Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1834. Pháp Tắc Tự Nhiên


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn hít một hơi thật sâu, lấy ra một quyển sách bìa đen.
Quyển sách này vừa xuất hiện, thú pháp tắc khổng lồ đột nhiên xuất hiện trước mắt Cố Thanh Sơn lần nữa.
Nó chủ động hiện thân từ thế giới bản nguyên, không dằn lòng nổi, nói: “Không thể nào! Sao ngươi lại có sức mạnh thuộc về Reneedol và Tịch!”
Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: “Mau nói cho ta biết nên làm thế nào để cứu cô ấy.”
“Lấy lá bài mạnh nhất trong tay ngươi ra, ta sẽ hóa thành lực lượng vận mệnh, chia một mảnh cánh chim từ chỗ Reneedol qua đây!”
Cố Thanh Sơn mở Pháp Điển Đoạn Tội.
Thuật Thánh Ngôn không đủ mạnh.
Xích Ma Thần Thương còn ở chỗ thi thể khổng lồ.
Vậy chỉ có...
Cố Thanh Sơn lấy ra một thẻ bài từ trong Pháp Điển Đoạn Tội.
Thần giáp: Cánh của Thiên Sứ Đoạn Tội.
Âm thanh của thú khổng lồ ầm ầm vang lên bên tai Cố Thanh Sơn.
“Nghe này, ngươi phải triệt để từ bỏ lá bài này, sau đó mới rút nó ra được, dựa vào vận mệnh chung của Reneedol và Tịch ẩn chứa bên trong, lấy đi một trong hai cánh của Reneedol.”
“Lấy đi, nhanh cứu Tiểu Tịch.” Cố Thanh Sơn dứt khoát nói.
Hắn trực tiếp ném lá bài ra ngoài.
Lá bài “Cánh Của Thiên Sứ Đoạn Tội” bay theo gió, hóa thành một vầng sáng, từ từ tiến vào bên trong song thụ vận mệnh.
Dòng chữ nhỏ xuất hiện trong hư không trước mặt Cố Thanh Sơn:
[Ngài đã hoàn toàn mất đi thần giáp: Cánh Của Thiên Sứ Đoạn Tội.]
[Trong một khoảng thời gian rất dài trong tương lai, Pháp Điển Đoạn Tội sẽ không xuất hiện chiến giáp loại phòng ngự nữa.]
Cố Thanh Sơn quét mắt nhìn một cái, căn bản không quá mức để ý.
Nếu như có thể cứu Tiểu Tịch, bảo hắn từ bỏ Pháp Điển Đoạn Tội cũng được, huống chi chỉ là một thẻ bài.
Về việc phòng ngự...
Haiz, thôi thì chờ sau này hẵng nói đi.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn dừng lại trên cây đại thụ, chỉ thấy đại thụ dần dần oằn mình lên, cành ngày càng nhỏ, dần dần hóa thành bốn cánh tay, rơi vào phía sau Tiểu Tịch.
Dường như cô cảm giác được, tuy vẫn nhắm mắt như cũ nhưng lại nở nụ cười.
“Chị? Chị quay về cứu em à?”
Tiểu Tịch khẽ nói.
Cố Thanh Sơn hơi trầm tư, lắc đầu.
Hắn muốn nói ra chân tướng, nhưng bây giờ rõ ràng là thời khắc quan trọng của Tiểu Tịch, không nên kinh động đến cô.
Thú pháp tắc khổng lồ hạ xuống, cùng Cố Thanh Sơn cúi người nhìn.
Nó mang theo tâm trạng khó hiểu nói: “Sức mạnh cuối cùng tề tụ nơi này, hình thành phân chia lực lượng vận mệnh một lần nữa.”
“Cặp chị em do vận mệnh hóa thân thành này, mỗi người sẽ thu được lực lượng vận mệnh tương ứng với ý nguyện của riêng mình, không ai nhiều hơn hay ít hơn.”
Lúc này mưa đã tạnh.
Bầu trời bắt đầu xuất hiện rất nhiều ngôi sao.
Các vì sao khắp trời rơi xuống không một tiếng động, lờn vờn quanh thân Tiểu Tịch.
Thú pháp tắc khổng lồ mở miệng nói: “Tịch, sự sống mới của ngươi sẽ có được bốn loại sức mạnh, có lẽ ngươi sẽ bỏ qua những sức mạnh này, chỉ vì mộng tưởng trong lòng ngươi.”
“Ta được cứu?” Cô bé vẫn còn nhắm mắt, nói.
“Đúng, ngươi sẽ mang trong mình bốn loại sức mạnh kỳ diệu, hoặc có thể chọn một trong hai cánh vận mệnh làm sức mạnh căn bản của ngươi.” Thú pháp tắc khổng lồ nói.
“Xin hãy nói cho ta biết, đôi cánh đó là cái gì?” Cô bé hỏi.
“Một cánh giúp ngươi vượt qua mọi chông gai, chiến thắng mọi kẻ địch, một cánh khác cho ngươi hấp thu sức mạnh, trở thành bạn lữ của cường giả mạnh nhất.” Thú pháp tắc khổng lồ nói.
Cô bé nhẹ giọng nói: “Từ nhỏ ta đã thấy người khổng lồ và tinh linh, cùng bọn họ trải qua năm tháng dài đằng đẵng. Tuy bọn họ có khuyết điểm, nhưng cũng là sinh mệnh tốt đẹp, ta là Người bảo vệ của bọn họ, cho nên ta chỉ cần chiến thắng sức mạnh tai ương là được.”
Thú pháp tắc khổng lồ nói: “Sự lựa chọn của ngươi là...”
Cô bé hơi nhíu mày, trầm tư một lúc mới nói: “Bảo vệ người khác chứ không phải khao khát sức mạnh của người khác, tự thân ta sẽ vượt qua mọi chông gai.”
Nói xong, bốn cánh tay sau lưng cô lập tức bốc cháy rồi tiêu tan, tro tàn rơi lả tả trong không trung tản ra ánh sáng, sau đó ngưng tụ thành cánh chim trắng tinh bên trái.
Chỉ có một cánh, nhưng khi cánh chim trắng tinh này đặt trên lưng cô, sự không hoàn chỉnh của nó lại tôn lên vẻ thần thánh uy nghiêm, cảm giác tràn đầy trang trọng và tĩnh lặng.
Trong hư không, ánh sao khắp bầu trời từ trên trời giáng xuống, rơi vào trên cánh của cô, tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ, làm bước điểm xuyết cuối cùng.
“Ánh sao là biểu tượng của vận mệnh, nó làm đẹp cho cánh của ngươi, còn chỉ dẫn phương hướng cho ngươi.” Thú pháp tắc khổng lồ nói.
Nói xong, thú pháp tắc khổng lồ biến mất.
Nó về thế giới pháp tắc để nghỉ ngơi lấy sức.
Tất cả dị tượng biến mất.
Cô bé mở mắt ra, ngắm nhìn xung quanh.
Cô nhìn thấy cậu bé đứng trước mặt.
Lúc này, Cố Thanh Sơn mới chỉ có tám tuổi, căn bản không thể nhìn ra dáng vẻ mười mấy năm sau của hắn sẽ như thế nào.
Tiểu Tịch đi tới trước mặt Cố Thanh Sơn, quỳ một chân trên đất, nhẹ giọng nói: “Ta có thể cảm giác được, là ngươi cứu ta.”
Cố Thanh Sơn đang muốn nói gì đó, trên Giao diện Chiến Thần đột nhiên hiện lên dòng chữ nhỏ nhấp nháy.
[Thuật pháp luật nhân quả do Chúa tể Nguyên lực Vô tận phóng ra ở thời đại này sắp sửa biến mất.]
[Ngài chính là người đó được sức mạnh “Xuyên Tạc”.]
[Ngài có thể chọn ở lại thời đại này, hoặc là theo thuật pháp luật nhân quả kia, đi tìm Phong Ấn Chương tiếp theo.]
[Xin hãy đưa ra lựa chọn trong vòng một phút.]
Ánh mắt Cố Thanh Sơn giật giật.
Hai cánh chim vận mệnh.
Một cánh giúp chủ nhân vượt mọi chông gai, chiến thắng toàn bộ kẻ địch, một cánh khác giúp chủ nhân hấp thu sức mạnh, trở thành bạn lữ của cường giả mạnh nhất.
Tiểu Tịch lựa chọn cái trước, vậy Reneedol hẳn là chọn cái sau.
Mình nhất định phải chú ý điểm này.
Hắn đỡ Tiểu Tịch dậy, nói. “Tịch, ta phải đi ngay bây giờ, cô hãy nhớ kỹ hai chuyện.”
“Hả? Chuyện gì?” Tiểu Tịch hỏi.
“Thứ nhất, chị của cô tâm tư kín đáo, lãnh khốc vô tình, sau này cô tuyệt đối đừng đi tìm nàng ta.” Cố Thanh Sơn nói.
Tiểu Tịch mỉm cười, nói: “Nếu có cơ hội ta sẽ khuyên nhủ chị ấy... Xin ngài nói chuyện thứ hai.”
Cố Thanh Sơn thở dài, xoa đầu cô, nói: “Nhớ kỹ, nếu như sau này có một người nói với cô, lúc gặp phải khó khăn, biện pháp duy nhất chính là đánh cướp, làm ơn hãy tin tưởng lời hắn nói.”
Tiểu Tịch ngẩn ngơ.
“Đánh... cướp là có ý gì?” Cô hỏi.
Một thanh đoản kiếm loang lổ rỉ màu hiện ra, triệt để che khuất Cố Thanh Sơn.
Thân hình Cố Thanh Sơn dần dần biến mất trên không trung, chỉ còn lại câu nói cuối cùng:
“Bảo trọng, nói chung là đến thời cổ đại sẽ có người tới nói với cô những lời này.”
Còn chưa nói xong, hắn đã đi.
Tiểu Tịch sửng sốt một hồi, lẩm bẩm: “Được rồi, ta nhớ kỹ.”
Cô quay đầu nhìn xung quanh.
Những tinh linh và người khổng lồ vây quanh cô từ từ quỳ rạp xuống đất.
“Người bảo vệ vận mệnh, chúng ta là thần dân của người.”
Người khổng lồ già nua nói một cách cung kính.
...
Bên kia.
Cố Thanh Sơn xuyên qua sương mù vô tận.
Hắn vừa bay vừa suy nghĩ, cuối cùng lên tiếng: “Đại Ca, anh có ở đó không?”
“Ta đây.” Âm thanh của Đại Ca truyền đến.
“Vậy bây giờ anh vẫn đang ở thế giới Tháp Cao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng, thuật pháp này là do tôi bố trí trước đây, cho nên có thể xuyên thấu sức mạnh thời không.” Đại Ca nói.
Cố Thanh Sơn gật đầu, nói: “Tôi cảm thấy có gì đó không đúng.”
“Không đúng chỗ nào?” Đại Ca hỏi.
“Trong thời đại mà anh sống, toàn bộ thế giới nối liền thành một lục địa, tất cả chúng sinh đều sinh sống trong đó, ở mặt sau của thế giới còn có tất nhiều sinh linh đại biểu cho pháp tắc, là như vậy phải không?”
“Đúng là như vậy.” Đại Ca nói.
Cố Thanh Sơn nói: “Lẽ ra giữa các thú pháp tắc khổng lồ nên có kết nối với nhau, thế nhưng khi Reneedol chạy trốn đến thung lũng thế giới, lại được thú pháp tắc khổng lồ của thung lũng thế giới thức tỉnh đôi cánh vận mệnh.”
“Đúng.” Đại Ca nói.
Cố Thanh Sơn hỏi: “Thực ra trong tình huống này, thú pháp tắc khổng lồ nên đuổi nàng ta về khu rừng của tinh linh và người khổng lồ để cứu song thụ vận mệnh và Tịch... Nhưng vì sao thú pháp tắc khổng lồ ở đó lại không làm như vậy? Lẽ nào thú pháp tắc khổng lồ và thú khổng lồ pháp trận không được hòa thuận?”
Đại Ca trầm tư một chút, nói: “Cậu đã thấy được bản chất của vấn đề. Trong thời đại của chúng ta, bất luận là chúng sinh hay là pháp tắc, hết thảy đều phải tuân theo quy luật tự nhiên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận