Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1860. Đối Mặt


Đánh dấu
Mạc nghi hoặc lên tiếng: “Thế giới pháp tắc nhất định đã xảy ra vấn đề, Chúa tể Pháp Tắc Ánh Sáng hoàn toàn không hưởng ứng lời kêu gọi của ta.”
Atley cũng hỏi: “Vì sao thung lũng thế giới chúng ta lại chịu thương tổn lớn nhất? Lẽ nào Chúa tể Pháp Tắc có thành kiến đối với chúng ta?”
Không ai đáp lại.
Thung lũng thế giới đã hủy diệt triệt để.
Tiếp theo sẽ còn xảy ra chuyện gì?
Mọi người nhìn nhau, chỉ thấy vẻ thấp thỏm lo âu trên gương mặt đối phương.
Cố Thanh Sơn kín đáo nhìn Reneedol một cái.
Reneedol đang quan sát từng người.
Thỉnh thoảng nàng ta để lộ ra sắc mặt như đang có điều suy nghĩ, yên lặng nghe mọi người bàn luận.
Vậy rốt cuộc là trọng sinh?
Hay là đoạt xác?
Cố Thanh Sơn âm thầm suy nghĩ.
Thế giới song song...
Ở trong ngôi mộ của Hang Sâu Vạn Thú, mình từng phát động Thiên Địa song kiếm, triệu hoán rất nhiều bản thân ở các thế giới song song tới để chống lại tận thế.
Có lẽ Reneedol trước mắt này cũng là nàng ta của một thế giới song song nào đó?
Trong lòng Cố Thanh Sơn hiện lên một dấu chấm hỏi.
Bỗng nhiên, Reneedol cúi đầu, lặng lẽ nói thầm gì đó.
Trên người nàng ta phát ra khí tức u ám lạnh lẽo, tạo thành một gương mặt khổng lồ trên đỉnh đầu mọi người.
Trên gương mặt này không có bộ phận nào khác ngoài một cái miệng rất lớn.
Khuôn miệng hơi hé mở, sau đó dừng lại bất động.
Thứ kinh khủng này, cứ thế, bị Reneedol phóng ra một cách im hơi lặng tiếng.
Cố Thanh Sơn liếc mắt nhìn sang.
Sau đó không nhìn thêm nữa.
Trừ hắn ra, những người khác đều không hề có cảm giác.
Chỉ có người mang trong mình lực lượng vận mệnh mới có thể nhìn thấy những thứ biểu trưng cho thần thuật vận mệnh.
Xem ra Reneedol đã bắt đầu nghi ngờ nhóm người ít ỏi này.
Một lúc lâu sau, Thất Nhược mới lên tiếng:
“Mạc, các trưởng lão đều đã chết hết, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Mạc ngập ngừng một chút, nói: “Không biết tình hình thì có làm cái gì cũng vô dụng... Ta chuẩn bị kết nối với thế giới pháp tắc thêm một lần nữa, điều tra rõ nguyên nhân thực sự.”
“Không.” Reneedol đột nhiên lên tiếng: “Các thú pháp tắc khổng lồ còn đang tranh đấu, bây giờ huynh tiến vào thế giới pháp tắc không phải là hành động sáng suốt.”
Mạc lắc đầu nói: “Bây giờ sức mạnh của chúng ta đang dần dần biến mất, nếu không nhanh chóng kết nối với thế giới pháp tắc, sau này chúng ta gặp lại kẻ thù, không chắc sẽ có thể chiến thắng bọn họ nữa.”
Reneedol lạnh giọng nói: “Huynh nghĩ chỉ dựa vào mấy người chúng ta mà có thể giải quyết vấn đề này?”
Mạc ngẩn ra, lại từ tốn nói: “Reneedol, muôi đã bị người ta bắt đi một lần, ta không muốn để xảy ra chuyện như vậy thêm một lần nào nữa.”
Reneedol khẽ mỉm cười một cái, thuận theo lời của hắn ta mà nói: “Vậy nên bây giờ chúng ta cần tìm một chỗ trốn đi, quan sát những biến hóa của thế giới cẩn thận một chút, chứ không phải là liều lĩnh tới thế giới pháp tắc tìm hiểu đến tận cùng.”
Mọi người đều nhìn Mạc.
Mạc là thủ lĩnh, đối với ý kiến của Reneedol, hắn ta có quyền quyết định.
Mạc do dự một chút, quay đầu nhìn Cố Thanh Sơn, hỏi: “Rod, ngươi nghĩ chúng ta nên làm như thế nào?”
Reneedol cũng nhìn sang.
Gương mặt khổng lồ lơ lửng trên đầu nàng ta bắt đầu rục rịch.
Cố Thanh Sơn làm như không thấy, tùy ý trả lời: “Chuyện như này ngươi quyết định là được rồi, ta hơi đói bụng, giờ đi tìm một chút xem có cái gì ăn được không.”
Hắn đứng lên, đi tới chỗ chiếc xe ngựa ngã chổng vó trên mặt đất.
Reneedol nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn.
Atley bất mãn kêu lên: “Này, Rod, sao ngươi chỉ nhớ mỗi chuyện ăn vậy hả.”
Cố Thanh Sơn cũng không quay đầu lại, nói: “Cả ngày rồi chúng ta đâu có ăn gì, cần phải bổ sung năng lượng, nếu không chờ đến khi xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không có cách mà ứng phó.”
Hắn nói như vậy mọi người mới phát hiện mình đã đói bụng rồi.
Trải qua cả ngày hết chạy trốn, truy đuổi, rồi lại chiến đấu, mọi người gần như đã đến cực hạn.
Mạc đứng lên nói: “Ta đi tìm với ngươi.”
Một lát sau.
Cố Thanh Sơn và Mạc phát hiện một ít lương khô, thậm chí còn có vài đồ dùng nhà bếp thô sơ trong chiếc rương đằng sau xe ngựa.
“Ăn như vậy, một người cũng không đủ, chúng ta phải nghĩ cách mới được.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đồ gia vị của bọn họ vẫn đủ, ta biết nấu ăn, chi bằng để ta nấu ăn cho mọi người?” Thất Nhược nói.
Cố Thanh Sơn xắn tay áo lên, nói: “Vẫn nên để ta làm cho.”
Hắn lấy lương khô ra, bày vật dụng nhà bếp lên, nhanh chóng xử lý mọi thứ.
Không bao lâu sau, một nồi đồ ăn nóng hổi được hoàn thành.
“Thơm thật, ngươi làm cái gì thế?” Mạc hỏi.
“Hẳn là thứ gì như mì nước chẳng hạn.” Reneedol lộ ra biểu cảm hoài niệm, nói.
Cố Thanh Sơn kinh ngạc nhìn nàng ta.
“Làm sao ngươi biết?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Reneedol nói: “Đoán.”
Vẻ mặt Cố Thanh Sơn có chút hoang mang.
Reneedol nói: “Được rồi, chia đồ ăn ra đi, quả thực mọi người đều phải ăn gì đó.”
“À, được.”
Cố Thanh Sơn dọn chén ra, bắt đầu múc mì.
Gương mặt vô diện khổng lồ trên đầu mọi người tạm thời an tĩnh lại.
Cố Thanh Sơn làm như nó không tồn tại, trong lòng âm thầm suy nghĩ về sự thay đổi của Reneedol.
Nàng ta ngăn cản Mạc đi vào thế giới pháp tắc, phóng cái thứ kinh khủng kia ra, lại còn nói ra tên của món ăn, cho tới giờ vẫn luôn quan sát, dò xét mình.
Vậy tức là, nàng ta nhớ kỹ những chuyện xảy ra trước kia.
Nàng ta đang nghi ngờ Rod.
Dù sao vào thời khắc cuối cùng, Rod xông xuống sườn núi xem tình hình Atley, ngay sau đó thì Quỷ Đỏ xuất hiện.
Trong lòng Cố Thanh Sơn hơi trầm xuống.
“Được rồi, tất cả mọi người tới ăn đi.”
Hắn gọi mọi người.
Lúc này trời đã tối, bọn họ ngồi xuống cùng một chỗ, nhanh chóng ăn hết sạch sẽ.
Sau đó các thiếu niên cũng không biết nên làm gì nữa.
Mạc đi tới bên cạnh Reneedol, nhỏ giọng nói gì đó.
Reneedol nghiêm nghị nói: “Toàn bộ thung lũng thế giới đã bị hủy diệt rồi, huynh cho rằng dự vào thực lực của huynh mà đủ tư cách đi vào thế giới pháp tắc điều tra chân tướng sao?”
Ý kiến của Mạc bị bác bỏ lần thứ hai, cậu ta đành chịu từ bỏ.
Reneedol lại nói: “Rod, Mạc lúc nào cũng không biết coi trọng tính mạng của mình, ngươi khuyên huynh ấy một chút đi.”
Cố Thanh Sơn ngẩn ra, nói: “Mạc là thủ lĩnh của chúng ta, ta đâu dám khuyên hắn.”
Reneedol vẫn tiếp tục nhìn hắn.
Cố Thanh Sơn gãi đầu một cái, sau đó nói: “Nhưng hắn luôn nghe lời cô, cô nói thế nào thì chúng ta làm thế đó.”
Lúc này ánh mắt của Reneedol mới dịu lại, nói rằng: “Bên kia có một cánh rừng, chúng ta đến đó nghỉ ngơi, chờ tới sáng hãy khởi hành.”
“Mọi người đi thôi.” Mạc nói.
Mọi người đều nhao nhao đáp lời.
Tối hôm đó, một nhóm sáu người ở lại trong rừng cây.
Không ai đi ngang qua khu rừng, cũng không có ai tới trên chọc Reneedol.
Tất cả đều ổn, có điều hôm nay là ngày đầu tiên chạy trốn nên mọi người chẳng ai ngủ được.
Thất Nhược và Xích Hộc ở chung một chỗ.
Atley và Rod nhờ Mạc chỉ dẫn về việc ký kết khế ước với thú pháp tắc khổng lồ.
Reneedol tu hành một mình.
Khuôn mặt khổng lồ vẫn luôn nằm trên đỉnh đầu mọi người, không hề nhúc nhích.
Sau nửa đêm, Reneedol bỗng nhiên đứng dậy, đi về phía bìa rừng.
“Muội đi đâu vậy?” Mạc đuổi theo, hỏi.
“Bụng ta khó chịu, đi giải quyết một chút, huynh không được nhìn lén đâu đấy.” Reneedol nói.
Nói xong, nàng ta biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Mạc giật mình, lại có chút ngượng ngùng, đành phải lui về nơi nghỉ tạm, quay qua nói với Atley và Cố Thanh Sơn:
“Chúng ta vừa nói đến đâu rồi?”
“Ngươi nói Chúa tể Pháp Tắc sẽ chọn người phàm hợp ý nó.” Atley nói.
Mạc tiếp tục giảng giải.
Cố Thanh Sơn vừa nghe vừa suy tư.
Nếu như...
Reneedol nhớ được tất cả những chuyện xảy ra trước đây.
Vậy hiện tại chắc là nàng ta đang đi tìm tên pháp sư kia, hoặc cũng có thể là đi tìm Quỷ Đỏ.
Nếu nàng ta đi tìm Quỷ Đỏ, mà Quỷ Đỏ lại không xuất hiện...
Cố Thanh Sơn cảm thấy hơi căng thẳng.
Trong khoảng thời gian này, hắn nhất định phải theo sát bên cạnh Mạc, giúp Mạc thấy rõ đoạn lịch sử này.
Nếu như không loại bỏ được sự nghi ngờ của Reneedol, sớm muộn gì hắn cũng phải đối mặt với lực lượng vận mệnh của nàng ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận