Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1846. Giết Và Bị Giết


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn liếc nhìn nàng ta, rồi nói: "Reneedol, vừa rồi cô đột nhiên lại xuất hiện bên cạnh ta, làm ta sợ muốn chết. Lúc đầu ta còn tưởng kẻ địch nữa chứ, suýt nữa thì tấn công cô rồi."
"Đó là một loại thân pháp." Reneedol giải thích.
"Kỳ lạ, tại sao ta không biết thung lũng thế giới của chúng ta có loại thân pháp này?" Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
Atley cười to, nói: "Đương nhiên là Reneedol lại trộm mất năng lực của kẻ địch rồi."
"Đúng, đó là năng lực của Quỷ Đỏ." Reneedol nói.
Nàng ta vừa mới hấp thu năng lực của một kiếm khách, ngay sau đó tình hình lại thay đổi, kiếm khách lại chẳng phải là kẻ gì quá mạnh nữa.
Tên kiếm khách kia không ký khế ước cùng với thú pháp tắc, ngay cả nguyên lực thế giới cũng không biết sử dụng.
Cho dù Quỷ Đỏ là kiếm khách đứng thứ bảy, thế nhưng không biết sử dụng lực lượng pháp tắc thì vẫn chưa có tư cách được xưng là cường giả.
Cố Thanh Sơn liếc nhìn nàng ta.
Nàng ta do dự là bởi vì chuyện này sao?
Cố Thanh Sơn cười hỏi: "Thế nào? Chẳng lẽ cô cảm thấy cái tên kiếm khách kia có thể chống lại lực lượng pháp tắc sao?"
"Đương nhiên không phải, ta chỉ đang đoán kiếm khách mạnh nhất thế giới có thể mạnh như thế nào." Reneedol nói.
Ánh mắt của nàng ta nhìn về phía xa, giống như đang nghĩ tới điều gì vậy.
Trái tim của Cố Thanh Sơn dần dần yên ổn lại.
Reneedol hiển nhiên rất coi thường kiếm khách "đứng thứ bảy thế giới".
Nhân tiện, khi quan sát các kỹ năng của Cố Thanh Sơn, trong tiềm thức của nàng ta cũng vang lên một câu nói:
"Năng lực như vậy, cũng chỉ có thể xếp hạng thứ bảy trong các kiếm khách mà thôi."
Thứ nàng ta coi trọng chỉ có "đệ nhất thiên hạ", là năng lực mạnh nhất!
Bởi vì có tiềm thức như vậy, cho nên nàng ta cũng sẽ không cố gắng tìm hiểu về những năng lực đó của mình.
Cố Thanh Sơn đi tới một bước, nói: "Ta cảm thấy về sau Mạc sẽ mạnh hơn những tên kiếm khách kia rất nhiều lần."
Atley cùng Reneedol đều gật đầu.
"Đúng, mặc dù ta có năng lực của Quỷ Đỏ, thế nhưng ta lại không thích kiếm khí và kiếm thuật, cho nên vẫn không phải là đối thủ của hắn ta, chỉ có thể chạy trốn." Reneedol nói.
Cố Thanh Sơn: "Cô cần một loại năng lực thích hợp với cô."
"Giống như lực lượng pháp tắc Tử Vong của ngươi, hoặc là lực lượng pháp tắc Ánh Sáng của Mạc vậy." Reneedol nói.
Ánh mắt của nàng ta nhìn thẳng vào mắt Cố Thanh Sơn.
Cả hai người đều trở nên yên lặng.
Cố Thanh Sơn nhìn thấy trên người Reneedol xuất hiện một sợi tơ màu đỏ thẫm ẩn chứa tử vong, một đầu nối trên tay nàng ta, đầu kia thì nối với cánh tay của mình.
Sau lưng Reneedol, đường cong âm u tối tăm dần dần xuất hiện, giống như có thứ gì đó nhúc nhích bên trong.
Đó là hình tượng của lực lượng vận mệnh, Cố Thanh Sơn có thể thấy, thế nhưng Atley lại không thể thấy.
Reneedol muốn giết mình.
Hiện tại, Mạc đang bị thương nặng, không biết được chuyện gì đang xảy ra ở nơi này.
Dùng thực lực của Reneedol, che giấu mọi thứ rất dễ dàng.
Bầu không khí bỗng nhiên thay đổi.
Ánh mắt của Reneedol híp lại.
Nàng ta đang chuẩn bị...
"Ha ha ha..."
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên cười lớn.
"Tại sao ngươi lại cười?" Reneedol hỏi.
Cố Thanh Sơn lắc đầu, tiếp tục cười.
Nếu như Reneedol có thể hấp thu lực lượng của tất cả mọi người, đồng thời giữ được những năng lực đó thì tại sao lại phải nói những câu đó chứ?
Khi Reneedol bị bắt đi, nàng ta dùng lực lượng của bọn chúng để đánh bại bọn chúng.
"... Ta cảm thấy giết bọn chúng luôn thì quá không thú vị, cho nên ta dùng lực lượng của kẻ cầm đầu giết chết phụ tá, lại dùng lực lượng của phụ tá giết chết tiểu đầu mục, rồi dùng lực lượng của tiểu đầu mục giết chết đám thủ hạ."
Khi đó, nàng ta nói như vậy.
Nàng ta dùng cách vui đùa như vậy để giết chết kẻ địch.
Như vậy, loại vui đùa này, tại sao lại không phải là "dùng lực lượng của kẻ cầm đầu giết sạch đám người kia"? Mà phải dùng thực lực theo kiểu giảm dần đây?
Hơn nữa, Đại trưởng lão đã bị nàng ta nuốt sạch.
Nàng ta có lực lượng của Đại trưởng lão, thế nhưng vẫn luôn không sử dụng.
Khi trước bởi vì đám thú pháp tắc chiến đấu với nhau nên nàng ta không dùng, thế nhưng hiện tại, pháp tắc đã khôi phục, nàng ta lại muốn tìm đến lực lượng pháp tắc của Rod và Mạc.
Tại sao lại không tiếp tục dùng lực lượng pháp tắc của Đại trưởng lão chứ?
Đáp án trở nên rõ ràng.
Nàng ta chỉ có thể sử dụng lực lượng của một sinh linh mà mình vừa hấp thu mà thôi!
Cố Thanh Sơn cảm thấy hiểu rõ, cười nói: "Các ngươi không biết được điều ta phải làm sau khi ký khế ước cùng với Chúa tể Pháp tắc Tử Vong đâu."
Reneedol dừng lại.
Đúng vậy, mình có thể nhận được mọi thứ của đối phương, bao gồm khế ước của đối phương.
Thế nhưng khi mình có được khế ước của Rod thì phải làm theo điều kiện trong khế ước, dù sao lực lượng mà mình có được là tới từ Chúa tể Pháp tắc Tử Vong.
Đây là nhân quả.
Nhân quả là một phần của vận mệnh, ngay cả nàng ta cũng không thể làm trái được.
"Chúa tể Pháp tắc Tử Vong cần ngươi làm gì?" Reneedol hỏi.
"Ta có hứng thú với việc giết chóc, cho nên ta mới phù hợp với pháp tắc Tử Vong." Cố Thanh Sơn nói.
Reneedol nói với giọng kinh ngạc: "Cần phải giết chóc mới có thể kích hoạt được năng lực của ngươi sao?"
"Đúng, ta phải phụng dưỡng tử vong, tử vong mới có thể ban cho ta lực lượng." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn vừa nói xong, một luồng lửa đen u ám lấp lóe sau lưng hắn.
Reneedol và Atley đều liếc tới đó.
Pháp tắc hưởng ứng Rod.
Điều này chứng minh Rod nói thật, mà khế ước của hắn và pháp tắc chính là câu nói vừa rồi.
Reneedol suy nghĩ, rồi sau đó lắc đầu.
Mặc dù nàng ta có được lực lượng của Rod, thế nhưng loại lực lượng này là tới từ pháp tắc...
Phải giết chóc mới kích hoạt được.
Sự hạn chế này khá lớn.
Thế nhưng...
Reneedol loáng thoáng nghĩ tới điều gì đó.
Nhưng ý nghĩ đó lại không rõ ràng, điều này làm cho nàng cảm thấy không cam lòng.
Cuối cùng, nàng ta nhìn về phía mặt đất đen kịt rồi nói: "Chúng ta đã thấy uy lực của pháp tắc Tử Vong... uy lực của nó rất lớn. Rod, có lẽ có một ngày, ngươi sẽ vượt qua được Mạc."
"Ta cũng không dám so sánh với Mạc, Mạc là mạnh nhất, về sau cũng là mạnh nhất..." Cố Thanh Sơn nói với vẻ chắc chắn: "Thiên phú của Mạc cao hơn ta, cũng cố gắng hơn ta..."
Reneedol dần dần bỏ đi suy nghĩ trong lòng, sát ý cũng biến mất hoàn toàn.
Nàng ta quay người trở về.
Nếu như một người ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, thậm chí chủ động từ bỏ sự cố gắng đối với ước mơ, mục tiêu, mong muốn của mình...
Như vậy, người đó chắc chắn sẽ không thể làm được.
Đạo lý này, Reneedol vẫn hiểu.
Cố Thanh Sơn nhìn thấy sợi tơ tử vong nối mình với Reneedol dần dần biến mất.
"Đi nào, các ngươi đã tới thì giúp ta đi săn đi." Cố Thanh Sơn mời.
"Không được, lúc đầu ta tưởng có chuyện gì xảy ra mới chạy tới đây, hiện tại không có chuyện gì thì ta sẽ trở về chăm sóc Mạc."
Reneedol nói xong cũng biến mất.
Atley nhún vai, nói: "Rod, ta cũng trở về, ta phải cố gắng tu luyện."
"Được rồi, tùy ngươi." Cố Thanh Sơn cười nói.
Atley bay trở về.
Hai người đều đi.
Cố Thanh Sơn vẫn đứng tại chỗ một lát.
Gió thổi qua, hắn mới giật mình phát hiện trên người xuất hiện đầy mồ hôi lạnh.
Nhìn về phía cổ tay mình, con rắn cạp nong vẫn còn sống, chỉ là bị ngất mà thôi.
"Khụ... lại bị ép tới mức này..."
Cố Thanh Sơn suy nghĩ.
Kỹ năng vận mệnh của Reneedol thực sự quá kinh khủng.
Dựa vào linh giác của mình, có thể cảm nhận được kỹ năng vận mệnh kia không liên quan tới thực lực.
Chỉ cần nó xuất hiện, thì không thể chống lại.
Mặc dù Cố Thanh Sơn tự nhận thực lực của mình không hề yếu, thế nhưng hắn cũng biết rõ, hiện giờ Mạc đã có thể đánh ngang ngửa mình, mà lại còn trong tình trạng không ra tay toàn lực nữa.
Bởi vì Mạc có thể kêu gọi yêu tinh và Thú pháp tắc tới hỗ trợ.
Điều này, khi cứu sống Reneedol thì Mạc đã thể hiện rồi.
Lực lượng của thú pháp tắc, không thể coi thường.
Đại trưởng lão của thung lũng thế giới chắc chắn còn mạnh hơn Mạc.
Thế nhưng trước kỹ năng vận mệnh, ngay cả loại cường giả như này đều không thể chống lại, chỉ có thể biến thành một bộ thi thể dùng để chết thay.
Huống chi là mình?
Bạn cần đăng nhập để bình luận