Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1879. Âm Thanh Của Nàng (1)


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn chạy về phía khu hoang dã.
Hắn không ngừng vận dụng Di Hình Hoán Ảnh, nhanh chóng băng qua từng khoảng cách rất dài, dùng tốc độ nhanh nhất trở về.
Hắn một lần nữa biến thành hình người, dựa vào bên cạnh gốc cây.
Hắn nhất định phải dốc toàn lực, mới làm ra vẻ ngủ say được.
Bởi vì những chuyện phát sinh vừa nãy khiến trong lòng hắn nhấc lên con sóng lớn. Đồng thời, càng nghĩ, hắn lại càng cảm thấy bí mật trong đó khổng lồ đến mức không thể dò xét.
Chưa từng có lúc nào Cố Thanh Sơn lại cảm thấy như vậy.
Hắn cảm thấy mình đã nhìn thấy một bí mật khổng lồ và thâm sâu nào đó.
Bí mật ấy giấu trong lịch sử mơ hồ, cho đến một khắc vừa rồi mới lộ ra chút mánh khóe cho hắn.
Tuyệt đối sẽ không sai.
Âm thanh truyền ra từ quả cầu kim loại màu lam vừa rồi chính là âm thanh của Nữ Thần Công Chính.
Nữ Thần Công Chính đến từ bên ngoài cánh cửa thế giới!
Không chỉ như vậy, bên trên lớp vỏ kim loại còn viết hai chữ “Nhân gian”.
Nàng đến từ Lục Đạo Luân Hồi.
Nói một cách khác, “kẻ” phá tan cánh cửa thế giới, chính là Lục Đạo Luân Hồi!
...
Mạc ngáp một cái.
Cậu ta mở mắt ra, nhìn chung quanh một chút.
Bóng đêm thâm trầm.
Xích Hộc và Reneedol vẫn còn đang ngủ.
Cố Thanh Sơn đã tỉnh, đang nhai cái gì đó.
“Ngươi dậy lúc nào vậy?” Mạc hỏi.
“Vừa nãy.” Cố Thanh Sơn trả lời không rõ ràng.
“Ngươi đang ăn cái gì thế?” Mạc hiếu kỳ hỏi.
Bụng của cậu ta phát ra tiếng ọc ọc.
Cố Thanh Sơn phun lá cây trong miệng ra ngoài: “Ta đang kiểm tra xem lá cây này có thể ăn được hay không.”
“Chúng ta luân lạc đến mức phải ăn lá cây sao?” Mạc thở dài.
“Không, lá cây này hơi có độc tính, không thể ăn.” Cố Thanh Sơn nói.
Trong lúc hai người nói chuyện, Xích Hộc đã tỉnh dậy, sau đó là Reneedol.
“Hai người đang băn khoăn chuyện gì thế?” Reneedol cau mày hỏi.
“Rod nói chúng ta không có gì ăn.” Mạc đáp.
Reneedol nói: “Vậy thì chúng ta đi thôi, đến khu vực gần đây xem có thứ gì có thể ăn không.”
Mọi người đứng lên, dập tắt lửa, thu dọn đồ đạc, che giấu vết tích, chuẩn bị xuất phát.
“Chúng ta còn chưa đi được.” Cố Thanh Sơn bỗng lên tiếng.
“Cái gì? Tại sao?” Reneedol hỏi.
“Còn ba tiếng nữa, Tư Mệnh sẽ chính thức bắt đầu, chúng ta nhất định phải có sự chuẩn bị.” Cố Thanh Sơn nói.
Mạc tiếp lời: “Rod nói đúng, lần đầu tiên Tư Mệnh yêu cầu hai mối liên hệ. Lần thứ hai, Tư Mệnh yêu cầu ba loại liên hệ. Ai cũng không biết lần thứ ba Tư Mệnh sẽ đến vào lúc nào, có thay đổi gì hay không.”
Xích Hộc tuyệt vọng nói: “Chúng ta còn có mối liên hệ mới sao?”
Bốn người cùng trầm tư.
Anh em, bạn bè, bạn học, sư đồ, người yêu.
Đây là mối quan hệ thường thấy nhất giữa người và người. Ngoại trừ cái này ra còn có cái gì nữa?
Cố Thanh Sơn nói: “Mọi người hãy đưa cho tôi một thứ, còn ta thì không đưa gì lại cả, như vậy ta chính là con nợ của mọi người.”
“Chủ ý này hay.”
Mạc khen rồi sau đó rút một ngọn nến trong quyển sách vận mệnh đưa cho Cố Thanh Sơn.
“Thứ này nhìn có vẻ rất quý giá.” Cố Thanh Sơn nói.
Mạc giải thích: “Vật phẩm Nhân Quả, rất trân quý, một người cả đời chỉ dùng được một lần. Sau khi ngươi đốt nó, hãy nói với nó một nguyện vọng.”
“Sau đó, nguyện vọng của ta sẽ được thực hiện?” Cố Thanh Sơn hỏi tiếp.
“Không, nguyện vọng của ngươi sẽ thất bại.” Mạc nói.
“Đúng là đồ vật cường đại.”
Cố Thanh Sơn tán thưởng một tiếng, cẩn thận cất ngọn nến đi.
Reneedol nói: “Ta không có nhiều thứ tốt như Mạc.”
Nàng suy nghĩ một chút, rồi đưa cho Cố Thanh Sơn một đồng xu.
“Tiền của thung lũng thế giới. Như vậy xem như ngươi thiếu tiền của ta.” Reneedol nói.
“Đương nhiên.” Cố Thanh Sơn nói.
Xích Hộc đưa cho Cố Thanh Sơn một cây lược.
Cố Thanh Sơn nhận lấy cây lược, cũng không đưa cho cô bất kỳ thứ gì.
Lần này, ba người đã thành lập mối quan hệ chủ nợ con nợ với Cố Thanh Sơn.
Bỗng nhiên, bầu trời sáng bừng lên.
Mọi người ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy màn đêm dần bị xua tan, hàng vạn sao trời một lần nữa xuất hiện trong màn đêm, tản ra sức mạnh hùng hậu.
Giọng nói lạnh lùng kia vang lên.
“Các vị.”
“Từ giờ đến khi trò chơi chính thức bắt đầu còn ba tiếng.”
“Nhưng bây giờ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Có một thứ chán ghét đã rơi vào trong phạm vi của trò chơi Tư Mệnh, rất có thể nó sẽ phá hư trò chơi.”
“Xét thấy đây là một tình huống bất khả kháng, trò chơi sẽ bắt đầu sớm hơn!”
Bắt đầu sớm!
Đám người Cố Thanh Sơn biến sắc.
Tư Mệnh này nói láo nhiều thật, chẳng có bất kỳ quy tắc nào, bây giờ lại còn muốn bắt đầu sớm!
Giọng nói lạnh lùng kia vang lên:
“Quy tắc thứ nhất của trò chơi chính thức như sau:”
“Đầu tiên, nếu là tồn tại không phải người, tuổi thọ vượt quá mười ngàn năm, nhất định phải có một vạn loại liên hệ.”
“Kẻ nào không đủ điều kiện, lập tức bị kết thúc.”
Các thiếu niên đang căng thẳng đối mặt, khi nghe xong điều kiện này thì không khỏi ngây người.
“Tuổi thọ vượt qua mười ngàn năm?” Mạc lặp lại.
“Không phải người?” Xích Hộc hoang mang.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ thật nhanh, lập tức hiểu ra.
Đây rõ ràng đang nói thú pháp tắc khổng lồ.
Có lẽ sự xuất hiện của Lục Đạo Luân Hồi đã khiến Tư Mệnh phải đề phòng.
Bây giờ nó không định chơi nữa.
Nó muốn trực tiếp kết thúc thú pháp tắc khổng lồ.
Cố Thanh Sơn chấn động trong lòng, nhịn không được nhìn xung quanh.
Chỉ thấy ánh sáng màu đỏ thẫm từ trên trời giáng xuống, bao trùm cả vùng.
Ngay sau đó, mặt đất dâng lên ánh sáng vô tận, bay vào chỗ sâu trên bầu trời.
Đám thú pháp tắc khổng lồ đều chết hết.
Những điểm sáng này đều là nguyên lực thế giới của thú pháp tắc khổng lồ sau khi chết, đang bị Tư Mệnh hấp thu từng chút một.
“Xong rồi, quả nhiên không thể chống lại tận thế.” Cố Thanh Sơn thở dài.
Tận thế cấp Vô Sinh.
Nó có thể lấy mạng người bất cứ lúc nào, nhưng đôi khi nó chỉ muốn đùa bỡn chúng sinh một chút, và có lúc nó muốn kết thúc chúng sinh thật mau.
Nhưng cuối cùng nó vẫn sẽ kết thúc hết thảy.
Thì ra đây mới là ý tứ chân chính của Vô Sinh.
“Nó không để ý đến mặt mũi nữa, chúng ta tiêu rồi.” Reneedol thở dài, ánh mắt hiện lên sự do dự.
Đúng vậy, trong tay mình đang giữ tam đại pháp tắc của thế giới này. Chỉ cần mình chết đi, mọi việc sẽ có thể bắt đầu lại.
Nhưng cho dù là bắt đầu lại, Reneedol kế tiếp cũng chẳng thể nào chiến thắng tận thế này.
Sở dĩ vạn thần trốn tại nơi hẻo lánh của thế giới Phủ Bụi, chính là vì muốn tránh tận thế khủng bố như vậy.
Còn cần thiết phải bắt đầu lại sao?
Hơn nữa, mình không muốn chết...
Nhưng cũng không còn cách nào.
Bỗng dưng, bên cạnh Cố Thanh Sơn xuất hiện hình dáng một ngọn lửa màu đen.
Chúa tể Pháp tắc Tử Vong!
Trong hư không trước mặt nó nhanh chóng xuất hiện một hàng chữ nhỏ:
[Tất cả pháp tắc cuối cùng rồi cũng sẽ tàn lụi, ánh sáng và tử vong sẽ là bắt đầu và kết thúc của mọi thứ. Bọn chúng sẽ truyền thừa vĩnh viễn.]
[Ta sẽ nhớ kỹ rượu của ngươi.
Hàng chữ nhỏ nhanh chóng tan đi.
Trong ngọn lửa màu đen bay ra một cái đầu lâu lớn chừng nắm tay, rơi xuống tay Cố Thanh Sơn.
Một giây sau, Chúa tể Pháp tắc Tử Vong hóa thành đốm sáng bay lên không.
Nó đã bị Tư Mệnh kết thúc.
Cố Thanh Sơn há miệng thật to, nhưng lại cảm mình chẳng thể thốt ra nổi một lời.
Trong tận thế như này, hiện thân của ý chí thế giới, sinh mệnh cấp cao do nguyên lực thế giới hình thành nên lại còn chẳng thể chịu nổi một kích.
Ngay cả bọn chúng đều như thế.
Huống chi là những người phàm như họ.
Trên bầu trời, sao trời càng lúc càng nhiều.
Âm thanh lạnh lùng kia lại xuất hiện lần nữa:
“Điều kiện sàng lọc đầu tiên đã hoàn tất.”
“Tiếp theo, các phàm nhân trên mặt đất, cơn ác mộng của các người sắp bắt đầu.”
“Hãy kêu khóc, giãy giụa đi, liên hệ của các ngươi sắp trở thành luyện ngục tâm linh của các ngươi.”
“Tới đi, trong số những kẻ có mối liên hệ với các ngươi, hãy giết chết tất cả những ai quý trọng nhất. Như vậy, các ngươi mới có thể sống.”
Âm thanh đột nhiên ngưng lại.
Chớp mắt tiếp theo, nó vừa kinh hoảng vừa sợ hãi rống lên: “Lục Đạo? Không, nằm mơ đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận