Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1840. Những Năm Tháng Không Cách Nào Thấy Rõ


Đánh dấu
Đây là vật mà thung lũng thế giới dùng để ghi lại hình ảnh, không ngờ trên người lão già này lại cất giấu một ít.
Reneedol vẫn chưa kiểm tra cẩn thận thi thể của lão?
Hiện tại nàng ta vẫn chỉ là một thiếu nữ, có lẽ cảm thấy chán ghét đối với thi thể người chết?
Bỗng nhiên, giọng nói của Đại Ca vang lên:
“Đây là trưởng lão bảo hộ của thung lũng thế giới, một vị mạnh nhất trong tất cả các trưởng lão.”
“Ngươi chắc chắn?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ta chắc chắn, bình thường lão rất ít xuất hiện, nhưng đã từng gặp ta và Reneedol... Không ngờ lão lại chết trong tay Reneedol.” Đại Ca nói.
Cố Thanh Sơn im lặng một hồi, sau đó nói: “Có thể Reneedol cho rằng lão là người mạnh nhất, sau đó giết lão.”
“Chúng ta cùng xem xem trong thủy tinh ghi lại cái gì.” Đại Ca nóng lòng nói.
Cố Thanh Sơn cầm lấy một viên thủy tinh trong đó, đưa tay ấn xuống.
Thủy tinh sáng lên.
Một màn sáng xuất hiện trước mặt Cố Thanh Sơn.
Reneedol xuất hiện trước màn hình.
Nàng ta theo Đại Ca cùng nhau tu hành, chạy trốn, vui đùa, cười vui vẻ, căn bản không biết hình ảnh của mình đang bị ghi lại.
Một giọng nói già nua vang lên theo:
“Reneedol quá đẹp, là thiếu nữ đẹp nhất mà ta từng gặp trong đời, khiến ta cảm thấy như được sống lại tuổi trẻ, khiến tâm hồn đã ngủ say của ta lại lần nữa được thức tỉnh.”
Phía sau tất cả đều là từng phân đoạn ghi lại cảnh tượng sinh hoạt của Reneedol.
Cố Thanh Sơn lắc đầu, buông viên thủy tinh này, cầm viên khác lên.
Một bức màn khác xuất hiện.
Buổi tối.
Bên bờ dòng sông vận mệnh.
Reneedol đối diện màn sáng, nhẹ giọng nói: “Đại trưởng lão, ngài tìm ta trễ như vậy, không biết có chuyện gì không?”
Giây lát.
Âm thanh già nua kia vang lên: “Reneedol, ngươi có trời cao ban ân, là con gái của thiên mệnh, là đóa hoa xinh đẹp nhất thế gian. Ta không thể khống chế được bản thân, ta muốn có ngươi.”
Sắc mặt Reneedol vẫn bình tĩnh, bỗng nhiên cười nói: “Đại trưởng lão, ta đoán hiện tại không một ai có thể phát hiện tung tích của hai chúng ta.”
“Đúng, bọn họ đều đã ngủ, hơn nữa đêm nay còn ngủ rất say.” Âm thanh già nua vang lên.
Reneedol nhẹ giọng, khẽ nói: “Vậy ngài muốn làm gì ta?”
Âm thanh già nua không đáp lại, một lúc sau mới nghi hoặc nói: “Ta cũng không biết vì sao mình phải làm như vậy, thế nhưng đã đến bước này, vậy thì...”
Reneedol ngắt lời lão, nói tiếp: “Cho ta xem thực lực của ngài.”
Mặt người vô diện hiện lên sau lưng nàng ta.
Đại trưởng lão bật cười, nói: “Thiếu nữ ngây thơ, có lẽ ngươi còn không rõ một chuyện. Ta là người đứng trên đỉnh của thế giới này, chút mánh khóe của ngươi không có tác dụng đối với ta.”
Reneedol chẳng hề có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ lẩm bẩm: “Nó rất khó khống chế, vô cùng khó. Bình thường ta tuyệt đối không dám phóng nó ra, nhưng bây giờ ngài đã chuẩn bị vẹn toàn, vừa đúng lúc để ta xem một chút.”
Mặt người hắc ám chậm rãi mở miệng.
“Ăn lão.” Reneedol hưng phấn nói.
Hình ảnh lóe lên.
Đại trưởng lão đột nhiên kinh hoàng kêu lên một tiếng: “Chờ một chút, đây là thứ gì? Vì sao...”
Chỉ một thoáng, màn sáng xoay tròn một trận, biến mất triệt để.
Khối tinh thạch kia trở nên ảm đạm.
Cuối cùng Cố Thanh Sơn chỉ nghe được một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi.
Hắn đứng lặng một chỗ, sửng sốt thật lâu.
Đó là quãng thời gian trước khi các thú pháp tắc khổng lồ chiến tranh nội bộ.
Người mạnh nhất thung lũng thế giới cứ thế chết đi, chết trong tay một thiếu nữ.
Dự cảm của mình quả nhiên không sai, vật kia thực sự rất khó đối phó.
Điều này không liên quan đến thực lực!
Cố Thanh Sơn khẽ thở dài một hơi.
Đại Ca cũng thở dài, nói chuyện cũng nhanh hơn: “Tôi không thể ở đây lâu, chỉ có thể nhân chút thời gian có hạn này nói cho cậu biết một việc.”
"Chuyện gì."
“Sau khi tôi trở thành Chúa tể Nguyên lực Vô tận, mỗi lần nhìn lại quá khứ, tôi luôn cảm thấy có một đoạn ký ức rất mơ hồ, tựa như tôi đã quên đi một số chuyện.” Đại Ca nói.
“Nghĩa là sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Giọng nói của Đại Ca trở nên nghiêm nghị, thấp giọng nói: “Nghĩa là những chuyện xảy ra với tôi trong khoảng thời gian này đã bị thứ gì đó che giấu.”
“Không thể nào.” Cố Thanh Sơn kiên quyết bác bỏ: “Anh từng là chủ nhân của nguyên lực vô tận, tôi cho rằng không ai có thể che giấu đoạn lịch sử này.”
Đại Ca nói: “Tôi cũng hy vọng đó chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ... Ví dụ như cậu từ đời sau mà đến, cho nên có một số việc tuy đã định trước kết quả, nhưng trong quá trình lại không chắc chắn... Tôi cảm thấy hơi bất an.”
"Anh đang sợ cái gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
“Tôi sợ có người động tay động chân gì đó với tôi.” Đại Ca nói.
Cố Thanh Sơn cả kinh.
Đại Ca tiếp tục nói: “Trong lịch sử, đêm nay... cũng chính là lúc này, pháp tắc sẽ dần dần khôi phục lại như thường, thú pháp tắc khổng lồ cũng sẽ lần nữa hưởng ứng lời hiệu triệu của chúng sinh.”
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, nói: “Cho nên anh sẽ nhanh chóng được trị khỏi... Anh vẫn sẽ là người có hy vọng nhất trở thành cường giả đệ nhất thế giới.”
“Đúng, Reneedol sẽ nhanh chóng trở về bên cạnh tôi, nhưng ký ức của tôi về khoảng thời gian này cực kỳ mơ hồ.”
“Không tốt!”
Cố Thanh Sơn quát một tiếng, tiếp tục nói: “Giờ tôi phải đi coi chừng anh.”
Hắn lập tức muốn xuất phát.
Đại Ca cười, tiếp tục nói: “Cố Thanh Sơn, cậu phải cùng tôi trải qua hoàn cảnh mấy ngày này, thay tôi thấy rõ đoạn ký ức này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Tôi giấu Phong Ấn Chương thứ ba trong mấy ngày cuối cùng này.”
“Về sau, trông cậy vào cậu.”
Âm thanh của hắn ta biến mất.
Cố Thanh Sơn phóng lên cao, chạy về nơi mà đám người Mạc đang ở.
Trong thiên địa, dao động vô hình dần dần khuếch tán.
Sức mạnh pháp tắc đang nhanh chóng khôi phục.
Bên kia.
Reneedol cũng đã nhận ra dao động pháp tắc.
Nàng ta dừng bước trên đường đi về phía bắc, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, từ từ xoay người.
“Pháp tắc đang khôi phục... Xem ra sự tình nảy sinh biến hóa không tầm thường.”
Nàng ta nhìn về phương hướng Mạc đang ở.
Rốt cuộc là nên đi gặp kiếm khách đệ nhất thiên hạ, hay là trở về chỗ cũ, về bên cạnh Mạc?
Reneedol do dự không lâu.
“Không biết hắn có bị người mình phái tới giết chết hay không. Nếu như... còn sống...”
“... Hắn nhất định sẽ trở thành người mạnh nhất.”
Có được đáp án này, Reneedol lập tức xoay người, chạy như bay tới chỗ Mạc.
....
Ở trong bóng tối, có một cô gái từ xa đi tới.
Nàng ta giống như là một tinh linh trong bóng đêm, khuynh quốc khuynh thành.
Nàng ta cúi đầu nhìn mặt đất trống vắng không có một người ai, vẻ mặt hơi khó hiểu.
"Còn sống? Hay đã chết?"
Nàng ta lẩm bẩm.
Vù vù vù...
Tiếng gió thổi mạnh liên tục vang lên, trong không khí vẫn còn vương lại mùi máu tanh, thế nhưng vẫn không đủ để nàng ta biết được đã xảy ra chuyện gì.
Reneedol nhíu mày, nói thầm. "Ta nhớ... hình như Quỷ Đỏ có một năng lực dò xét."
Thần niệm mênh mông từ trên người nàng ta tản ra, đảo qua bán kính trăm ngàn dặm.
Thế nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
"Kỳ lạ, chẳng lẽ biến mất rồi?" Reneedol nói với vẻ khó hiểu.
Nàng ta đã có được mọi năng lực của Cố Thanh Sơn, trở thành một cường giả không hề kém hơn hắn – một kẻ đã đạt tới cảnh giới Tinh Hà Thánh Nhân.
Thế nhưng hiện tại nàng ta vẫn quá trẻ, mà năng lực của Cố Thanh Sơn lại quá nhiều, có cả khoa học, nấu nướng, võ đạo, kiếm thuật, lục nghệ của giới tu hành, biểu diễn, khiêu vũ, rap,... Tới hiện tại nàng ta cũng chỉ mới quen với kiếm thuật, còn những năng lực khác thì nàng ta thật sự là dốt đặc cán mai.
Mà nàng ta lại không thể biết được, "Quỷ Đỏ" vừa chiến đấu với nàng ta chính là Rod.
Cho nên, chắc chắn nàng ta không thể tìm thấy Mạc và những thiếu niên khác.
Reneedol đứng tại nơi đây khoảng mười phút, nàng ta vẫn không thể nào hiểu được, tại sao mấy người sống sờ sờ lại có thể biến mất hoàn toàn, ngay cả xác chết cũng không thể tìm ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận