Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1833. Lịch Sử Đã An Bài


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn đứng trên vai hắn ta, cảm nhận gió quất thẳng vào mặt.
“Làm sao mới có thể cứu sống cái cây kia?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Người khổng lồ ồm ồm nói: “Không rõ lắm, nhưng các tinh linh nắm giữ rất nhiều thuật pháp cấp cao, mà chúng ra lại có cảm ngộ rất sâu với pháp tắc đại địa, có lẽ chúng ta cùng nhau hợp lực thì có thể cứu sống đại thụ.”
Cố Thanh Sơn suy nghĩ quay cuồng, nhất thời không nói chuyện.
Người khổng lồ chạy một hồi, phía trước truyền đến âm thanh chiến đấu.
Tiếng công kích thuật pháp, tiếng binh khí giao kích, tiếng kêu gào thảm thiết, tầng tầng lớp lớp.
Chiến tranh càng ngày càng khốc liệt.
“Sắp tới rồi!” Người khổng lồ nói.
Hắn ta mang theo Cố Thanh Sơn, xông lên một sườn núi, bay qua đỉnh núi.
Cảnh tượng phía trước lập tức hiện ra trước mặt hai người.
Bãi cỏ rộng lớn, một cây đại thụ rợp trời đứng sừng sững. Ngọn cây đại thụ chia làm hai nhánh, một mặt đón ánh nắng mặt trời, toàn bộ cành lá đều héo rũ; một mặt quay lưng về phía mặt trời cũng héo rũ không kém, chỉ còn lại vài chiếc lá xanh thưa thớt vây quanh một thân hình nho nhỏ.
Đó là một cô bé bảy tuổi, nàng nhắm mắt, yên lặng dựa vào nhành cây to, tựa như đang ngủ say.
Mặc dù tuổi còn rất nhỏ, nhưng dựa vào những đường nét trên mặt, Cố Thanh Sơn vẫn nhận ra nàng.
Không sai, là Tiểu Tịch!
Hơi thở của Tiểu Tịch đã rất yếu, gần như có thể chết đi bất cứ lúc nào.
Cố Thanh Sơn nhìn xung quanh một lượt.
Vây quanh song thụ vận mệnh là vô số tinh linh và người khổng lồ đang giao chiến.
Bọn họ tranh đoạn quyền sở hữu Người bảo vệ vận mệnh cuối cùng này.
“Hỡi vị khách đến từ thung lũng thế giới, xin hãy mau khuyên nhủ mọi người.” Người khổng lồ già nua lớn tiếng nói.
"Yên tâm, giao cho ta."
Cố Thanh Sơn nhìn cảnh tượng này, đưa tay cầm Địa kiếm.
“Người Đàn Ông Lẳng Lơ Nhất” chỉ có thể phát động một ngày một lần, nhưng cũng may Cố Thanh Sơn biết rất nhiều biện pháp thuyết phục người khác.
Thực ra hắn am hiểu nhất là trực tiếp hành động...
Hắn vừa định ra tay, trong hư không trước mắt đột nhiên hiện lên dòng chữ nhỏ phát sáng:
[Ngài đã điều tra ra chân tướng sự việc, lời nói dối của Reneedol bị ngài vạch trần.]
[Ngài phát động một thuật pháp luật nhân quả cổ xưa nào đó.]
[Đây là thuật pháp luật nhân quả do Chúa tể Nguyên lực Vô tận tạo ra từ thời kỳ xa xưa, vô cùng cường đại.]
Tất cả mọi thứ xung quanh đều ngưng đọng lại.
Giọng nói của Đại Ca bỗng nhiên vang lên.
Hắn ta thở dài nói: “Thì ra chân tướng là như vậy, đáng tiếc năm đó ta chẳng biết gì về chuyện này cả.”
Cố Thanh Sơn an ủi: “Không có người nào thông hiểu tất cả mọi chuyện cả, huống chi năm đó ngươi mới tám tuổi, không nghĩ đến chuyện này là rất bình thường.”
Trong hư không, một thanh đoản kiếm rỉ sét loang lổ xuất hiện.
Giọng của Đại Ca lại vang lên lần nữa: “Đây là Phong Ấn Chương thứ hai, cầm nó, ngươi có thể kích hoạt con đường thuật pháp, đi đến vị trí của Phong Ấn Chương thứ ba.”
Cố Thanh Sơn nói. “Vậy là Reneedol không có cách nào ngăn cản chúng ta thu hoạch Phong Ấn Chương?”
“Đúng, đây là sức mạnh của ta năm xưa, nàng không thể ngăn cản.” Đại Ca nói.
Cố Thanh Sơn im lặng một chút, bỗng nhiên nói: “Đại Ca, ta muốn biết ở đây rốt cuộc là ảo cảnh hay là sự thật lịch sử.”
“Bởi vì đây là lịch sử chân thật cho nên ngươi mới có thể thấy chân tướng...”
Đại Ca nghiêm túc dặn dò: “Nhưng ngươi phải chú ý, chỉ trong phạm vi ta thi triển thuật pháp luật nhân quả ngươi mới có thể đụng vào, ngoài ra, tốt nhất ngươi nên làm một khán giả.”
“Vì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Đại Ca nói: “Thoát khỏi phạm vi thuật pháp của ta, ngươi có thể thay đổi một vài sự kiện lịch sử, như vậy, ngươi sẽ bị tam đại pháp tắc trực tiếp xóa bỏ.”
“Luật nhân quả lần này là: ‘Tìm được lai lịch của Reneedol, thấy rõ chân tướng’, cho nên ngươi có thể hoạt động trong phạm vi này. Một khi vượt ra khỏi luật nhân quả d8i1, ta cũng khong có cách bảo vệ ngươi.”
“Chúng ta đi.”
Từng tầng hào quang từ trên đoản kiếm phát ra, bao phủ Cố Thanh Sơn vào bên trong.
Đại Ca nói: “Hiện tại ta sẽ đưa ngươi đến chỗ Phong Ấn Chương thứ ba...”
“Khoan!”
Cố Thanh Sơn ngắt lời đối phương, nói.
“Chờ đã, ta muốn đến xem tình hình Tiểu Tịch.”
Đại Ca nói: “Ngươi không thể đi, một khi ngươi đi, rất có thể sẽ thay đổi gì đó.”
Cố Thanh Sơn nói: “Không sao, ta chính là vì thay đổi hướng đi lịch sử nên mới trở lại quá khứ.”
“Ý ngươi nói...”
“Đúng, ta sử dụng thần khí thời không, nhà thám hiểm vô cùng bí mật, vật thay đổi lịch sử, chìa khóa quá khứ, mảnh vỡ thông hành, đồng tiền thời không.”
Ánh mắt Cố Thanh Sơn sắc bén, tiếp tục nói: “Hiện tại ta là người duy nhất được thay đổi lịch sử, cho nên ta phải đến xem tình hình của cô ấy.”
Đại Ca trầm tư, đột nhiên nói: “Ngươi đã có vật thay đổi lịch sử, vậy hãy đi về phía trước ba bước, nếu tam đại pháp tắc bài xích ngươi thì hãy nhanh lui về, nếu như không bài xích ngươi, điều này cho thấy trường hợp còn lại.”
Cố Thanh Sơn nhảy xuống khỏi vai người khổng lồ, đi về phía trước ba bước.
Bình yên vô sự.
Giọng điệu của Đại Ca đột nhiên nhanh hơn, nói: “Đây là trường hợp thứ hai, tam đại pháp tắc đã sớm giữ lại vị trí cho ngươi!”
“Có ý gì?” Cố Thanh Sơn nói.
“Nghĩa là trong đoạn lịch sử này, quả thật có người từ đời sau tới, người đó tham dự vào mọi chuyện trong thời đại này.”
“Người kia đã được định sẵn là khách trong lịch sử, trở thành người thay đổi, đồng thời cũng là người bảo đảm lịch sử hoàn chỉnh và không bị phá hỏng... Ngươi đã có ba đồng tiền, vậy người đó chính là ngươi.”
“Thì ra là thế!” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn phi thân tiến lên, cũng không quan tâm đến cuộc tranh đấu giữa tinh linh và người khổng lồ, trực tiếp phát động Súc Địa Thành Thốn, đi tới đỉnh của song thụ vận mệnh.
Trong hư không hiện ra bảy tám kết giới phòng ngự của tinh linh, và hơn mời pháp chú đại địa của người khổng lồ.
Cố Thanh Sơn cầm Lục Giới Thần Sơn kiếm, toàn lực vung lên.
Toàn bộ thuật pháp đều lập tức bị chém vỡ.
Cố Thanh Sơn nhìn vào ngọn cây, nhìn về phía cô gái nhỏ kia.
Cái cây sinh trưởng sau lưng cô đã trở nên khô héo.
Cô gái nhỏ vẫn ngủ mê như cũ.
Không thể tìm thấy hơi thở của nàng, gần như đã ngừng thở.
“Có người đi lên cây!”
“Mau ngăn cản hắn!”
Tinh linh và người khổng lồ đồng loạt ngừng chém giết, vội vội vàng vàng chạy tới trước cây đại thụ.
Trước khi bọn họ kịp làm điều gì đó, Cố Thanh Sơn đã quát lên: “Ta là người của thung lũng thế giới, ý chí pháp tắc phái ta tới cứu cô ấy!”
Tinh linh và người khổng lồ dừng lại, nhất thời không phát động công kích.
“Ngươi nói sao mà chẳng được, dựa vào cái gì để chúng ta tin tưởng ngươi?” Một tinh linh lớn tiếng nói.
Cố Thanh Sơn không để ý tới hắn ta, nhẹ nhàng giơ nắm đấm ra.
Một khí thế khó hiểu xuất hiện trên người hắn.
Lời chúc phúc của các thế giới trong quá khứ!
Trong nháy mắt, một mặt sâu hơn của thế giới hiện ra trước mắt hắn.
Sâu trong thế giới pháp tắc, thú khổng lồ kia nằm sấp trên mặt đất, nhìn như hấp hối.
“Xin hãy nói cho ta biết, làm sao cứu vớt cái cây này, làm sao cứu vớt người con gái của vận mệnh này?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Thú khổng lồ lắc đầu, giọng nói đầy chán nản tuyệt vọng: “Không còn kịp rồi, Tịch sẽ chết ngay lập tức.”
Cố Thanh Sơn liền vội vàng hỏi: “Lập tức? Còn bao lâu?”
Thú khổng lồ nói: “Một phút? Có lẽ là hai phút... Dù sao, tất cả sức mạnh pháp tắc đều đã bị Reneedol lấy đi, đồng thời còn có thêm đôi cánh vận mệnh.”
“Trừ phi Reneedol chia cho Tịch một phần sức mạnh trong đó, Tịch mới có thể sống. Nhưng Reneedol không ở đây, hơn nữa cho dù ở thì nàng ta cũng tuyệt đối không làm như vậy.”
Thú khổng lồ nói xong, thở dài một hơi, toàn bộ thế giới pháp tắc biến mất.
Cố Thanh Sơn sững sờ tại chỗ.
Tịch sẽ chết ngay lập tức?
Thế nhưng trong lịch sử, ngay cả khi nó vô cùng thê lương, cô ấy cũng đã sống đến hậu thế.
Đột nhiên, một suy nghĩ như tia chớp xẹt ngang tim Cố Thanh Sơn.
“Trong đoạn lịch sử này, quả thật có người từ đời sau tới, người đó tham dự vào mọi chuyện trong thời đại này.”
“Người đó chính là ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận