Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1863. Thế Giới Tử Vong Và Phủ Bụi (1)


Đánh dấu
Pháp sư Rodri đi tới trước, trầm giọng nói: "Kiếm khách xếp hạng thứ bảy - Quỷ Đỏ, ta biết ngươi, ngươi tới đây có chuyện gì?"
Hắn ta đặt ma pháp trượng nằm ngang cơ thể, lúc nào cũng có thể dẫn ra ma pháp.
Sơn Nữ liếc hắn ta, rồi nhìn về đám người phía dưới.
Đám người này đang cực kỳ cảnh giác, như gặp kẻ địch khủng bố vậy.
Đây chính là Quỷ Đỏ trong truyền thuyết!
Mặc dù hoàn cảnh và không khí bất thường, thế nhưng Sơn Nữ vẫn không khỏi mỉm cười.
Thành công!
Mình đã thành công sử dụng kỹ năng vận mệnh từ Duy Tôn!
Hơn nữa, kỹ năng vận mệnh này dùng để chơi cũng thật sự là vui nha.
Nàng biến mất khỏi nơi đây, sử dụng Súc Địa Thành Thốn, trở về bên cạnh Cố Thanh Sơn.
"Xong rồi." Nàng nói nhỏ.
"Rất tốt, lời nói dối khi trước đã trở thành sự thật, hiện tại chúng ta nên trở về!" Cố Thanh Sơn nói.
Sơn Nữ biến trở về bộ dáng ban đầu, lại biến thành kiếm, bay vào trong thức hải của Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn cũng hủy bỏ hình dạng của "Ma La Thiên Vương", biến lại thành Rod.
Không thể chậm trễ được.
Cố Thanh Sơn sử dụng Súc Địa Thành Thốn liên tục, trở lại gần nơi hạ trại.
Đợi hai giây sau, hắn mới sải bước đi vào rừng cây.
Lúc này, chân trời đã tối sầm đi, Thất Nhược và Xích Hộc thì quấn lấy nhau, đã chìm trong giấc ngủ.
Mạc và Atley thì vẫn đang nói chuyện vui vẻ.
"Như vậy, khi ký kết khế ước với thú pháp tắc, liệu có thể đổi ý hay không?" Atley hỏi.
"Tại sao phải đổi ý?" Mạc hỏi với vẻ kinh ngạc.
"Nếu... ta nói nếu thôi, nếu đối phương không phải là pháp tắc mà ngươi mong muốn, ngươi có thể từ chối ký khế ước với đối phương không?" Atley hỏi.
Mạc lắc đầu, nói: "Thú pháp tắc là một loại sinh mạng cấp cao vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của chúng ta, nếu như ngươi từ chối nó, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, mà điều này cũng phụ thuộc vào nó là loại pháp tắc nào, tính cách của thú pháp tắc như thế nào nữa."
"Cho nên, vẫn rất nguy hiểm đúng không?" Rod xen vào, hỏi.
Hắn lại ngồi xuống lần nữa.
"Đúng vậy, phàm nhân như chúng ta không thể hiểu được ý nghĩ của những thú pháp tắc kia đâu." Mạc nói.
Bỗng nhiên, cậu ta đứng dậy, đi ra bên ngoài.
"Ngươi đi đâu đấy?" Atley nhìn về phía Mạc rồi hỏi.
"Đi tiểu." Mạc duỗi lưng, nói.
Rod đứng lên, nói: "Ta cũng đi."
Atley lầm bầm: "Rod, ngươi đi tiểu nhiều quá đấy, thận hư hả?"
Rod liếc xéo Atley.
Hắn và Mạc cùng nhau đi ra ngoài, tự mình tìm nơi kín đáo mà giải quyết vấn đề.
Một lát sau...
Cả hai cùng đi trở về.
"Mạc."
"Hả?"
"Reneedol đi lâu quá vậy, nàng ta đi đâu?" Cố Thanh Sơn hỏi với vẻ vô ý.
Mạc dừng lại.
Hơi do dự, Mạc nhìn khắp xung quanh rồi hô: "Reneedol?"
Không ai trả lời.
Cậu ta hơi lo lắng.
Mạc thả khí thế của mình ra, dùng toàn lực hét lớn: "Reneedol, muội ở nơi nào?"
Thanh âm truyền về phương xa, truyền khắp mọi nơi xung quanh vùng hoang dã này.
Vẫn không có ai trả lời.
Atley bay tới, ngay cả Thất Nhược và Xích Hộc cũng bị đánh thức, cùng đi tới nơi đây.
"Thế nào?" Atley hỏi.
"Không thấy Reneedol đâu cả." Mạc nói với giọng lo lắng.
Bỗng nhiên, có một giọng nói vang lên.
"Ta ở đây."
Đám người nhìn lại, thấy Reneedol đang đi ra từ trong một bụi cỏ rậm rạp, sắc mặt hơi mệt mỏi, giống như vừa đi xa trở về vậy.
Mạc thở phào nhẹ nhõm, định đi tới đón.
Cố Thanh Sơn lại tóm chặt tay Mạc.
"Chờ đã, Mạc." Sắc mặt của Cố Thanh Sơn trở nên nghiêm túc.
Mạc hơi không hiểu mà nhìn lại.
Reneedol cũng nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
"Rod, ngươi làm sao vậy?" Nàng ta hỏi.
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng ta, hỏi: "Không phải cô muốn đi vệ sinh sao? Tại sao lại đi lâu như vậy?"
Sắc mặt Reneedol như thường, trả lời: "Chỉ hơi lâu mà thôi, có vấn đề gì không?"
Cố Thanh Sơn lắc đầu, nói: "... Ta luôn cảm thấy cô không giống với khi trước."
Đám người đều suy nghĩ, cũng đồng ý với lời nói của Cố Thanh Sơn.
Đúng vậy.
Lần này Reneedol bị bắt đi, sau khi gặp lại mọi người thì nàng ta đã thay đổi rất nhiều.
Kể cả lời nói cử chỉ, lẫn phong cách xử sự đều khác biệt với khi trước.
Tại sao lại như vậy?
Mọi người đều cảm thấy nghi ngờ.
"Không giống chỗ nào?"
"Cô... không quấn quýt lấy Mạc, mà lại làm cho ta có cảm giác sợ hãi." Cố Thanh Sơn nói.
Reneedol cười cười.
Đương nhiên là không giống.
Thế nhưng cái chuyện thay thế linh hồn này, đám thiếu niên như các ngươi chẳng thể nào nhìn rõ được.
Kể cả để cho thú pháp tắc quan sát, cũng sẽ không nhìn ra sơ hở nào cả.
Vừa nghĩ tới đây, sắc mặt của nàng ta vẫn bình tĩnh mà giải thích: "Thật sự là ta đi vệ sinh, bởi vì đau bụng nên hơi lâu mà thôi."
Đau bụng.
Cho nên... thời gian đi hơi lâu.
Lời này... bất kỳ ai cũng cảm thấy không có vấn đề gì cả.
Thế nhưng Cố Thanh Sơn vẫn không muốn bỏ qua cho nàng ta.
"Ồ? Bụng của cô đau, cho nên đi lâu sao?" Hắn hỏi.
"Đúng." Reneedol nói.
"Tốt, vậy phân của cô đâu?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Reneedol ngẩn người, thậm chí còn cho là mình nghe nhầm nữa.
Cố Thanh Sơn nói với giọng nghiêm túc: "Phân sẽ không lừa gạt chúng ta, cô đi vệ sinh ở nơi nào?"
Reneedol nở một nụ cười thật tươi.
Cái tên Rod này, vẫn rất cẩn thận.
Vừa rồi nàng ta đi tới cực bắc, tìm mấy người bình thường, nhưng họ cũng không biết chuyện của Ma La Thiên Vương.
Khi đang thất vọng thì nàng nghĩ lại, đi tìm những cường giả ẩn cư ở nơi đó.
Những cường giả này thì lại biết.
Bọn họ đều nói Ma La Thiên Vương ở tại núi sâu trong vùng cực bắc này, thế nhưng hành tung lại bí ẩn, không ai biết được.
Nếu chỉ một người nói như vậy thì có lẽ là giả, thế nhưng ai cũng nói như vậy thì chắc chắn là thật rồi.
Mà khi trên đường trở về, thỉnh thoảng còn có thể nghe được một vài người trò chuyện, bàn luận việc Ma La Thiên Vương đang tiêu diệt mười kiếm khách đứng đầu thiên hạ.
Hiện tại cũng chỉ còn Quỷ Đỏ là chưa bị giết mà thôi.
Xem ra, tên Quỷ Đỏ này thuộc về loại ít nổi danh, ẩn giấu đi một phần thực lực.
Nếu không thì hắn ta không thể sống tới bây giờ được.
Thế nhưng những chuyện của kiếm khách như này, nàng cũng không quan tâm nhiều lắm.
Ánh mắt của Reneedol lướt qua từng gương mặt của đám thiếu niên trước mắt.
Quan trọng nhất là, hiện tại có thể xác định những thiếu niên này không phải Quỷ Đỏ hoặc Ma La Thiên Vương.
Nghĩ tới đây, Reneedol lắc đầu, nói: "Thực ra thì ta đi làm việc khác."
"Muội làm cái gì?" Mạc hỏi.
Reneedol nói: "Mạc, huynh còn nhớ không, tết trung thu hai năm trước, ta tặng huynh một bức tượng đá. Bức tượng đó do chính tay ta làm, mà ta còn nói cho huynh biết, ta chưa từng làm tượng đá cho ai trước đó cả, huynh là người duy nhất."
Nàng ta không đợi Mạc trả lời, liền nhìn về phía Thất Nhược, nói: "Hai tháng trước, ta đã giúp muội đánh cậu trai suốt ngày quấn lấy muội một trận."
"Xích Hộc, sinh nhật và ngày đó của cô, ta đều nhớ."
Nàng ta nói nhỏ bên tai Xích Hộc vài câu.
"Atley, Rod, ta và hai người không quen nhiều, thế nhưng sau khi ta nói ra những chuyện về những người khác, chắc hẳn cũng đủ để chứng minh thân phận của ta rồi chứ?"
Rod nhìn về phía ba người.
Mạc, Thất Nhược và Xích Hộc đều gật đầu, chứng minh điều Reneedol nói là chính xác.
Những chuyện này đều là bí mật, người bên ngoài rất khó để biết.
Hừ...
Cô gái này vừa bình tĩnh lại có đầu óc, khó đối phó rồi đây.
Cố Thanh Sơn càng trở nên thận trọng hơn.
Atley khoanh tay nói: "Reneedol, rốt cuộc cô đã đi đâu?"
Reneedol nói: "Ta phát hiện năng lực của mình đã thay đổi, lại không dám xác định, cho nên vừa rồi mới đi thử nghiệm."
Nàng ta đi về phía Mạc, rồi xuyên qua cơ thể của cậu.
"Năng lực pháp tắc không gian sao?" Xích Hộc nói với giọng kinh ngạc.
"Đúng vậy, ta sợ sẽ dọa các ngươi." Reneedol cười cười.
Đám người thở dài một hơi.
Nàng ta đã chứng minh được thân phận của mình, lại có thể chứng minh được năng lực đang thay đổi.
Reneedol vẫn là Reneedol, chỉ là nàng ta đang ở vào thời kỳ năng lực thay đổi, tinh thần cũng trở nên căng thẳng hơn, đương nhiên sẽ khác với bình thường, điều này hoàn toàn có thể hiểu.
"Thật sự là dọa người, làm ta còn tưởng cô xảy ra chuyện gì chứ." Sắc mặt Rod không thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận