Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1828. Tìm Hiểu Quá Khứ Của Nàng Ta


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn nhíu mày, hoàn toàn nghiêm túc.
Hắn nhẹ giọng hỏi: “Mạc, ngươi suy nghĩ kỹ một chút, âm thanh đó nói cái gì?”
Mạc lộ ra vẻ mê mang, nói: “Ta nghe không hiểu ngôn ngữ đó, nhưng cảm xúc chứa đựng trong những giọng đó thì đều rất nhất trí. Vì vậy, ta đã quy kết nó thành một từ mà chúng ta rất ít khi nghe thấy.
“Từ nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Mạc mím môi một cái, phun ra một từ: “Tận thế.”
Chẳng biết tại sao, trong lòng Cố Thanh Sơn dấy lên một ý nghĩ hoang đường.
Lắng nghe vạn vật là năng lực của Diệp Phi Ly, thế nhưng Đại Ca cũng có bản lĩnh như vậy.
Nói đúng hơn, đối với Đại Ca, đây không phải năng lực, mà là thuật.
Thuật thế giới.
Thuật phức tạp hơn, không trực tiếp, đơn giản và thô bạo như năng lực, nhưng lại có thể cho ra tác dụng tinh tế hơn, thậm chí còn ngoài sức tưởng tượng.
“Ngươi nghe được tận thế?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng vậy.” Mạc gãi đầu một cái, nói: “Ta luôn cảm thấy đó chính là tiếng gào thét cuối cùng khi sinh linh sắp sửa chết đi.”
“Ngươi đã nói chuyện này với trưởng lão chưa?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Vẻ mặt Mạc hơi mờ mịt, nói: “Ta từng hỏi trưởng lão, trưởng lão nói thế giới của chúng ta luôn luân chuyển giữa sống và chết, chúng sinh vạn vật đều ở trong tình trạng sống, nhưng cuối cùng vẫn sẽ hướng về thế giới của cái chết, vĩnh viễn phủ bụi.”
“Ông ấy nói về tận thế như thế nào?” Cố Thanh Sơn truy hỏi.
“Ông ấy nói ‘tận thế’ chính là một danh từ dành riêng cho tiên đoán, là một trạng thái giả tưởng, nhưng sẽ không bao giờ thực sự xảy ra.” Mạc nói.
“Chúng ta đổi một cách hỏi khác, ngươi cảm thấy âm thanh ngươi nghe được đến từ đâu?” Cố Thanh Sơn lại hỏi.
Mạc mặt mày sầu khổ suy nghĩ hồi lâu, sau đó nói: “Ta nghĩ âm thanh này không tới từ trong thế giới này, bởi vì vô cùng mơ hồ... Nhưng bên ngoài thế giới chỉ có dòng chảy hư không hỗn loạn, cho nên rất kỳ lạ.”
Cố Thanh Sơn rơi vào trầm tư, nhất thời không hỏi thêm gì nữa.
Qua nhiều ngày tiếp xúc, hắn đã hiểu sơ qua về kiến thức căn bản của thế giới này.
Thung lũng thế giới là một vùng đất truyền thừa cao cấp.
Ở thời đại này, “thế giới” chỉ là một địa điểm duy nhất, đó chính là nơi mà tất cả chúng sinh sinh tồn.
Bên ngoài thế giới, chỉ có dòng chảy hư không hỗn loạn vô tận.
Thời buổi này còn chưa có khái niệm thế giới song song, cũng không tồn tại thế giới song song.
Về âm thanh của “tận thế”, rốt cuộc là đến từ đâu?
Trong đầu Cố Thanh Sơn bỗng nhiên nổi lên một suy nghĩ.
“Ngươi nói ngươi thấy âm thanh này rất mơ hồ... Ngươi có cách nào hình dung hoặc ví von cảm giác này không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Đối với một đứa trẻ tám tuổi, vấn đề này có vẻ khó khăn.
Mạc suy nghĩ sâu xa một lát, nghiêm túc miêu tả: “Tựa như... ngươi ở đây nói chuyện, còn ta ở cách một ngọn núi nghe được.”
Cố Thanh Sơn nói tiếp: “Nếu là như vậy, có phải giống như cách nhau một cánh cửa hơn hay không?”
Ánh mắt Mạc lập tức sáng lên, liên tục gật đầu nói: “Đúng, chính là như vậy, những người đó không ngừng kêu gào thảm thiết ở ngoài cửa, tuy ta nghe không chính xác lắm, nhưng đúng là như vậy!”
Cố Thanh Sơn âm thầm thở dài.
Mới gần tám tuổi.
Đã có thể nghe được âm thanh bên ngoài cánh cửa thế giới.
Thật sự không cách nào hình dung sức mạnh của Đại Ca.
Chỉ thấy Mạc kiên định giơ nắm đấm, nói: “Ta có linh cảm, chờ thực lực của ta trở nên mạnh hơn, ta sẽ nghe thêm được nhiều chuyện.”
Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên:
“Vậy cùng nhau cố gắng trở nên mạnh mẽ đi.”
Hai người nhìn qua, thấy Reneedol đang đi tới chỗ họ.
“Đến giờ cơm tối rồi, Mạc, ta muốn đi ăn chung với huynh.”
Nàng ta nói không một chút e dè.
“À, được, nhưng chờ ta thay quần áo, muội với Rod ở đây chờ ta.”
Mạc nói xong thì lập tức chạy đi.
Reneedol không thể làm gì khác ngoài đứng tại chỗ cùng với Cố Thanh Sơn, cùng nhau đợi.
Cố Thanh Sơn không thể nhìn thấy chút tâm tình gì từ trong ánh mắt của nàng ta.
Hắn suy nghĩ một chút, hỏi:
“Reneedol, trước khi rơi xuống nước, ngươi đang chạy trốn gì đó sao?”
Cho đến lúc này hắn mới có cơ hội hỏi nguyên nhân đối phương chết chìm.
Reneedol nói: “Ta là nô lệ trong khu rừng của tinh linh và người khổng lồ.”
“Khu rừng của tinh linh và người khổng lồ?” Cố Thanh Sơn kinh ngạc hô lên thành tiếng.
Diện tích cánh rừng đó còn lớn hơn cả một thế giới, nằm ở phía bắc của thung lũng thế giới, khá là xa.
Reneedol cụp mi mắt, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, khu rừng kia chưa bao giờ cho phép người bên ngoài đi vào, ta và chị gái của ta đều không chịu được sự nô dịch, muốn trốn thoát khỏi lãnh địa của tinh linh, lại bị người khổng lồ tuần tra đuổi theo.”
“Chị gái của ta vì che chở cho ta mà bị người khổng lồ bắt lại... Bây giờ chị ấy cũng đã bị ăn mất rồi.”
“Chỉ còn lại ta một mình thoát thân, cuối cùng nhảy vào lòng sông, vì lo sợ người khổng lồ đuổi kịp, mệt mỏi kiệt sức mà chết, may mà có các ngươi cứu lên.”
Cố Thanh Sơn suy nghĩ liên hồi, hỏi: “Người khổng lồ trong khu rừng rốt cuộc là loại sinh vật như thế nào?”
“Tàn nhẫn, hung ác độc địa, ích kỷ, vô tình.” Reneedol nói.
Cố Thanh Sơn cảm thấy có hứng thú, đang muốn hỏi tiếp thì Reneedol đã lên tiếng trước.
“Rod, ngươi luôn luôn thích hỏi chuyện người khác, như vậy sẽ khiến người ta phản cảm.”
Cố Thanh Sơn ngây người.
Reneedol xoay người, đi về phía mà lúc nãy nàng ta đi đến.
“Tìm hiểu quá khứ của người khác là chuyện thất lễ... Ngươi ở đây chờ Mạc đi, ta đi ăn cơm trước.”
Nàng ta đi rồi.
Cố Thanh Sơn vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt dần trở nên thâm trầm.
“Một lời thề chiến thắng số phận, chém hết tất cả những kẻ gây ra tội ác...”
Hắn lẩm bẩm.
Bỗng nhiên, xung quanh dần trở nên tối đen.
Tất cả cảnh vật bị ngăn cách bên ngoài bóng tối.
Âm thanh của Đại Ca vang lên lần nữa.
“Ta chưa bao giờ nghi ngờ lời giải thích của Reneedol, cũng chưa từng dò xét. Có lẽ từ lúc mới bắt đầu ta đã thích nàng.”
“Thế nhưng, một ngày nào đó sau này, ta muốn biết chân tướng cũng đã không còn kịp nữa rồi.”
“Vì vậy ta đã bố trí một thuật pháp luật nhân quả.”
“Nhân quả đó là như thế này.”
“Chứng minh lời nói của Reneedol, hoặc vạch trần lời nói dối của nàng, lúc hoàn thành xong mục tiêu này, ngươi sẽ tự động thu được Phong Ấn Chương thứ hai.”
“Đây là thuật nhân quả do ta bố trí. Reneedol cũng không thể làm được gì!”
“Cố Thanh Sơn, ngươi có thể ở lại đây tu hành, hoặc giúp ta tra rõ chân tướng mọi chuyện, đạt được Phong Ấn Chương.”
“Tóm lại... Ta không có bằng hữu nào khác.”
“Chuyện này do bản thân ngươi quyết định.”
Giọng nói của Đại Ca từ từ biến mất.
Cố Thanh Sơn đứng tại chỗ, yên lặng nghe xong.
Tìm kiếm chân tướng là thu được Phong Ấn Chương thứ hai.
Hoặc mình không đi tìm Phong Ấn Chương, ở lại nơi này, cùng tu hành với Đại Ca?
Nói vậy, nghĩa là mình cũng có thể trở nên cường đại giống như Chúa tể Nguyên lực Vô tận?
Không.
Sống ở quá khứ căn bản không có ý nghĩa.
Cuối cùng Đại Ca cũng sẽ bị tận thế hủy diệt thân thể.
Điều thực sự nên làm chính là không thể để cho Reneedol chiếm được một nửa thi thể còn lại của Đại Ca!
Cố Thanh Sơn hít một hơi thật sâu, rẽ sang một hướng, chạy như bay về một nơi vắng vẻ trong thung lũng.
Sông.
Sông chảy hoài không dứt, từ thượng du chảy xuống, đi qua thung lũng thế giới, uốn lượn về phương xa.
Cố Thanh Sơn đứng sát bờ sông, nhìn về phía thượng nguồn.
Thế giới này chỉ có một con sông như vậy, nó lối liền tất cả các nền văn minh, tất cả các khu vực.
Trong rất nhiều nền văn minh, nó được gọi là dòng sông vận mệnh.
Reneedol được dòng nước từ thượng nguồn đưa tới thung lũng thế giới.
Cố Thanh Sơn bước vào trong nước.
Nước sông lạnh lẽo, cuộn trào mãnh liệt, thúc đẩy thân thể hắn trôi theo dòng nước.
“Được rồi, ta đi đến khu rừng của tinh linh và người khổng lồ điều tra một chút.”
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
Hắn đi ngược dòng nước, đi lên phía thượng nguồn.
...
Bên kia.
Trong thế giới Tháp Cao đang trôi nổi trên dòng sông thời gian.
Đại Ca đứng trên đỉnh một tòa tháp, cầm một ly rượu, lặng lẽ nhìn cơn mưa lạnh lẽo trút xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận