Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1882. Biết Nàng!


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn suy nghĩ mấy giây, đột nhiên nói: “Chúng ta bị vây trong hoang dã, tìm không thấy thức ăn. Tôi thỉnh cầu cứu viện khẩn cấp.”
Âm thanh điện tử lập tức trả lời: [Bắt đầu giám sát hoàn cảnh, tiến hành phân tích tình huống.]
Một tia laser từ tấm sắt bắn ra ngoài, nhanh chóng quét qua khu vực hoang dã.
[Trong phạm vi 7,965 mét không có sự sống.]
[Hoàn cảnh như vậy đã tạo thành uy hiếp trí mạng đối với người bình thường.]
[Bắt đầu kết nối bộ phận cứu viện khẩn cấp.]
[Không có người nghe.]
[Khởi động sách lược chuẩn bị.]
[Bắt đầu chuyển sang chế độ tự lái, dựa theo lời cầu cứu làm tiêu chuẩn phục tùng, phân giải thành máy số 1, máy số 2, máy số 3, máy số 4.]
[Bắt đầu biến hình.]
Miếng sắt hình giọt nước dài mười lăm mét nhanh chóng mở rộng và tách ra, hóa thành bốn chiếc xe đua hai bánh.
Giọng nói điện tử từ bên trong xe máy truyền đến:
[Bốn vị, giải đấu đua xe phục cổ có sách lược thoát hiểm khỏi vùng hoang dã chuyên nghiệp, mời bốn vị ngồi lên xe, chúng ta chuẩn bị rời khỏi khu vực hoang dã nguy hiểm này.]
Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng thở ra, ngồi lên một chiếc xe máy.
Hắn nhìn về phía ba người kia.
“Đến đây đi, thứ này có thể tiết kiệm thể lực, tốc độ cũng nhanh.” Cố Thanh Sơn hô to với ba người trên hố.
Ba người nhìn nhau.
“Ta không biết lái nó!” Mạc thấp thỏm nói.
“Không sao đâu mà.”Cố Thanh Sơn đáp lại: “Khoa học kỹ thuật chú trọng nhất chính là phục vụ con người, rất an toàn!”
Nói xong, hắn vỗ vỗ chiếc xe máy: “Tiểu nhị, lái xe đường dài, cho chút nhạc đi!”
[Ngài thích loại nhạc nào?] Giọng nói điện tử vang lên.
"Rock n' Roll." Cố Thanh Sơn đáp.
[Ở chỗ của tôi chỉ phục vụ Rock n' Roll phục cổ.] Giọng nói điện tử đáp lại.
“Cũng được!”
Tung tung tung tung!
Nhịp trống vang lên.
....
Một bên khác.
Ba người đàn ông đang đứng ở mép biên giới hoang dã.
Thần Tiên Đoán, Độc Thần, Ám Thần.
Bọn họ được Reneedol phục sinh ở thế giới này, đồng thời đã hẹn cùng nhau đi tìm vị khách đến từ bên ngoài cánh cửa thế giới.
Nhưng lúc này, bọn họ đã quên hết tất cả những chuyện liên quan đến tối hôm qua.
“Thật kỳ lạ, rốt cuộc là cái gì nhỉ, tại sao lại xóa đi một phần ký ức của ta.” Thần Tiên Đoán lẩm bẩm.
“Mặc kệ đó là cái gì, tóm lại, chúng ta phải đi tìm Reneedol trước.” Độc Thần nói.
“Không sai, chúng ta vất vả lắm mới đến được Sinh giới, lại quên mất chuyện phát sinh tối hôm qua. Bây giờ chỉ tìm được nàng ta mới có thể biết được chân tướng.” Thần Tiên Đoán nói.
Y nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm.
Qua mấy hơi thở.
“Nàng ta không đáp lại chú ngữ của ta.” Thần Tiên Đoán mở mắt nói.
“Chắc có chuyện gì đó cản lại rồi. Ta có bộ ám ngữ thứ hai, để ta liên lạc với nàng ấy xem.” Ám Thần nói.
Nói xong, hắn ta bắt đầu tụng ám ngữ.
Vẫn không có ai đáp lại.
Ba thần nhìn nhau, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Reneedol không đáp lại liên lạc của bọn họ.
Nàng ta bị gì thế?
“Không được, chúng ta nhất định phải đi tìm nàng ấy.” Độc Thần quả quyết.
“Ta không đồng ý.” Thần Tiên Đoán nói.
“Vì sao?” Ánh mắt sắc bén của Độc Thần nhìn y chằm chằm.
Thần Tiên Đoán đáp: “Nàng lợi hại hơn chúng ta, nếu có thứ nào đó có thể vây khốn nàng, đến mức nàng không có cách nào liên lạc với chúng ta, chúng ta có đi cũng chẳng làm được gì.”
Ám Thần nói: “Đúng vậy, chúng ta chết ở Sinh giới, đó là chết thật, tuyệt đối không thể mạo hiểm.”
Độc Thần hơi do dự.
Thần Tiên Đoán nói tiếp: “Chúng ta chờ đi. Nếu tình huống của nàng ấy quá nguy hiểm, chỉ cần nàng ấy phát ra ám ngữ kêu cứu chúng ta, chúng ta nhất định sẽ đi cứu nàng.”
“Haiz, cũng chỉ có thể như vậy thôi.” Độc Thần thở dài.
Đang nói chuyện, bỗng nhiên từ phía xa truyền đến âm thanh.
Ba thần lập tức nhìn về phía khu vực hoang dã.
Chỉ thấy cát vàng bao trùm mặt đất, bụi đất tung bay.
Brừm brừm brừm brừm...
Tiếng động cơ mã lực lớn ồn ào vang vọng khắp chốn.
Bên trong tạp âm, có tiếng nhạc Rock n' Roll vang lên trong hoang mạc, khiến cho tinh thần người ta phấn chấn.
Bốn chiếc xe máy chạy cực nhanh, thoáng qua mặt ba thần, rất nhanh biến mất ở con đường phía trước.
Ba thần bị bụi mù che kín, đứng im tại chỗ, động cũng không dám động.
“Đó là...” Độc Thần không dám xác định.
“Xe máy. Ta nhớ là nàng ấy không biết cái này...” Ám Thần hơi do dự.
Thần Tiên Đoán nhảy dựng lên, lớn tiếng nói:
“Không, chính là nàng! Là Reneedol! Mau đuổi theo!”
Mặc dù chiếc xe máy chạy rất nhanh, nhưng tốc độ của ba thần lại càng nhanh hơn.
Bọn họ nhẹ nhàng lao vút qua, đuổi kịp bốn chiếc xe máy đang lao vùn vụt, đồng thời vượt qua bốn chiếc xe, chặn đường ngay phía trước.
Bốn chiếc xe máy chậm rãi ngừng lại.
Bốn người và ba thần quan sát lẫn nhau.
Ba thần tất nhiên biết thân phận của bốn người này.
Còn bốn người thì liên tưởng đến việc đám thú pháp tắc khổng lồ đang truy đuổi bọn họ, lập tức đề cao cảnh giác với những người xa lạ.
Mạc cầm Quyển Sách Vận Mệnh trong tay, hỏi:
“Các người là ai? Vì sao lại cản đường chúng ta?”
“Hoang dã không tìm thấy người, tìm không thấy thức ăn. Vừa rồi bọn ta nhìn thấy xe của các ngươi, muốn các ngươi cho bọn ta quá giang rời khỏi khu vực hoang dã này.” Thần Tiên Đoán nói.
Mạc hỏi tiếp: “Các ngươi là người của vùng nào?”
Thần Tiên Đoán đáp: “Chúng ta là người của Vạn Thần điện.”
Hắn nhìn Reneedol.
Chỉ thấy gương mặt Reneedol tràn đầy cảnh giác đánh giá y.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Nàng hình như chẳng có chút phản ứng nào đối với Vạn Thần điện.
Mạc nói: “Chúng ta chỉ có bốn chiếc xe, không thể chở các người đi được.”
Xích Hộc nói: “Nhớ không lầm, ba trăm dặm phía trước là một khu dân cư cỡ nhỏ. Với tốc độ của các người, rất nhanh có thể đến đó.”
Ba thần nhìn nhau.
Độc Thần nhịn không được, hỏi: “Reneedol, cô không biết chúng ta thật sao?”
Bốn thiếu niên biến sắc.
Bọn họ biết Reneedol!
Reneedol mang theo sự đề phòng, lên tiếng hỏi: “Ta chưa bao giờ gặp các ngươi, tại sao các ngươi lại biết ta?”
Độc Thần nói: “Chúng ta là kẻ mà ngươi đã triệu hoán...”
“Im ngay!” Thần Tiên Đoán quát.
Độc Thần không nói tiếp.
Thần Tiên Đoán bước lên hai bước, nhìn chằm chằm Reneedol: “Tối hôm qua đã phát sinh một chuyện rất lớn, tất cả thú pháp tắc khổng lồ đều không tồn tại, thế giới này đang sinh ra một sự thay đổi trước nay chưa từng gặp. Chúng ta đều quên mất chuyện xảy ra đêm qua.”
“Mỗi người đều quên rất nhiều chuyện.” Reneedol trầm ngâm: “Nếu ta có liên quan đến các ngươi, các ngươi có cách chứng minh chuyện này không?”
“Reneedol.” Mạc khẩn trương hô lên.
“Không sao, Mạc, ta cũng muốn biết rốt cuộc ta đã quên cái gì.” Reneedol nói.
Thần Tiên Đoán trầm ngâm cả nửa ngày, sau đó tránh đường: “Cô đi trước đi, bọn ta phải suy nghĩ nên ứng đối với chuyện này như thế nào, sau đó sẽ liên lạc với cô sau.”
Reneedol giật mình.
Thần Tiên Đoán nhìn mấy thiếu niên, ôn hòa nói: “Đi đi, khu dân cư đằng trước không còn mấy ai sống. Các ngươi cũng đã đói bụng rồi, trước đi ăn cái gì đó đi. Lát nữa bọn ta sẽ đi tìm các ngươi.”
Y đưa tay ra hiệu.
Độc Thần và Ám Thần vội tránh đường.
Bốn thiếu niên nhìn nhau.
“Đi, chúng ta phải bổ sung thể lực.” Cố Thanh Sơn nói.
Xe máy chậm rãi khởi động, sau đó dần dần tăng tốc, lướt qua người ba thần.
Rất nhanh, bốn chiếc xe máy đã biến mất phía cuối con đường, chỉ còn nhìn thấy chút bụi mù bay lên.
“Thần Tiên Đoán, hình như Reneedol đã quên mất chúng ta, phải làm sao bây giờ?” Độc Thần hỏi.
“Chúng ta hợp lực lại, truyền tin tức về Vạn Thần điện. Bây giờ, chúng ta cần trí tuệ vạn thần nghĩ biện pháp.”
Thần Tiên Đoán đang nói thì bỗng nhiên im lặng.
Ba thần đồng thời ngẩng đầu.
Chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện một vệt sáng yếu ớt bay xuống khu đồng hoang.
“Đi xem một chút đi!” Thần Tiên Đoán nói.
“Được!”
Ba thần nhảy lên, gấp rút chạy đến chỗ vệt sáng rơi xuống.
Mấy phút sau.
Bọn họ dừng lại trước một mép hố, cùng nhau nhìn xuống bên dưới.
Chính giữa cái hố lẳng lặng xuất hiện một cái mặt nạ.
Một thanh trường đao vỡ vụn phát ra âm thanh réo vang.
Thần Tiên Đoán nhảy xuống, ngồi xổm trên mặt đất, đem mảnh vỡ trường đao ghép lại hoàn chỉnh.
Thanh đao bỗng tỏa ra ánh hào quang mờ nhạt.
Một tiếng thở dài vang lên:
[Không kịp...]
Bạn cần đăng nhập để bình luận