Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1880. Âm Thanh Của Nàng (2)


Đánh dấu
Trên bầu trời, ánh sáng của sao trời càng lúc càng chói lòa, giống như đang đối kháng với thứ gì đó.
Âm thanh kia điên cuồng quát lên: “Cho dù ngươi có thanh thần kiếm cuối cùng của thiên giới, cũng không cách nào vãn hồi mọi chuyện nơi này được! Lục Đạo, ngươi không ngăn cản được ta đâu...”
Oành!
Đáp lại nó là âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng giữa đất trời.
Trời đất tối sầm.
Cuồng phong gào thét, thê lương như quỷ khóc.
Mặt đất chấn động.
Khu vực hoang dã bị xé toạc, trong nháy mắt xuất hiện vô số khe rãnh sâu không thấy đáy.
Xích Hộc trực tiếp bị đánh ngất.
Cố Thanh Sơn đỡ lấy cô.
Mạc, Reneedol miễn cưỡng đứng vững.
“Mau nhìn kìa!” Mạc cao giọng nói.
Ba người cùng nhau nhìn lên bầu trời.
Cảnh tượng cả đời khó quên xuất hiện.
Chỉ thấy một thanh kiếm màu đen xuyên qua tầng mây che khuất bầu trời, đón lấy ánh sao, nhẹ nhàng vung lên.
Hàng tỷ sao trời đồng thời bị dập tắt.
Âm thanh oán độc và băng lãnh kia im bặt.
Thanh kiếm đen đã chiếm hết tất cả vùng trời trong tầm mắt. Nó chém xong một nhát thì toàn bộ thân kiếm cũng lập tức vỡ nát.
Nó hóa thành vô số mảnh vỡ, bay tán loạn trong cơn gió dữ, rất nhanh không còn thấy tăm hơi.
Trên bầu trời vang lên một giọng nữ:
“Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Phong Lôi Quang Ám Âm, cố định!”
Chỉ một thoáng, vạn vật chúng sinh đều bị cố định lại, ngay cả gió cũng không thể cử động.
Reneedol không thể động.
Mạc không thể động.
Xích Hộc không thể động.
Nhưng...
Cố Thanh Sơn lại không bị.
Hắn nhìn lên bầu trời, cả người giống như chìm vào một cảm xúc rất kỳ quái, toàn thân run lên không ngừng.
“Sư tôn...” Giọng Cố Thanh Sơn khàn khàn.
Lúc này, giọng nữ trên bầu trời vẫn không hề có cảm giác, thở dài nói: “Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể tạm thời dùng tận thế này để che giấu, ngăn cản một tận thế khác, tranh thủ thời gian cho những mảnh vỡ của Lục Đạo bay ra.”
“Việc này là tuyệt mật, chúng sinh các ngươi tuyệt đối không thể còn bất kỳ ký ức nào. Nếu không, sẽ kéo tới những tai họa hung ác kéo dài không dứt, chư giới tận thế như bóng với hình, tất sẽ làm cho giới này kết thúc theo.”
Giọng nữ nhỏ dần đi.
“Ta đã bỏ mình để chuyển thế, chỉ có chúng sinh Lục Đạo nào của đời sau đến đây vào ngay giờ phút này... mới có thể biết được.”
Giọng nữ biến mất.
Cùng lúc đó, trong hư không trước mắt Cố Thanh Sơn xuất hiện một hàng chữ nhỏ:
[Ngài là tu sĩ loài người, đồ đệ của người thi triển tiên thuật này, Quỷ Vương Hoàng Tuyền, con rể Atula, Người ký khế ước và minh ước với Thú Vương đạo, chủ nhân của Lục Đạo Ác Diện.]
[Ngài là Chủ nhân Chiến Tranh Lục Đạo.]
[Ngài có thể giữ lại phần ký ức này.]
Ánh sao bị diệt.
Bầu trời một lần nữa chìm vào màn đêm.
Gió thổi qua bầu trời, tản ra gợn sóng màu đen và màu xám đậm. Cả bầu trời tựa như một cái đầm sâu yên ắng nhưng sôi trào.
Cố Thanh Sơn đứng giữa đồng hoang, trong lòng như dậy sóng, thật lâu vẫn không cách nào bình tĩnh lại được.
Đoạn lịch sử mơ hồ này thì ra là thủ đoạn của sư tôn.
Chúng sinh quên hết những gì phát sinh trong khoảng thời gian này, đảm bảo việc của Lục Đạo Luân Hồi sẽ không bị tiết lộ.
Chuyện Lục Đạo Luân Hồi không bị tiết lộ, sẽ không dẫn đến tai nạn lớn hơn.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ thật lâu, ánh mắt rơi vào hàng chữ nhỏ như đom đóm đằng trước, trong lòng không khỏi nghi ngờ.
“Giao diện Chiến Thần, vì sao ta lại có thân phận “con rể Atula”?”
Hắn hỏi.
[Bởi vì ngài có được “nước mắt Atula”. Đây là tiêu chuẩn chứng nhận thân phận thông hôn với dị tộc của Atula đạo.] Giao diện Chiến Thần đáp lại.
“Người ký khế ước và minh ước của Thú Vương đạo thì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi tiếp.
[Trong toàn bộ Hang Sâu Vạn Thú, truyền nhân Thú Vương đạo Sơn Hải Tê Hà là người duy nhất có linh hồn còn tồn tại sau truyền thừa. Nàng đại diện cho những cường giả biết được tất cả bí mật trong Hang Sâu Vạn Thú, đã cùng ngài kết thành đồng minh sinh tử ở mộ lớn trong Hang Sâu Vạn Thú.] Giao diện Chiến Thần nói.
Cố Thanh Sơn ngẫm lại, dần dần nhớ đến chuyện này.
Lúc đó, rất nhiều tận thế sắp xông ra mộ lớn, hủy diệt toàn bộ Hang Sâu Vạn Thú. Hắn vì giúp nàng, giúp người của Hang Sâu Vạn Thú, đã phát động Thiên Địa song kiếm đến thế giới song song, tìm được rất nhiều “hắn” để cùng nhau đối kháng tận thế.
Sơn Hải Tê Hà, vào lúc đó, cũng đã lập lời thề.
Nói như vậy...
Đúng là hắn có liên quan đến Thú Vương đạo và Atula đạo.
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên ngẩng đầu.
Chỉ thấy trên bầu trời, vạn vạn sao trời xuất hiện một lần nữa. Bọn chúng vốn bị kiếm của Tạ Đạo Linh chém rồi, nhưng bây giờ lại xuất hiện.
Khác với lúc trước, sao trời bây giờ không còn tản ra ánh sáng lấp lóe nữa, cũng đã mất đi cảm giác áp bách khó hiểu.
Bọn chúng hóa thành những ánh sao rơi tán loạn đầy trời, từ không trung rơi xuống mặt đất khắp nơi.
Một cơn mưa sao băng hùng vĩ ra đời.
Cố Thanh Sơn lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mặt.
Sư tôn muốn dùng tận thế “Tư Mệnh” để che giấu thế giới này đi, tranh thủ thời gian cho mảnh vỡ Lục Đạo bay ra.
Tác phẩm này sao mà vĩ đại quá!
Nhưng không biết, tiếp theo thế giới này sẽ phát sinh chuyện gì.
Cố Thanh Sơn yên lặng suy nghĩ, bên tai bỗng truyền đến âm thanh của Đại Ca:
“Thì ra là thế. Trong đoạn lịch sử mơ hồ này che giấu bí mật Lục Đạo Luân Hồi giáng xuống, khó trách tôi lại cảm thấy ký ức của mình mơ hồ.”
Cố Thanh Sơn nói: “Vạn Thần điện xuất thế là bởi vì bọn họ sớm phát hiện được tình huống, cho nên mới an bài Reneedol đến đây trước, tìm kiếm sự tồn tại đã phá tan cánh cửa thế giới trong lúc tận thế giáng xuống.”
Đại Ca nói: “Nhưng bọn họ không biết kẻ đến chính là Lục Đạo Luân Hồi.”
“Đúng.” Cố Thanh Sơn đáp.
Đại Ca nói tiếp: “Cũng may là cậu đã gia nhập vào khoảng thời gian này, cho nên đoạn lịch sử này mới dần dần rõ ràng, cũng ổn định lại, và không thay đổi nữa.”
Bên trong hư không, một trang sách trống không rơi xuống tay Cố Thanh Sơn.
Trên giao diện Chiến Thần nhanh chóng xuất hiện một hàng chữ đom đóm nhỏ:
[Ngài đã nhận được Phong Ấn Chương thứ ba.]
[Phong Ấn này tổng cộng có sáu loại. Ngài cần lấy được ba Phong Ấn Chương khác.]
Cố Thanh Sơn nhìn qua, trầm tư một chút, sau đó lo lắng hỏi. “Đại Ca, nếu Reneedol khiến cho đoạn lịch sử này làm mới lại, chẳng phải hết thảy sẽ phát sinh lần nữa sao?”
Giọng nói của Đại Ca trở nên phức tạp: “Phần lịch sử này đã hoàn toàn ổn định, sẽ không thay đổi nữa đâu, nhưng sẽ xuất hiện một vấn đề mới.”
“Vấn đề gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Đại Ca đáp: “Thuật lãng quên của Lục Đạo rất lợi hại, chúng sinh càng mạnh, chuyện lãng quên sẽ càng nhiều... Nhưng thứ mà Vạn Thần điện dùng trên người Reneedol chính là thuật pháp cuối cùng và mạnh nhất của chúng, tập hợp lực lượng của vạn thần.”
“Ý của anh là, Reneedol đã quên rất nhiều chuyện, nhưng Vạn Thần điện có cách giúp nàng nhớ lại?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Reneedol đích thật đã mất đi khá nhiều ký ức, nhưng nếu Reneedol này chết, vậy thì Reneedol mới sẽ nhớ lại tất cả mọi chuyện phát sinh trên người hai Reneedol trước, từ đó biết được chân tướng.” Đại Ca nói.
Cố Thanh Sơn giật mình, đã hiểu ra.
Đúng vậy.
Reneedol mới sẽ có được trí nhớ của lúc trước.
Sư tôn muốn người của toàn bộ thế giới lâm vào thuật lãng quên, nhưng không nhằm vào cá thể đơn độc như Reneedol.
Nếu Reneedol chết, thuật lãng quên cũng sẽ tiêu tán.
Reneedol mới sẽ giải được thuật lãng quên.
Kế tiếp, nàng sẽ nhớ lại hết mọi chuyện.
Đại Ca nói nhanh: “Tôi không thể nói nhiều với cậu được. Phong Ấn Chương thứ tư được giấu trong khoảng thời gian tiếp theo. Đầu tiên, cậu nhất định phải đảm bảo mình sống sót, sau đó phải bảo vệ Reneedol, không được để nàng ta chết. Nếu nàng ta chết, Vạn Thần điện sẽ có được trí nhớ của nàng, biết được mọi chuyện phát sinh trên mặt đất.”
“Không được để cho vạn thần biết được chuyện xảy ra ngày hôm nay, tận lực trì hoãn hành động của bọn họ. Khi Reneedol sống sót đến thời khắc nào đó, cậu sẽ nhìn thấy Phong Ấn Chương thứ tư.”
Cố Thanh Sơn cười khổ. “Anh không thể đưa thẳng cho tôi luôn sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận