Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1872. Tận Thế: Tư Mệnh


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn ngồi xuống trước mặt Xích Hộc, cười hỏi: “Sao, bị Atley hù dọa à?”
Xích Hộc lắc đầu.
“Vậy vì sao cô lại khóc?” Cố Thanh Sơn hỏi tiếp.
“Bây giờ ta là người hành sử (*) của pháp tắc Tử Vong ở thế gian, ta sợ có một ngày ta không cẩn thận giết chết những người vô tội.”
(*) Người hành sử tức là người đại diện cho Chúa tể Pháp Tắc và sử dụng pháp tắc đó.
Tâm trạng Xích Hộc hoàn toàn sa sút: “Người nhà của bọn họ nhất định sẽ rất đau khổ, mà ta cũng sẽ vì vậy mà tự trách bản thân mình.”
Cố Thanh Sơn giật mình, ánh mắt dịu dàng hẳn đi.
“Xích Hộc.”
“Sao?”
“Khi giết người, cô cứ giết theo ta, sẽ không sai đâu.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ngươi cam đoan?” Xích Hộc hoài nghi hỏi lại.
“Ta cam đoan.” Cố Thanh Sơn đáp.
“Nhưng ngươi có quyền gì mà quyết định người nào sẽ chết?” Xích Hộc nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi.
“Đương nhiên ta không có quyền quyết định sinh tử của bất kỳ ai, nhưng ta có kinh nghiệm phong phú, có thể phân biệt người nào là người, người nào là quỷ đội lớp người.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vậy là ngươi sẽ giết quỷ?” Xích Hộc hỏi.
“Đúng.” Cố Thanh Sơn cũng không né tránh ánh mắt của Xích Hộc, mà thẳng thắn đón nhận ánh mắt của cô: “Khi ta ra tay, chính là thời điểm quỷ phải chết. Cô có thể cùng giết với ta.”
“Đây có được tính là chúng ta cung phụng Chúa tể Pháp tắc Tử Vong không?”
“Tính chứ.”
Xích Hộc nghiêng đầu suy nghĩ: “Được, về sau ta sẽ đi cùng ngươi.”
Lời này hơi mập mờ, cô đỏ mặt vội bổ sung:
“Cùng nhau giết người.”
Cố Thanh Sơn gật đầu.
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ như đom đóm nhanh chóng hiện ra:
[Ba.]
[Hai.]
[Một.]
[Tận thế giáng xuống.]
[Xin chuẩn bị kỹ lưỡng.]
Cùng lúc đó, toàn bộ thế giới đều chú ý.
Núi cao, thảo nguyên, sa mạc, nơi hoang dã, thành thị, thôn trang, quốc gia, thậm chí là thế giới pháp tắc, các loại côn trùng, chim bay, dã thú, con người, hoặc những sinh mệnh có trí tuệ đến đám thú pháp tắc khổng lồ, tất cả đều nhìn thấy dị tượng xuất hiện trên bầu trời.
“Đó là cái gì vậy?” Mạc lớn tiếng kêu lên.
Chỉ thấy bầu trời đột nhiên trở nên tối đen, sao trời đếm không hết xuất hiện trên bầu trời.
Những ngôi sao này tản ra ánh sáng lạnh chói mắt.
Ngay sau đó, từng sợi dây nhỏ màu lam mỏng manh xuất hiện, nối liền hàng vạn sao trời, hình thành một tấm lưới vô biên vô tận.
Một âm thanh đờ đẫn, không chút tình cảm vang lên trong lòng mọi người.
“Các vị, trò chơi trong truyền thuyết rốt cuộc cũng đã thành công lẻn qua, đi đến trước mặt các vị đây.”
“Hoan nghênh mọi người thể nghiệm tận thế: Tư Mệnh.”
“Để ăn mừng ngày đầu tiên tận thế giáng xuống, bây giờ sẽ bắt đầu vòng chơi đầu tiên.”
“Bắt đầu từ một người nào đó, mỗi người nhất định phải miêu tả được mối liên quan giữa bản thân và vạn vật hoặc chúng sinh, để trò chơi chứng thực.”
“Trận đấu sắp bắt đầu rồi. Các người cần phải chứng minh rằng có ít nhất hai loại liên hệ với nhau, không được lặp lại.”
“Ai thành công, xin chúc mừng bạn đã giành được quyền nán lại.”
“Còn nếu có người ngay cả ba loại liên hệ cũng không chứng minh được...”
“Trò chơi sẽ kết thúc!”
“Trò chơi...”
“Bắt đầu ngay bây giờ!”
Ánh sao tăng vọt, sáng như ban ngày, chiếu rọi xuống vạn vật chúng sinh.
Tất cả mọi người đều choáng váng.
Ngay sau đó, mỗi người đều cảm nhận được một sự sợ hãi đến từ sâu trong linh hồn.
Sự sợ hãi này thậm chí còn kinh hoàng hơn cả cái chết, khiến người ta phải ngạt thở, theo bản năng muốn nắm lấy bất cứ cơ hội sống sót nào.
Thế là...
Những ai phản ứng nhanh thì lập tức nhớ đến những gì âm thanh ban nãy đã nói.
Ví dụ như Cố Thanh Sơn...
Dù sao hắn cũng đã chứng kiến rất nhiều tận thế, nên lập tức nói ra: “Bất luận hiện tại hay là tương lai, ta và Mạc vẫn luôn là anh em tốt!”
Một sợi dây nhỏ màu lam xuất hiện, nối liền hắn với Mạc.
“Mau đi!” Cố Thanh Sơn thúc giục.
Mạc lập tức nói: “Ta và Xích Hộc là đệ tử cùng một giới.”
Một sợi dây màu lam nối liền cậu ta và Xích Hộc.
Xích Hộc đã nhìn ra được mánh khóe trong đó, vội nói: “Ta và Thất Nhược là đệ tử cùng một giới.”
Hai người lập tức được sợi dây ánh sáng nối liền.
Thất Nhược nhìn ba người, bây giờ đã hiểu ra chuyện gì.
Cô vội vàng quay đầu về phía Atley: “Ta và Atley là đệ tử cùng một giới.”
Đợi một lát.
Sợi dây màu lam vẫn không xuất hiện.
Mối liên hệ không được thành lập!
Mạc nghẹn ngào kêu lên: “Không thể nào! Tại sao vậy?”
Atley cũng biến sắc.
Y nhìn Mạc, rồi lại nhìn Cố Thanh Sơn, rồi lại nhìn Xích Hộc, gương mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Đột nhiên, y lớn tiếng: “Ta và Rod là bạn.”
Sợi dây màu lam không hề xuất hiện.
Một giây sau, xung quanh bốn người đột nhiên trở nên tối đen.
Thình lình, hai luồng ánh sáng màu đỏ giáng xuống người Thất Nhược và Atley.
Thất Nhược ngẩn ngơ, một chữ còn chưa nói ra được, cả người đã tan ra bên trong ánh sáng màu đỏ.
Atley đột nhiên phóng ra ánh sáng màu xanh vô tận, giận dữ hét: “Không, ta là kẻ điều khiển gió, là Phong Thần, sao có thể bị thứ nho nhỏ...”
Ánh sáng màu đỏ trở nên đậm hơn, giống như máu tươi.
Máu thịt trên người Atley tan rã bên trong ánh sáng màu đỏ, cuối cùng chỉ còn lại bộ xương.
Nhưng cho dù chỉ còn bộ xương, y cũng vẫn giãy giụa điên cuồng, muốn đối kháng với ánh sáng đỏ.
Nhưng không được.
Một hơi sau.
Toàn bộ thể xác và linh hồn của y đều không còn.
Cố Thanh Sơn, Mạc và Xích Hộc đồng thời ngây người.
Một giọng nói băng lãnh nhưng vô tình vang lên bên tai ba người.
“Đã kết liễu hai vị chúng sinh.”
“Trò chơi tiếp tục.”
“Trong mười giây kế tiếp hãy hoàn thành loại liên hệ thứ hai, nếu không sẽ bị kết liễu.”
Cố Thanh Sơn đột nhiên vỗ mặt mình, ép bản thân phải tỉnh táo.
Atley đã bị đổi hồn, tất nhiên không thể hình thành liên hệ với Thất Nhược.
Cho nên, hai người bọn họ đều chết.
Cố Thanh Sơn nhanh chóng nói: “Ta có được sức mạnh của pháp tắc Tử Vong, còn Mạc thì có sức mạnh pháp tắc Ánh Sáng, đều thuộc loại đặc biệt nhất. Bọn ta là chức nghiệp giả cùng một cấp độ.”
Sợi dây thứ hai xuất hiện, nối liền hắn và Mạc.
Mạc nhìn Xích Hộc, trong lòng hơi động, lớn tiếng nói: “Ta có được sức mạnh pháp tắc Ánh Sáng, còn Xích Hộc có được lực lượng pháp tắc Tử Vong, cùng thuộc loại đặc biệt nhất. Bọn ta là chức nghiệp giả cùng một cấp độ.”
Sợi dây thứ hai xuất hiện, nối liền cậu ta và Xích Hộc.
Âm thanh băng lãnh vang lên lần nữa:
“Trò chơi kết thúc.”
“Các người đã hoàn thành khiêu chiến nhập môn đơn giản nhất.”
“Hãy tiếp tục sống tạm đi.”
“Các ngươi còn có thể sống mười hai tiếng.”
Nói xong, âm thanh biến mất.
Trên vùng đất hoang dã chỉ còn lại ba người đang ngẩn ra.
Một lát sau.
Xích Hộc ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt lặng lẽ chảy ra.
“Thất Nhược....”
Cô lên tiếng gọi.
Nhưng không hề có bất kỳ tiếng nào đáp lại giữa trời đất này.
Một hàng chữ nhỏ như đom đóm hiện lên trước mặt Cố Thanh Sơn:
[Thời gian sống sót còn thừa lại của ngài:]
[11:57.]
[11:56.]
[11:55]
...
Ánh mắt Cố Thanh Sơn chuyển động, rơi xuống người Xích Hộc.
Xích Hộc còn đang bi thương vì Thất Nhược.
Mạc đứng một bên, cả người sửng sốt, vẫn chưa hoàn toàn phản ứng kịp rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
“Trực tiếp hủy diệt một người sạch sẽ như vậy... Vì sao lại có được sức mạnh như thế...”
Cậu ta cứ lẩm bẩm một mình, sau đó bỗng nhảy dựng, lớn tiếng nói:
“Hỏng bét rồi, Reneedol đang ở một mình bên ngoài!”
Xích Hộc cũng đứng lên, gấp giọng nói: “Chúng ta mau đi tìm cô ấy.”
Cố Thanh Sơn nhìn hai người.
Bọn họ không biết được tình huống thật sự của Reneedol, vẫn xem nàng là bạn.
Trên thực tế, hắn cũng nên đi xác nhận tình huống của nàng một chút.
Dù sao, một mình nàng ta ở bên ngoài, cũng không cách nào thành lập bất cứ liên hệ với ai, rất có khả năng sẽ bị tận thế Tư Mệnh xóa bỏ.
Nhưng cho đến lúc này, thời gian vẫn còn chưa quay ngược trở lại.
Nếu Reneedol chết, vì sao tam đại pháp tắc vẫn chưa làm mới lại?
Chẳng lẽ là vì tận thế?
“Đúng, chúng ta nhất định phải xác nhận tình huống của cô ấy.” Cố Thanh Sơn nghiêm mặt nói.
Bỗng nhiên, một âm thanh vang lên:
“Điều mọi người nghĩ đến đầu tiên là đi tìm ta, ta rất vui.”
Reneedol xuất hiện trước mặt ba người, vẻ mặt tươi cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận