Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1836. Trọng Thương


Đánh dấu
Tuy đã chết nhưng trên mặt những người này vẫn hiện ra biểu cảm sợ hãi lẫn không thể tin.
Cố Thanh Sơn trầm tư một hồi.
“Một chiếc cánh khác sẽ giúp ngươi hấp thu sức mạnh, trở thành bạn lữ của cường giả mạnh nhất.”
Nhớ lại lúc trước đây, khi Reneedol thu được lực lượng vận mệnh và lời nói của thú pháp tắc khổng lồ, Cố Thanh Sơn đã hiểu được năng lực vận mệnh này.
Mặc dù tất cả mọi người không thể sử dụng năng lực siêu phàm, nhưng Reneedol có thể hấp thu năng lực của người khác rồi chuyển hóa thành lực lượng vận mệnh phóng ra ngoài.
Rốt cuộc thế giới này đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này Mạc thở phào nhẹ nhõm, nói: “May mà trong sức mạnh của tam đại pháp tắc, chỉ có lực lượng vận mệnh không bị phong bế... Chỉ trách sức mạnh của ta tạm thời bị ngăn lại, không thể bảo vệ muội chu toàn.”
Reneedol cười thật tươi, lắc đầu nói: “Không sao, bây giờ là thời buổi hỗn loạn, ta không thể cứ lười biếng được nữa.”
Ánh mắt nàng ta sâu thẳm như nước, tiếp tục nói: “Các thú pháp tắc khổng lồ chém giết lẫn nhau, không để ý tới chúng sinh, nhưng vẫn luôn duy trì sự kính nể đối với vận mệnh... Đây chính là lúc ta nên đứng ra bảo vệ mọi người.”
Mọi người ngồi trên chiếu, nghỉ ngơi tại chỗ.
Thi thể xung quanh đã được dọn dẹp sạch sẽ, hai cô gái muốn chuẩn bị cơm tối cho mọi người, nhưng đáng tiếc đến nguyên liệu nấu ăn cũng không có.
Các nàng đang rất mờ mịt.
Những người khác cũng rất mờ mịt.
“Đã có chuyện gì xảy ra với các thú pháp tắc khổng lồ?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Không rõ lắm, dường như chúng nó nảy sinh tranh chấp vì một sự kiện nào đó, cuối cùng dẫn đến chém giết lẫn nhau.” Mạc nói.
“Đúng, hiện tại chúng nó không để ý đến chức nghiệp giả như chúng ta nữa rồi.” Một thiếu niên khác nói.
“Trưởng lão đã chết, thung lũng thế giới cũng biến thành một vùng hoang phế, chúng ta làm sao bây giờ?” Một thiếu nữ hỏi.
Mọi người dần dần rơi vào trầm tư.
Cố Thanh Sơn nhìn những thiếu niên này một chút.
Tổng cộng có sáu người.
Thung lũng thế giới có thể kết nối với thú pháp tắc khổng lồ, cho nên cũng là khu vực chịu ảnh hưởng thê thảm nhất từ trận chiến của chúng.
Chỉ có những thiếu niên này trốn ra được.
Ánh mắt mọi người dần dần tập trung lên người Mạc.
Hắn ta là người dẫn đầu.
Mạc ngập ngừng một chút mới nói: “Đợi buổi tối lúc nghỉ ngơi, ta sẽ thử kết nối với thế giới pháp tắc một lần nữa để điều tra ra nguyên nhân thực sự.”
“Đừng.” Reneedol nói: “Những thú pháp tắc khổng lồ này còn đang tranh đấu, nếu huynh tiến vào thế giới pháp tắc, sẽ trực tiếp bị ảnh hưởng cuộc chiến của chúng nó xé nát!”
Mạc lắc đầu nói: “Cuộc chiến giữa các thú pháp tắc khổng lồ nổ ra, những người tu luyện sức mạnh của thế giới như chúng ta phải chịu ảnh hưởng lớn nhất. Hiện tại sức mạnh của chúng ta đang dần mất đi, nếu như không nhanh chóng giải quyết vấn đề này, lỡ gặp phải kẻ thù, chúng ta không chắc có thể chiến thắng đám người mang đầy ác ý ấy.”
Hắn ta siết chặt nắm đấm, kiên định nói: “Reneedol, ta nhất định sẽ không để muội bị bắt đi nữa!”
Reneedol đỏ mặt, gục đầu xuống, không thèm nói lại.
Cố Thanh Sơn đứng lên, đi tới một chỗ cách đó không xa.
“Rod, ngươi đi đâu vậy?”
Có người hỏi.
Mạc và Reneedol cũng quay đầu, nhìn hắn.
Cố Thanh Sơn chỉ tay vào chiếc xe ngựa kia, nói: “Trời sắp tối rồi, nhìn là biết xe này của bọn chúng đã phải chạy một quãng đường dài, ta đoán bọn chúng nhất định có dự trữ một ít thức ăn.”
Mọi người nhìn lại.
Chỉ thấy xe ngựa ngã trên mặt đất, người kéo xe ngựa đã đi mất từ lâu, đủ thứ vật dụng từ trong xe rơi vãi đầy đất.
“Ta và ngươi cùng nhau tìm.” Mạc đứng lên nói.
Những người khác cũng đứng dậy theo.
Vội vội vàng vàng chạy ra khỏi thung lũng thế giới, bọn họ căn bản không để ý tới lương khô.
Trải qua cả ngày chạy trốn, chiến đấu, truy đuổi, bây giờ ai nấy đều vừa đói vừa mệt.
Mọi người cùng nhau tìm kiếm, nhanh chóng tìm thấy một ít lương khô để trong chiếc rương sau xe ngựa, thậm chí còn có đồ dùng nhà bếp thô sơ.
Nhưng lượng lương khô không nhiều lắm.
“Ăn như vậy, một người cũng không đủ, chúng ta phải nghĩ cách.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đồ gia vị của bọn chúng còn đầy đủ, ta biết nấu đồ ăn, chi bằng để ta nấu cho mọi người?” Một cô bé nói.
“Ta cũng biết.”Cố Thanh Sơn vừa nói, vừa xắn tay áo: “Để ta làm cho, bình thường ta tự nấu cho mình ăn nên có thể làm hài lòng khẩu vị của mọi người.”
Hắn lấy lương khô ra, bày biện đồ dùng nhà bếp, nhanh chóng chuẩn bị xong xuôi.
Mọi người thấy hắn hành động gọn gàng lưu loát, nhanh nhẹn thành thạo, hiển nhiên là thực sự biết, nên quyết định để hắn làm cơm tối.
Không bao lâu sau.
Một nồi thức ăn nóng hổi được hoàn thành.
“Thơm thật, ngươi làm cái gì vậy?” Mạc hỏi.
“Lương khô và mì, làm một nồi mì nước. Canh là do ta nêm nếm, mùi vị không tệ, hơn nữa còn có thêm mì, hẳn là đủ để mọi người ăn lót dạ.” Cố Thanh Sơn nói.
“Lót dạ cũng được.” Mạc cảm khái nói.
Cố Thanh Sơn múc cho mỗi người một chén canh.
Lúc này trời đã tối, mọi người vây lại một chỗ, nhanh chóng ăn uống sạch sẽ.
Rất nhiều người khen ngợi tay nghề của Cố Thanh Sơn.
Sau khi ăn xong, vài cô gái chủ động xung phong đi rửa bát và đồ dùng nhà bếp.
Mạc ngồi xuống bãi cỏ ven đường, từ từ nhắm mắt lại.
“Ta sắp bắt đầu, các ngươi đừng để bất cứ kẻ nào quấy rối ta.” Mạc nói.
Reneedol canh giữ ở trước mặt hắn ta, nói: “Yên tâm, ta phụ trách canh gác.”
Cố Thanh Sơn và mấy người khác chia nhau canh giữ các hướng.
Mạc bị mọi người vây vào giữa.
Bỗng nhiên, thân hình hắn chấn động, biến mất tại chỗ.
Cố Thanh Sơn vô cùng kinh ngạc.
Hiện tại Mạc đã có thể tiến vào thế giới pháp tắc?
Nếu như thế, vậy những chuyện xảy ra ở thế giới pháp tắc, hắn ta nhất định biết rõ nhất.
Cố Thanh Sơn đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác chẳng lành.
Mùi máu tươi nhàn nhạt lan tràn khắp bốn phía.
Một giây kế tiếp, Mạc đột hiện lăn ra từ trong hư không, đập mạnh xuống đất.
“Phụt!”
Hắn ta phun ra một ngụm láu tươi, ngất đi.
Cố Thanh Sơn xông lên đỡ lấy Mạc, dùng thần niệm kiểm tra.
“Hắn bị trọng thương! Rất nguy hiểm!” Cố Thanh Sơn trầm giọng nói.
“Để ta, sức mạnh của ta chuyên dùng để chữa trị.” Một cô bé nói.
Cố Thanh Sơn nhường lại vị trí.
Cô bé kia tiến lên vài bước, đặt tay lên tim Mạc.
“Bị thương nặng như vậy!” Cô bé thất sắc nói.
“Có thể cứu sống không?” Reneedol quan tâm hỏi.
“Cứu thì cứu được, nhưng bây giờ chúng ta không thể nào mượn dùng sức mạnh của thế giới, cùng lắm chỉ có thể bảo đảm hắn còn sống, muốn hoàn toàn khỏi hẳn thì ít nhất cũng mất mấy năm.” Cô bé nói.
Reneedol rơi vào trầm tư, ngồi xuống nhìn một chút.
“Quả nhiên... Thực sự là bị thương nặng.” Nàng ta thấp giọng nói.
Cố Thanh Sơn thở dài, nói: “Làm hết sức đi.”
Cô bé gật đầu, miệng đọc chú ngữ, bắt đầu cứu chữa.
Trong lòng mọi người đều cảm thấy bi thương.
Người mạnh nhất vì gắng gượng kết nối với thú pháp tắc khổng lồ mà cuối cùng rơi vào kết cục như vậy.
Bỗng nhiên, trong bóng đêm truyền đến từng tiếng xé gió.
“Đại ca, nơi này còn có vài thằng nhãi con.”
Có người lớn tiếng nói.
“Đi xem, nam hết thảy làm nô lệ, nữ thì... Ha ha ha.”
Một giọng nói khác vang lên.
Mọi người đều biến sắc dữ dội, đồng loạt làm ra tư thế đề phòng.
Hiện tại tất cả mọi người không còn sự chiếu cố của pháp tắc, bọn họ chỉ là thiếu niên, so về mặt chiến đấu, hiển nhiên thua kém những người trưởng thành này.
“Việc chữa trị của ta không thể bị gián đoạn.” Cô bé ngồi dưới đất, đầu đầy mồ hôi, vội vàng nói.
Còn một cậu bé lớn tiếng nói: “Rod, chúng ta lên!”
“Không vội, chúng ta phải bảo vệ cho Mạc, đây mới là việc quan trọng nhất.” Cố Thanh Sơn nặng nề nói.
Hắn rút kiếm ra, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Reneedol chợt đứng ra, nói: “Ta dẫn bọn chúng đi chỗ khác, các ngươi toàn lực bảo vệ cho Mạc!”
Không đợi người khác phản ứng, thân hình nàng tung lên, bay vút trong bóng đêm.
Sau vài hơi thở.
Xung quanh truyền đến tiếng nói:
“Ha ha, cô gái này thật đẹp!”
“Nàng lập tức sẽ...”
Đột nhiên một tiếng thét thảm thiết vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận