Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1856. Quay Lại (1)


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn rùng mình.
Nếu là mị hoặc kiểu đó, vậy thì không ai có thể ngăn cản.
Hắn bước ra khỏi sơn động, phân biệt phương hướng, rất nhanh chọn được một con đường.
Bây giờ vừa qua buổi trưa, là thời điểm tốt nhất vào ban ngày.
Nhờ vào ánh sáng phát ra từ mặt dây chuyền, hành tung của bốn người hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
.......
Một bên khác.
Reneedol đang ngồi bên trong một chiếc xe ngựa hoa lệ.
Atley vén rèm bước đến, thận trọng hỏi: “Reneedol, cô ổn chứ?”
“Ta không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được.” Reneedol mỉm cười, nói.
Atley ngẩn người nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt đẹp của nàng ta.
Reneedol nói khẽ: “Mạc chắc cũng không còn sống bao lâu nữa. Atley, sau này ta phải dựa vào huynh rồi.”
Atley lập tức nói: “Yên tâm đi, ta đã ký kết khế ước với pháp tác Phong, sớm muộn gì cũng sẽ mạnh mẽ hơn. Ta sẽ bảo vệ cho cô, Reneedol.”
Reneedol nở nụ cười rạng rỡ.
Nàng ta ghé người về phía trước, nhìn chằm chằm Atley: “Càng ngày càng mạnh... Trong thời đại như này, nhiêu đó vẫn chưa đủ đâu, Atley.”
Atley hỏi: “Vậy ta phải làm thế nào? Tôi nên trở thành cường giả lợi hại nhất của thế giới này ư?”
“Không, huynh nhất định phải trở thành người mạnh nhất trong lịch sử, để quá khứ và tương lai không ai có thể vượt qua huynh. Đây mới là mục tiêu của huynh, Atley. Chỉ có như vậy, huynh mới có thể được ta yêu mến.”
Atley giật mình.
Cậu ta cùng lắm cũng chỉ nghe nói về việc có người muốn trở thành người mạnh nhất thế giới, nhưng không nghĩ đến trình độ như Reneedol đã nói.
Nhưng nếu Reneedol đã nói như vậy, vậy thì cậu ta cứ theo đó mà làm.
Atley vươn tay, muốn vuốt ve gương mặt của Reneedol.
Reneedol nhẹ nhàng nắm tay cậu ta lại, hỏi: “Chuyện ta nói, huynh có thể làm được không?”
“Reneedol, vì nàng, ta sẽ làm được.” Atley nói.
“Ừm.” Reneedol hài lòng gật đầu.
Bỗng nhiên, thế giới xung quanh hai người biến mất.
Thế giới pháp tắc đột nhiên xuất hiện.
Cơn gió vô tận tạo thành một cơn lốc xoáy, phát ra âm thanh ùng ùng.
“Đi đi, mỗi một phàm nhân ký kết khế ước với ta. Các người muốn hành tẩu thế gian, nhất định phải tìm được Chúa tể Pháp Tắc Ánh Sáng mới sinh ra kia! Trên người nó có rất nhiều báu vật, nó là kẻ địch của tất cả pháp trận!”
Bên trong thế giới pháp tắc mông lung, một chân dung được phác họa ra từ ánh sáng ảm đạm.
Mạc.
Hình ảnh của Mạc xuất hiện trong hư không.
“Đi đi. Hãy tìm nó, giết nó, đoạt lại tất cả báu vật và nguyên lực...”
“Sau đó, tất cả pháp tắc sẽ ban thưởng cho các ngươi!”
Thú pháp tắc khổng lồ Phong giận dữ hét lên.
Ánh sáng cấu thành chân dung của Mạc, hiện ra trong hư không.
Reneedol nhìn thoáng qua màn hình, sau đó nhìn xung quanh.
Chỉ thấy phàm nhân đang đứng đầy trong khắp thế giới pháp tắc.
Những người phàm ở mỗi một nơi trên thế giới đều bị mang vào đây.
Bọn họ vừa mới ký kết khế ước với thú pháp tắc khổng lồ, có thể sử dụng sức mạnh pháp tắc.
Mấy giây sau.
Đột nhiên, đám thú pháp tắc khổng lồ đồng loạt gào thét, thông báo với các phàm nhân:
“Chúng ta đã phong tỏa không gian.”
“Từ giờ trở đi, bất kỳ người nào cũng không thể tiến hành truyền tống, không thể phi hành, cho đến khi tìm được dư nghiệt ánh sáng này mới thôi!”
Lời nói vừa dứt, thế giới pháp tắc dần dần biến mất khỏi mắt phàm nhân.
Atley và Reneedol đã trở lại thế giới hiện thực, vẫn còn ngồi trên xe ngựa.
“Atley, huynh nghĩ như thế nào?” Reneedol hỏi.
Giết chết Mạc.
Ngoại trừ Chúa tể Pháp tắc Tử Vong, tất cả Chúa tể Pháp Tắc đều cùng nhau tuyên bố chuyện này.
“Muốn giết chết Mạc? Không phải cậu ta sắp chết sao? Chẳng lẽ...”
Atley lắp bắp nói, giống như không cách nào đối mặt chuyện này.
Cậu ta nhìn Reneedol, đột nhiên giật mình.
Mặc dù Reneedol vẫn rất xinh đẹp, nhưng lúc này, biểu hiện của nàng đáng sợ đến mức khiến người ta run rẩy.
“Atley, huynh cảm thấy đám thú pháp tắc khổng lồ này muốn làm gì?” Reneedol đột nhiên hỏi.
Atley ngơ ngác đáp: “Bọn chúng muốn giết chết Mạc.”
Reneedol bực bội nói: “Thú pháp tắc khổng lồ mạnh như thế, vì sao không tự mình đi giết, nhất định phải mượn tay phàm nhân giết chết Mạc?”
Atley suy nghĩ một hồi, lắc đầu đáp: “Ta cũng không rõ nữa.”
Ánh mắt Reneedol hiện lên sự khinh thường.
Nhưng khóe miệng nàng ta vẫn nhếch lên nụ cười: “Ta đoán trong tay Mạc có thứ gì đó, khiến cho đám thú pháp tắc khổng lồ này tìm hắn không ra.”
Atley liên tục gật đầu: “Đúng vậy, bọn chúng vừa mới nói, trên người Mạc có vô số báu vật.”
Reneedol im lặng.
Atley nghĩ một hồi, lại hưng phấn nói: “Mạc nhất định vẫn còn bên trong sơn động. Cho dù có rời đi, nhất định cũng chưa đi xa. Chi bằng chúng ta đuổi theo...”
Reneedol không nói gì, chợt vươn tay ra.
Trong tay không có gì cả.
“Đáng tiếc. Ta nhớ hình như Quỷ Đỏ có một loại năng lực giúp tìm được mục tiêu mà mình nghĩ tới trong lòng. Nhưng vì cứu Mạc, mình đã buộc phải từ bỏ năng lực của Quỷ Đỏ.” Reneedol nghĩ thầm.
Nàng cẩn thận nhớ lại những chuyện phát sinh gần đây, trong lòng ảo não vô cùng.
Đáng chết.
Tại sao mình lại không giữ được bình tĩnh như vậy?
Trong một sự việc, mình thay đổi thái độ quá nhanh, đến mức không để ý đến quỹ tích vận mệnh.
Người giống như Mạc, cho dù sắp chết thì cũng có khả năng phá vỡ cục diện để thoát thân, dục hỏa trùng sinh.
Nếu không, sao hắn lại có thể được xưng là người lãnh đạo mới của thung lũng thế giới chứ?
Sau này mình gặp phải chuyện như vậy, nhất định không được lung lay gió thổi chiều nào theo chiều nấy nữa.
Reneedol nhắm mắt, trong đầu nghĩ đến một người.
Quỷ Đỏ.
Mặc dù người này là địch, nhưng khi hắn nghênh địch và ứng biến, lúc nào cũng tỉnh táo.
Hắn giống như người săn đuổi tỉnh táo nhất. Cho dù vào lúc nàng ta vận dụng năng lực kia và chuẩn bị nuốt sạch hắn, hắn vẫn ung dung tự xưng là kiếm khách thứ bảy trong thiên hạ, thành công khiến cho nàng do dự.
Reneedol nắm chặt nắm đấm.
Vì sao nàng lại không thể đối mặt với vấn đề như hắn?
“Một người cường đại chân chính, tuyệt đối không thể là một kẻ đầu cơ hay dao động.” Reneedol lẩm bẩm.
Trong ánh mắt của nàng xuất hiện thêm sức mạnh.
“Ừm, Reneedol, thế chúng ta phải làm sao bây giờ?” Atley hỏi.
Reneedol quay đầu lại nhìn Atley.
Bây giờ rất nhiều người đều có thể ký kết khế ước với thú pháp tắc khổng lồ.
Như vậy, Atley được tính là cái gì chứ?
Cậu ta không có thiên tư như Mạc, thậm chí còn không bằng Rod.
Mặc dù pháp tắc Tử Vong khiến cho người ta chán ghét, nhưng khi mọi người chạy trốn, ít ra Rod còn dám ở lại, một mình đoạn hậu cho mọi người.
Reneedol thở dài, bưng tách trà trên bàn nhấp một ngụm.
Không thể tiếp tục như vậy nữa.
Mỗi một bước về sau, nàng ta nhất định phải suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định.
Lẳng lặng suy nghĩ một lát, Reneedol bỗng nhiên nhìn Atley.
“Atley, huynh nói bây giờ chúng ta trở về liệu có còn đuổi kịp nhóm bọn họ không?” Nàng hỏi.
“Mạc đang bị thương, cho dù bọn họ rời khỏi sơn động cũng không đi được quá xa. Xe ngựa của chúng ta có hơi thở của gió gia trì, tốc độ rất nhanh, cũng không có vấn đề gì.” Atley nói.
“Atley.” Reneedol cười hỏi: “Vì ta, huynh có dám ra tay với Mạc không?”
Mặc dù trong lòng đã sớm có chuẩn bị, Atley vẫn bị hù dọa đến run rẩy.
“Ta...”
Cậu ta vừa nói được một chữ, Reneedol đã vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cậu ta.
Reneedol ôn nhu nói: “Suy nghĩ kỹ lại rồi nói cho ta biết. Nhớ kỹ, cơ hội chỉ có một lần thôi.”
Atley miệng đắng lưỡi khô, cổ họng bỗng nhúc nhích một cái, chỉ cảm thấy sự do dự đã bị ném lên chín tầng mây.
“Nàng muốn làm gì?” Cậu ta chỉ nghe mình nói được một câu.
Reneedol mỉm cười hài lòng.
“Thật ra rất đơn giản...”
....
Sườn núi.
Nhóm bốn người Cố Thanh Sơn vẫn đang tiến lên.
Bọn họ đúng là đi không nhanh.
Tất cả cự thú pháp trận đã liên hợp lại, phong tỏa không gian.
Sức mạnh của chúng khi tập hợp lại cùng nhau quá mạnh, Cố Thanh Sơn không thể nào sử dụng thuật pháp không gian và thân pháp của mình, cũng không thể truyền tống hay phi hành.
Trên người Mạc còn có vết thương.
Cứ cách mỗi mười lăm phút, Thất Nhược phải dừng lại, tiến hành trị liệu cho cậu ta.
Xích Hộc đã ký kết với Chúa tể Pháp tắc Tử Vong, nhưng vì uống rượu nên vẫn ngủ say.
Cũng may còn có mặt dây chuyền ánh sáng trong tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận