mặt đất.
Yêu tinh kinh ngạc hô lên: “Oa, nhiều loại đá quý hiếm như vậy, viên này chỉ trên đỉnh Tuyết Phong mới có, viên này là ở sâu trong dung nham, còn có viên này...”
Yêu tinh đột nhiên tinh thần phấn chấn, nhanh chóng cất toàn bộ đá quý di.
Làm xong hết thảy, nó trịnh trọng lấy ra một tờ giấy chứng nhận trống không, ngay ngắn đặt lên thân thể cô bé.
“Đây là giấy chứng nhận chuyển sinh của yêu tinh, vô cùng trân quý. Nếu trên mặt giấy xuất hiện tên của cô bé, vậy có ý nghĩa cô bé có thể dựa vào thuật chuyển sinh của yêu tinh để sống lại.” Yêu tinh nói.
“Nếu không xuất hiện tên thì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Yêu tinh thở dài nói: “Yêu tinh chúng ta không cứu nổi chứ sao. Ta đưa hết đá quý trả lại cho các ngươi.”
Mọi người đợi một hồi.
Chỉ thấy một dòng chữ dần dần xuất hiện trên tờ giấy đó.
----- Reneedol.
“Rod, ngươi thấy vương quốc yêu tinh bao giờ chưa?” Có người hỏi.
“Ta? Ta chưa.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ha ha ha, Rod là một tên lừa gạt, lại nói đùa với chúng ta.” Mạc cười ha hả.
Tất cả mọi người cười ầm lên, ngay cả trưởng lão cũng cười mắng: “Rod, giao thế giới yêu tinh ra đây.”
Lúc này Cố Thanh Sơn không chắc chắn nữa.
Vừa nãy mình mới mò ra một túi tiền, chẳng lẽ mình còn có vật nào khác?
Sờ trong cái túi rách rưới, rốt cuộc Cố Thanh Sơn cũng mò ra một món đồ khác.
Một đóa hoa trắng nhỏ đã nhàu nát được hắn lấy ra ngoài.
“Vương quốc yêu tinh!”
Trưởng lão tiếp nhận đóa hoa, thấp giọng thì thầm: “Chứng kiến tân sinh.”
Đóa hoa trắng gần như đã héo rũ từ trong tay lão bay lên, xoay tròn trong không trung, nhanh chóng hóa thành một vòm trời.
Tất cả mọi thứ trên mặt đất đều theo đó biến hóa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận