Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1827. Thú Pháp Tắc Khổng Lồ


Đánh dấu
Đang lúc nói chuyện, cậu ta đã phi thân lên, trong tay xuất hiện một thanh đoản đao với ngọn lửa cháy mạnh bao phủ.
Cố Thanh Sơn nắm trong tay thanh trường kiếm được chế tạo và phân phát bởi thung lũng, phất tay cản đòn của đối phương, lập tức phát động bí kiếm...
Lăng Tuyệt!
Cố Thanh Sơn chém ba kiếm liên tục, kiếm sau còn nhanh hơn vừa hung mãnh hơn kiếm trước, liên tiếp đánh vào đoản đao của Mạc.
Một kiếm đánh lui.
Hai kiếm đánh bay.
Kiếm thứ ba từ trên cao chém xuống, mạnh mẽ áp đảo.
Mạc rơi trên mặt đất, trường đao phát lửa toàn lực chống đỡ kiếm thứ ba của Cố Thanh Sơn.
Chỉ ghe “cạch” một tiếng, hai người đều lui bước.
Ngang tài ngang sức!
Chuyện này khiến Cố Thanh Sơn khá kinh ngạc.
Mạc vậy mà có thể chống lại bí kiếm của mình.
Mặc dù mình không dốc hết toàn lực, nhưng Mạc mới có tám tuổi!
“Thú vị, kiếm của ngươi có thể liên tục bộc phát ra ba tầng uy lực khác nhau, xem ra đã tốn không ít công sức.” Mạc đăm chiêu nói.
“Nhưng bị ngươi chặn lại.” Cố Thanh Sơn nói.
Mạc cười rộ lên, nói: “Đó là vì ta mượn sức mạnh của thế giới, khi ngươi chém tới, ta và thế giới đang chống lại ngươi.”
Cậu ta đưa tay lên, ấn vào hư không.
Trong lòng Cố Thanh Sơn nổi lên tiếng báo động, vung trường kiếm vẽ ra một ảo ảnh.
Keng keng keng keng keng!
Trong hư không, vô số sương tuyết ngưng tụ thành một lưỡi kiếm, nhờ sức mạnh của gió mà bộc phát ra công kích hoa mắt.
Trong giây lát, Cố Thanh Sơn chém ra bảy trăm kiếm mới hoàn toàn ngăn chặn công kích.
Mạc nói: “Đây là sức mạnh của Phong và Thủy, ta chỉ dẫn đường cho chúng nó. Mà toàn bộ Địa, Thủy, Hỏa, Phong của thế giới đều ngưng tụ trên người ta... Ngươi đây là đang chiến đấu với toàn bộ thế giới.”
Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: “Ma pháp không mạnh như vậy, đây là thuật gì?”
“Thuật thế giới.” Mạc cười nói.
Cố Thanh Sơn khẽ run.
Mạc nói một cách nghiêm túc: “Rod, thực sự là khi trưởng lão giảng bài ngươi nên nghe nhiều hơn một chút. Nếu nắm giữ thuật thế giới căn bản, tương lai ngươi sẽ dễ dàng rời thung lũng hơn.”
“Ừm, ta biết rồi.” Cố Thanh Sơn đáp.
Ở đây truyền thụ thuật thế giới?
Thuật thế giới là thuật pháp cường đại nhường nào?
Đại Ca đưa mình về thời đại này, nói là có một con đường khác để lấy Phong Ấn Chương.
Bây giờ xem ra, mình sẽ có thể học được một vài điều mới ở thời đại này...
Một bóng dáng từ ngoài thao trường đi tới.
Reneedol.
“Nên đi học rồi.” Nàng nhìn hai người, ánh mắt dừng lại trên người Mạc.
“Đi.” Mạc vỗ vai Cố Thanh Sơn, nói.
...
Chỉ chớp mắt, buổi học kết thúc.
Mọi người đi vào thao trường, thử biểu diễn những gì mình hiểu được từ bài học.
Cố Thanh Sơn thử vài lần, vẫn không tìm được cảm giác.
“Không sao, thử thêm xem.”
Trưởng lão xoa đầu Cố Thanh Sơn, an ủi.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía thao trường, chỉ thấy Mạc nhắm hai mắt, yên lặng lơ lửng giữa không trung.
Bốn loại ánh sáng từ trên người cậu ta phát ra, giống như có sinh mệnh, không ngừng co rút.
“Thiên phú của Mạc quá kinh người.” Cố Thanh Sơn cảm thán.
“Đúng vậy, nó là giới tộc, trời sinh có thể kết nối với thế giới, sau này sẽ trở thành một trong những người mạnh nhất... Như vậy cũng tốt, cô bé mà nó cứu cũng sẽ trở nên mạnh mẽ theo.” Trưởng lão nói.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn di chuyển.
Chỉ thấy Reneedol đứng cách Mạc không xa, trong tay cầm một quyển sách, tùy ý niệm đọc chú ngữ, phóng ra các loại sức mạnh thuật pháp.
“Đây chính là cảm giác tự mình nắm giữ sức mạnh...” Reneedol nhẹ giọng nói.
Cố Thanh Sơn thu hồi ánh mắt.
“Trưởng lão, người bình thường như chúng ta, muốn kết nối với thế giới là rất khó sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Điều này phải xem chiều sâu hiểu biết về thế giới của chính mình. Nếu như ngươi hiểu thế giới, thế giới tự nhiên sẽ ủng hộ ngươi. Nhưng Mạc là người có thiên phú vạn năm có một, sự liên kết của nó với thế giới vượt xa bất cứ người nào ta từng thấy.”
Cố Thanh Sơn gật đầu.
Đương nhiên Đại Ca là mạnh nhất rồi, chứ không tương lai cũng không trở thành “Chúa tể Nguyên lực Vô tận”.
“Hắn thực sự rất mạnh.” Cố Thanh Sơn nói.
Trưởng lão cười nói: “Đúng vậy, sớm muộn rồi nó cũng sẽ cảm ứng được nhiều bí mật đằng sau pháp tắc hơn, sẽ vượt xa lão già này.”
Trưởng lão vỗ vai Cố Thanh Sơn, xoay người rời đi.
Cố Thanh Sơn rơi vào trầm tư.
Không nghĩ chuyện Đại Ca nữa, bây giờ mình phải nghiêm túc học tập kiến thức trong thung lũng.
Mình đã từng xây dựng thuật thế giới, vừa nãy mới nghe trưởng lão nói qua về nội dung liên quan. Bây giờ đã có cơ hội như vậy, quả thực phải suy nghĩ tử tế một chút.
Vừa nghĩ đến đây, hắn đi tới góc thao trường, ngồi xếp bằng, yên lặng suy nghĩ.
Trưởng lão đã nói, cái gọi là thuật thế giới, chính là lấy bốn loại nguyên lực Địa, Thủy, Hỏa, Phong để hấp dẫn một luồng ý chí của thế giới giáng lâm, lợi dùng luồng ý chí này để cộng hưởng với thế giới, phát động thuật pháp với uy lực cường đại.
Trước đây...
Lần đầu tiên xây dựng thuật thế giới, mình còn đặc biệt đi tìm một hài cốt thế giới bị Hỗn Loạn hủy diệt, thu được ý chí thế giới và tàn hồn thế giới, nhờ vậy mới hoàn thành thuật pháp kia.
Cho nên điểm mấu chốt chính là kết nối với ý chí của thế giới.
Mình có biện pháp nào kết nối với ý chí của thế giới?
Cố Thanh Sơn yên lặng một hồi, vươn tay, nhẹ nhàng nắm chặt.
Một gọn sóng dao động vô hình từ trên người hắn tản ra.
Lời chúc phúc của các thế giới trong quá khứ!
Bỗng nhiên, Cố Thanh Sơn chợt cảm thấy khó thở.
Hắn ngồi dưới đất, mất đi năng lực hô hấp.
Trước mắt là thao trường, nhưng Cố Thanh Sơn lại rõ ràng thấy được hình ảnh chân thực đằng sau bề ngoài của thế giới.
Một loại tồn tại vĩ đại rộng lớn vô ngần đang không ngừng di chuyển trong hư không.
Chỉ cần một suy nghĩ ngẫu nhiên của nó hoặc tùy ý bay lượn một lần cũng có thể hủy diệt toàn bộ thung lũng, nhưng nó lại dễ dàng tiết chế loại sức mạnh này, chỉ dành cho tự nhiên sức mạnh mờ nhạt nhất để thúc đẩy vạn vật sinh trưởng.
“Thú pháp tắc khổng lồ...”
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
Thú pháp tắc khổng lồ là sinh mệnh đại diện cho pháp tắc, là một nhánh của thế giới.
Trưởng lão cũng đã từng nói, bọn họ bây giờ quá nhỏ bé, có thể kết nối với thế giới đã là rất gỏi.
Trong nháy mắt.
Cảnh tượng biến mất.
Cố Thanh Sơn thở dốc, trên đầu đầy mồ hôi, uể oải nằm trên mặt đất.
“Rod!” Tiếng gọi của Mạc từ xa truyền đến.
Cậu ta phi tới trước mặt Cố Thanh Sơn, hưng phấn nói: “Ta vừa nhìn thấy ngươi ở thế giới của nguyên lực và pháp tắc... Cuối cùng ngươi đã thành công!”
“Cảm ơn.” Cố Thanh Sơn nhích cái mông, tựa vào tường, từ từ thở.
Mạc thấy dáng vẻ này của hắn, lại cười rộ lên: “Lần đầu tiên là như vậy, chờ sau này có thể khống chế mức độ phóng thích tinh thần, ngươi sẽ tốt hơn nhiều.”
“Hiểu rồi.”
Cố Thanh Sơn cũng vui vẻ hơn.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể thấy được một mặt khác của thế giới.
Đó là bản chất và chân tướng của thế giới.
Điều này đối với người của thời đại này như Mạc thì có thể là một loại kiến thức căn bản, nhưng Cố Thanh Sơn thì lại mới lần đầu tiếp xúc.
Hắn đã được hưởng lợi rất nhiều.
Mạc bỗng nhiên đè thấp giọng, khẽ hỏi: “Rod, ngươi vừa tiến nhập thế giới pháp tắc, có nghe được âm thanh gì hay không?”
“Âm thanh?” Cố Thanh Sơn thấy kỳ quái, hỏi.
“Đúng, có nghe hoặc gặp người nào nói chuyện với ngươi?” Mạc lộ ra vẻ bức thiết.
“Trưởng lão nói chờ sau khi chúng ta lớn lên mới có thể đối thoại với một nhánh của ý chí thế giới, bây giờ hình như còn hơi sớm.” Cố Thanh Sơn nói.
“Không phải ý chí thế giới, ta nói những âm thanh khác.” Mạc nói.
Những âm thanh khác?
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, lắc đầu.
Mạc nhất thời có hơi thất vọng, nhưng rất nhanh chóng tỉnh táo lại, nói: “Không sao, ngươi mới lần đầu tiên thử nghiệm thành công, để lần sau nghe vậy.”
“Ngươi nghe được âm thanh gì?” Cố Thanh Sơn không nhịn được, hỏi.
Mạc do dự một lúc, ngẩng đầu quan sát bốn phía.
Lúc này trưởng lão đã đi rồi, phần lớn trẻ con học trong thao trường cũng đã rời đi, chỉ còn lại rất ít người.
Mạc nhẹ giọng nói: “Ta nghe thấy rất nhiều tiếng kêu thảm thiết, còn có tiếng cầu cứu. Những âm thanh đó tràn ngập tuyệt vọng, nhưng cách chúng ta quá xa, ta chỉ loáng thoáng nghe được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận