Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1838. Thanh Sơn VS Nữ Đế (2)


Đánh dấu
“Nam giết, nữ giữ lại, dùng xong rồi giết!”
“Được!”
Vài tên chức nghiệp giả trao đổi với nhau.
Trong ánh mắt bình tĩnh của Cố Thanh Sơn, bỗng nhiên lóe lên một tia sát ý.
Hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích, tay trái hóa thành ảo ảnh, giáng một đòn lên cổ ba thiếu niên nam nữ bên cạnh.
Ba thiếu niên còn không biết chuyện gì xảy ra đã rơi vào hôn mê, ngã trên mặt đất.
Lúc này Cố Thanh Sơn mới rút Triều Âm kiếm ra, nhìn vài tên chức nghiệp giả đang nhào tới, nói: “Phải chết theo một kiểu mà chưa ai từng trông thấy...”
Trường kiếm lóe lên.
Vài tên chức nghiệp giả bị chém bay ra ngoài.
Cố Thanh Sơn thu kiếm về.
Thần thông Triều Âm, Khổ Hải Giai Độ!
Mấy người kia còn đang ở giữa không trung, vết thương bị trường kiếm cắt vào đột nhiên mở rộng, máu toàn thân ào ào chảy ra ngoài.
Toàn bộ máu tụ lại giữa không trung, hóa thành một quả cầu máu khổng lồ.
Thi thể rơi xuống đất.
“Đi.” Cố Thanh Sơn nói.
Quả cầu máu khổng lồ hóa thành một đường sáng máu, vội vã bay về phía xa, rất nhanh đã không còn thấy bóng dáng.
Chỉ để lại một giọt máu cuối cùng, bị Cố Thanh Sơn đưa tay chạm vào.
Hắn biến thành dáng vẻ của tên chức nghiệp giả kia, lấy Lục Đạo Ác Diện đeo lên, nói:
“Sơn Nữ, cô ở đây trông chừng Mạc và những thiếu niên này, ta sẽ đi gặp Reneedol.”
“Công tử cẩn thận, năng lực của ả rất quỷ dị.” Sơn Nữ nói.
“Đang muốn học hỏi một chút.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn giải phóng toàn bộ thực lực Tinh Hà Thánh Nhân, thân hình đột nhiên phóng lên cao, bay về phía chỗ sâu trong vùng hoang dã.
Trong trời đêm, cuồng phong gào thét, cảnh vật khắp vùng đất đều nhanh chóng trôi về phía sau. Chỉ qua vài hơi thở, Cố Thanh Sơn đã tìm được Reneedol.
Hắn từ trên trời hạ xuống, vừa khéo nhẹ nhàng đáp xuống đối diện Reneedol.
Reneedol dừng bước.
Nàng ta chưa từng gặp người nào như vậy.
Đối phương mang mặt nạ? Mặt nạ màu trắng tinh, trên mặt nạ chỉ dùng một bóng mờ để đánh dấu đôi mắt hẹp và dài, trừ cái đó ra thì không có thêm gì nữa.
Hai con ngươi đỏ sẫm, nhìn qua có một cảm giác rất quỷ dị.
“Ồ? Thực lực của ngươi thật mạnh!”
Reneedol bỗng nhiên lộ ra sắc mặt hứng thú.
Cố Thanh Sơn không nói một lời, rút Địa kiếm ra.
Reneedol cảm nhận được sát ý trên người hắn, sắc mặt thay đổi.
"Muốn giết ta?"
Nàng ta bỗng nhiên biến mất.
Cố Thanh Sơn phóng thần niệm ra ngoài, bất luận thế nào cũng không tìm được nàng ta.
“Dạ Mị Quỷ Ảnh của Quất Hoàng, kỳ lạ.”
Hắn thì thầm một câu.
Reneedol không có ngọc bội hồ lô Duy Tôn, nhưng vẫn có thể sử dụng sức mạnh của hắn.
Cái này còn khó dây dưa hơn cả dự đoán.
Cố Thanh Sơn giơ trường kiếm lên.
Tâm niệm vừa động, kiếm khí tận trời từ trên người bộc phát ra, hóa thành tia sét khắp bầu trời, chiếu sáng bầu trời như ban ngày.
Một kiếm này ẩn chứa sức mạnh của “Địa Quyết”, muốn chém nát chu vi mấy trăm dặm quanh cánh đồng hoang.
Âm thanh của Reneedol chợt vang lên:
“Ta nghe nói hiện tại người mạnh nhất là chức nghiệp giả loại binh khí, quả nhiên không sai.”
Nàng ta xuất hiện lần nữa, đôi mắt sáng kinh người.
Trong lòng Cố Thanh Sơn căng thẳng, vội cầm kiếm tiến lên.
Keng keng keng keng keng keng!
Vô số lưỡi kiếm xuất hiện xung quanh người hắn, tiên tục chém ba mươi sáu kiếm.
Sau một cái chớp mắt, Cố Thanh Sơn liên tục ngăn chặn bảy mươi hai kiếm, tay trái rút Thiên kiếm ra. Song kiếm cùng xuất hiện, ngăn chặn một trăm bốn mươi bốn kiếm, cho đến nghìn kiếm.
Vong Xuyên Chi Trảm!
Reneedol phóng ra thần kỹ Hoàng Tuyền này!
Cố Thanh Sơn cầm kiếm đứng đó, song kiếm nhanh như vô hình, ngăn cản toàn bộ “Vong Xuyên Chi Trảm”.
Hắn vừa ngăn chặn vừa âm thầm kinh hãi.
Ngay cả thần kỹ Hoàng Tuyền cũng có thể trực tiếp nắm giữ, như thế có chút giống Sơn Nữ. Chỉ cần mình biết, nàng ta cũng sẽ biết.
Nhưng “Dạ Mị Quỷ Ảnh” và “Hóa Thân Quất Hoàng”, thậm chí phải mượn dùng “Ngọc Vô Hà” của ngọc bội Duy Tôn thì mới có thể hoàn toàn biến mất.
Không có sự đồng ý của Duy Tôn, Sơn Nữ không thể mượn được “Ngọc Vô Hà”.
Nhưng Reneedol có thể bỏ qua ý chí của Duy Tôn, trực tiếp sử dụng.
Điều này có chút đáng sợ.
Thần kỹ kiếm ý thức chém ra xong, biến mất trong hư không.
Cố Thanh Sơn phát hiện trên cánh tay trái của mình có một sợi dây màu đỏ thẫm nhô ra, một đầu quấn trên người mình, đầu khác quấn trên cánh tay của Reneedol.
Sợi dây tử vong.
Reneedol muốn giết mình!
Thế nhưng mình cũng không giống như những chức nghiệp giả khác, không mất đi năng lực sử dụng pháp tắc giống họ.
Mình đang ở trạng thái toàn thịnh.
Reneedol cùng lắm chỉ có thể có lực lượng giống như mình, sao dám chắc chắn sẽ giết được mình?
Lẽ nào nàng ta chỉ đang thử thăm dò?
Thực lực của nàng ta...
Không chỉ đơn giản là mượn dùng.
Tâm niệm Cố Thanh Sơn xoay nhanh, cảnh báo trong linh giác càng ngày càng mạnh.
“Quả nhiên là người mạnh nhất đời này ta gặp phải.” Reneedol cười tươi.
Nụ cười của nàng ta, có thể nói là khuynh thành.
Bóng đen vô tận sau lưng nàng ta không ngừng mở rộng, tựa như biển sâu.
Nàng ta đi từng bước tới gần Cố Thanh Sơn, thản nhiên nói:
“Người cầm kiếm, ngươi khiến ta phải nhìn bằng đôi mắt khác đấy.”
“Bây giờ, ta muốn ăn tươi ngươi.”
Sau một cái chớp mắt, nàng ta đột nhiên vượt qua khoảng cách mấy chục thước, trực tiếp xuất hiện trước mặt Cố Thanh Sơn.
Thần kỹ, Súc Địa Thành Thốn!
Nguy cơ to lớn bủa vây Cố Thanh Sơn.
Hắn không biết Reneedol sẽ làm cái gì, nhưng từ sâu trong tiềm thức, hắn đã nhận ra có gì đó không ổn.
Reneedol vừa biến mất trong nháy mắt đã lần nữa xuất hiện ngay trước mặt Cố Thanh Sơn.
Rất rõ ràng, nàng ta đã chuẩn bị sẵn sàng phát động một năng lực kinh khủng nào đó!
Trong chớp nhoáng, Cố Thanh Sơn và nàng ta hoán đổi vị trí cho nhau.
Di Hình Hoán Ảnh!
Reneedol khựng lại, thuật pháp trên tay mất đi mục tiêu.
Sau lưng nàng ta, Cố Thanh Sơn xoay người lại đâm tới!
“Thân pháp, ta cũng biết...”
Reneedol quát lên một tiếng, hai người hoán đổi về vị trí cũ.
Thành ra Cố Thanh Sơn đâm vào khoảng không.
Nhưng trong khoảnh khắc trở về vị trí cũ, Cố Thanh Sơn đã tìm ra một cách để cứu vãn tình hình.
Hắn không chút do dự, song kiếm vạch ra một đường cong, lập tức thúc đẩy kiếm quyết mới.
Thiên kiếm - Sương Phong, Địa kiếm - Ly Hỏa!
Hai đường sáng màu đỏ và xanh trên thân kiếm không ngừng vút lên, chớp mắt đã đâm tới cổ Reneedol.
Tuy Reneedol nắm giữ tất cả các năng lực của Cố Thanh Sơn, nhưng nói về tính quyết đoán trong chiến đấu cá nhân thì nàng ta còn kém Cố Thanh Sơn mấy bậc.
Đối mặt với hai thần kỹ khí thế như vậy, Reneedol không dám chống đối, thân hình hóa thành một màn sương trắng, biến mất tại chỗ.
Nàng ta xuất hiện bên ngoài mấy trượng, nhìn Cố Thanh Sơn với biểu cảm khó hiểu.
Trong nháy mắt, đôi bên đã giao thủ một lần, kết quả là ai cũng không làm gì được đối phương.
Cố Thanh Sơn hơi giật mình.
Mình đã ra tay hết sức mà kết quả lại như vậy.
Đối diện hắn, Reneedol mở miệng hỏi:
“Thú vị, ‘Sương Mù Giáng Lâm’ này là thuật thế giới, thế nhưng thú pháp tắc khổng lồ đã bỏ rơi chúng sinh, làm sao ngươi có thể sử dụng loại thuật thế giới này?”
Cố Thanh Sơn im lặng.
Hắn cúi đầu nhìn, chỉ thấy sợi tơ đỏ thẫm quấn trên cánh tay bống nhiên tản ra, hóa thành vô số sợi thơ, triệt để quấn lấy hắn.
Sợi tơ tử vong đã trói buộc hắn một cách chặt chẽ.
Reneedol còn có chiêu trò gì nữa?
Trong lúc Cố Thanh Sơn còn đang suy nghĩ, thiếu nữ đối diện đã mở miệng:
“Ta hiểu rồi, trên người ngươi có lực lượng vận mệnh, chắc chắn ngươi có một loại thần kỹ vận mệnh!”
Cố Thanh Sơn mở miệng định nói nhưng ngay lập tức dừng ngay suy nghĩ trong đầu mình lại.
Bây giờ còn chưa phải lúc.
Reneedol cũng không quan tâm hắn có đáp lại hay không, tự mình nói tiếp: “Vận mệnh không thể nhìn ra vận mệnh của ta, cho nên ta chỉ có thể sử dụng năng lực của ngươi, chứ bây giờ còn chưa thể thăm dò xem thực lực của ngươi mạnh như thế nào.”
Ánh mắt nàng ta đầy hưng phấn, nói dồn dập: “Nhưng như vậy cũng có thể phán đoán được... Ta chưa từng gặp người nào mà mình không thể thăm dò thực lực, cho nên ngươi nhất định vô cùng mạnh, thậm chí có thể ngươi là người mạnh nhất, cho nên...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận