Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1867. Nuốt Chửng


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn đặt chai rượu vào trong tay Xích Hộc, sau đó nghiêm túc mà niệm tụng: "Chúa tể Pháp tắc Tử Vong tôn kính, ta - Rod, xin tiến cử với ngài một người ký khế ước mới. Ngài có sẵn lòng ban xuống ân đức của ngài, ký khế ước với vị phàm nhân này, cho phép nàng sử dụng lực lượng của ngài không?"
Một luồng lửa đen xuất hiện trong hư không:
[Ta cho phép.]
Ngọn lửa đen xuất hiện, bao phủ cơ thể Xích Hộc, mang theo nàng ta và biến mất.
Một giây sau...
Xích Hộc lại xuất hiện lần nữa.
Sắc mặt của nàng ta rất phức tạp.
"Hoàn thành rồi sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đúng vậy, thật sự không ngờ lại đơn giản như vậy." Xích Hộc nói.
"Cũng không đơn giản như cô nghĩ đâu."
Cố Thanh Sơn nói, lấy thêm một chai rượu ra, đặt trước mặt Xích Hộc.
"Làm gì vậy?" Xích Hộc hỏi.
"Hiện tại, cô nên rèn luyện tửu lượng." Cố Thanh Sơn nói với giọng nghiêm túc.
Hắn giải thích: "Tửu lượng càng cao, càng phù hợp với pháp tắc Tử Vong, lực lượng nhận được cũng sẽ càng mạnh mẽ."
Xích Hộc mở mắt thật lớn, nhìn Cố Thanh Sơn, rồi lại nhìn về phía bình rượu kia, sau đó nhéo mình một cái.
"Rượu chính là đồ uống của các trưởng lão trong những lễ hội mà? Tại sao lại có tác dụng như vậy?" Xích Hộc hỏi.
"Điều này... nguyên nhân hơi phức tạp. Cô có thể hiểu rằng rượu là tinh hoa của lương thực, càng uống nhiều thì lực lượng cũng sẽ càng nhiều, để ta biểu diễn cho cô xem..."
Hắn mở nắp rượu, uống một hơi cạn sạch chai rượu.
"Hãy ban cho ta lực lượng tử vong." Cố Thanh Sơn thầm thì.
Vù...
Luồng lửa đen bùng cháy dữ dội bên cạnh hắn, cuối cùng ngưng tụ thành một chiếc lưỡi hái cán dài.
Cố Thanh Sơn nắm chặt lưỡi hái, đặt ngang trước mặt Xích Hộc.
"Cô có thể cảm nhận lực lượng của nó không?" Hắn hỏi.
"Có, lưỡi hái này quá đẹp, với lại nó cũng rất mạnh." Ánh mắt của Xích Hộc rơi trên lưỡi hái kia, không rời đi được.
"Cô thử xem." Cố Thanh Sơn nói.
Xích Hộc duỗi tay ra nắm chặt lưỡi hái.
Thế nhưng tay của nàng ta bị một luồng lực lượng đẩy ra.
"Nó từ chối ta." Xích Hộc nói với vẻ mất mát.
Cố Thanh Sơn hướng dẫn: "Đó là bởi vì độ phù hợp của cô không đủ, cô cần để cho pháp tắc cảm nhận cô và nó là đồng loại, là tồn tại giống nhau, là đồng đội cần bảo vệ. Cho nên cô cần một chất dẫn, giúp tăng độ phù hợp của cô đối với Chúa tể Pháp Tắc."
"Ta nên làm cái gì?" Xích Hộc hỏi.
Cố Thanh Sơn không nói gì, lấy thêm một chai rượu ra, mở nắp, đặt trước mặt Xích Hộc.
Lần này thì Xích Hộc hiểu.
"Uống loại đồ uống này..."
Nàng ta cắn răng, dùng cả hai tay cầm chai rượu, hơi ngửa dầu, dốc cả chai vào miệng.
Xoảng!
Rượu bị uống sạch, chai rượu bị ném xuống đất.
Xích Hộc đưa tay ra nắm chặt lưỡi hái hắc ám trước mắt.
Nàng ta cầm được.
Cùng lúc đó, ở sau lưng của nàng ta, ngọn lửa đen bắt đầu bốc cháy mạnh mẽ hơn.
"Thì ra là vậy, lực lượng của ta đang tăng lên..."
Đôi mắt của Xích Hộc càng ngày càng sáng, rồi nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
"Thế nào?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Lại thêm một chai nữa!" Xích Hộc nói.
"... Chúng ta vẫn nên tiến hành dần dần theo chất lượng thôi." Cố Thanh Sơn nói với vẻ cẩn thận.
"Ta đang trên con đường theo đuổi lực lượng, tại sao lại phải dừng lại?" Xích Hộc hỏi với vẻ khó hiểu.
Nàng ta vừa nói xong thì sắc mặt thay đổi, lảo đà lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, tựa vào cây rồi nói: "Rod! Ngươi cho thêm vào rượu thứ gì?"
Cố Thanh Sơn ngẩn người, nói: "Ta không cho thêm cái gì mà."
Xích Hộc cũng không nhịn được nữa, cơ thể ngã ngồi xuống đất.
Nàng ta dùng đôi tay vô lực của mình chỉ vào Rod.
Thất Nhược và Atley nghe được tiếng động khác lạ, đều chạy tới đây.
"Chuyện gì vậy? Rod, ngươi làm gì Xích Hộc vậy?" Atley hỏi với vẻ kỳ quái.
Cố Thanh Sơn nhún vai: "Thật sự thì ta không làm gì cả."
"Thế nhưng ta đang cảm thấy rất khó chịu, rượu của ngươi chắc chắn có vấn đề." Xích Hộc vừa thở gấp vừa nói.
Thất Nhược không nói gì, đi tới kiểm tra tình trạng cơ thể của Xích Hộc.
"Ta bị làm sao vậy?" Xích Hộc hỏi.
Ánh mắt Thất Nhược hơi phức tạp mà nhìn nàng ta, nói nhỏ bên tai nàng ta: "Tỷ say rượu."
Xích Hộc đã ngủ.
Cô ngủ rất say, ôm chặt lưỡi hái lửa đen, có làm gì cũng không buông tay.
Thất Nhược cõng cô đến đằng sau một cây đại thụ để nghỉ ngơi.
“Làm sao cô ta có thể chiến đấu trong bộ dạng này chứ?” Atley hoài nghi.
Cố Thanh Sơn nhếch miệng cười.
Hắn nhớ đến Anna, cho nên tâm trạng rất vui.
Anna đã từng dùng rượu đánh gục Trương Anh Hào, Diệp Phi Ly, và cả Liêu Hành. Chỉ có Cố Thanh Sơn, nhờ có thể chất của người tu hành nên mới miễn cưỡng thắng nổi cô.
“Không sao đâu, chờ tửu lượng của cô ấy tăng lên, lực chiến đấu của cô ấy sẽ càng ngày càng mạnh.” Hắn nói.
“Ta lại không cảm thấy như vậy.”
Atley lẩm bẩm, sau đó tiếp tục đi tu luyện.
Chỉ còn một mình Cố Thanh Sơn đứng đó.
Hắn thả ra thần niệm, thấy bên ngoài rừng cây chỉ có một mình Reneedol trở về, nhưng lại không thấy Mạc.
Thời điểm này, Mạc nhất định đã đến Thánh điện của Chúa tể Pháp Tắc Ánh Sáng.
Bây giờ Reneedol không giết Mạc, ngược lại còn bảo đảm cho sự an toàn của Mạc. Dù sao thì tiếp theo, Mạc cũng sẽ lấy được kho báu trân quý nhất của thế giới pháp tắc.
Reneedol nhất định đã nói điều gì đó với Mạc.
Cố Thanh Sơn thở ra một hơi, trong lòng hơi khẩn trương.
Sau khi Mạc lấy được kho báu của Chúa tể Pháp Tắc Ánh Sáng, tất cả thú pháp tắc khổng lồ sẽ triển khai truy sát cậu ta.
Ngoài ra, còn có Reneedol.
Nàng ta đến từ Vạn Thần điện, cũng không biết có chủ ý gì.
Đột nhiên, ánh mắt Cố Thanh Sơn ngưng lại.
Reneedol đã bước vào rừng, đang hướng đến chỗ của hắn.
Nàng ta nhìn có vẻ là lạ...
Một lát sau, Reneedol xuất hiện trước mặt hắn.
“Rod, những người khác đâu rồi?” Reneedol hỏi.
“Xích Hộc uống nhiều quá, Thất Nhược đang chăm sóc cho cô ấy. Còn Atley thì đang nghĩ cách để đột phá.” Cố Thanh Sơn đáp.
Reneedol khẽ gật đầu.
Tình huống lần này không khác gì lần trước. Mặc dù không bị đuổi giết, nhưng mọi người vẫn đang trưởng thành theo quỹ tích vốn có.
Cố Thanh Sơn nhìn lên đỉnh đầu Reneedol, có chút kinh ngạc.
Trên đỉnh đầu nàng ta có vài tia sáng như ánh sao mờ nhạt thoắt ẩn thoắt hiện.
Reneedol chú ý đến ánh mắt của hắn, thản nhiên đáp: “Đây là năng lực mới của ta, ta đang từ từ tìm hiểu.”
“Thì ra là thế.”
Cố Thanh Sơn giật mình, trong lòng càng cảnh giác và đề phòng hơn.
Ở đời sau, vô số thần linh quỳ lạy dưới vương tọa của Reneedol, còn sau lưng nàng ta là dòng sông ngân hà mênh mông liên tục sinh ra, biến đổi và hủy diệt.
Bốn thần trong quá khứ đã từng nói, danh hiệu của Reneedol là viên ngọc của chư giới, chủ nhân tinh hà, người con gái được ban ân của thế giới tầng trong, Vạn Thần Nữ Đế.
Còn bây giờ, trong đoạn lịch sử mơ hồ như màn sương mù này, Reneedol đã ngưng kết được ánh sao đầu tiên.
Thứ này có đáng để mình phải hỏi và tìm hiểu về nguyên nhân nguồn gốc hay không?
Cố Thanh Sơn im lặng trong một thoáng rồi đột nhiên lên tiếng:
“Reneedol, ánh sáng này của cô rốt cuộc có lai lịch gì?”
Gặp Lại Ngươi Một Lần, phát động!
Trước đó tất cả mọi người đều đã ăn mì do hắn nấu, hiện tại cũng đã đến lúc thu hoạch rồi.
Reneedol lập tức rơi vào trạng thái mơ màng.
Nàng dường như nhớ lại điều gì đó, khai ra như đang nói mê: “Thú pháp tắc khổng lồ Phong đang ở gần, muốn tìm phàm nhân ký kết khế ước với nó. Ta đã ăn nó, ngưng tụ ra được ánh sao này.”
Cố Thanh Sơn chấn động, trong lòng dâng lên từng đợt sóng dữ dội.
Reneedol trước chỉ ăn chức nghiệp giả cường đại.
Reneedol này lại khác biệt.
Nàng ta ăn luôn cả thú pháp tắc!
Đó chính là sinh vật hiện thân của nguyên lực và ý chí thế giới, là kẻ nắm giữ pháp tắc!
Ngay cả loại tồn tại như vậy cũng không cách nào chống lại việc bị Reneedol nuốt chửng sao?
Cố Thanh Sơn gắng khống chế nhịp tim và hô hấp của mình, tránh bị Reneedol phát giác.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Reneedol đã khôi phục lại bình thường.
Nàng hoàn toàn không biết mình vừa nói cái gì: “Rod, ta đi nghỉ ngơi một chút, ngươi nhớ chú ý quan sát động tĩnh xung quanh. Có tình huống gì phát sinh thì gọi ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận