Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1885. Phương Pháp Đào Tẩu


Đánh dấu
Cẩn thận suy nghĩ, Cố Thanh Sơn lại phát hiện một chuyện khác.
Tư Mệnh tước đoạt tất cả sức mạnh của thú pháp tắc khổng lồ, lại diệt sát vô số chúng sinh, kết quả lại bị một kiếm của sư tôn giết chết.
Thế giới này thay đổi, có lẽ chính là thủ đoạn của sư tôn?
Nàng muốn giúp người trong thế giới này mạnh lên.
Dù sao cánh cửa thế giới sắp sửa mở ra hoàn toàn.
Cố Thanh Sơn thở dài, ánh mắt nhìn xuống mặt bàn.
Thức ăn và rượu được mọi người quét sạch, ai nấy đều ăn uống no đủ.
“Mạc, không thể chậm trễ nữa, bắt đầu đi.” Hắn nói.
“Được.” Mạc lên tiếng.
Reneedol nhìn hai người, hỏi: “Hai người định làm gì vậy?”
Mạc nói: “Rod cảm thấy chúng ta không thể thoát khỏi những tên đuổi giết kia, cho nên đã nghĩ đến biện pháp khác.”
“Biện pháp gì?”
“Chính là cái này...”
Mạc đưa tay nhấn vào hư không một cái.
Bụp!
Một yêu tinh mặc áo xanh lớn chừng ngón tay cái xuất hiện trước mặt mọi người.
“Mạc, rốt cuộc ngươi cũng tìm ta để chơi rồi?” Yêu tinh áo xanh vui vẻ nói.
“Đúng vậy, nhưng lần này không chỉ chơi không đâu. Bởi vì có người đang đuổi giết chúng ta, chúng ta phải tìm chỗ ẩn nấp một chút.” Mạc nói.
Yêu tinh áo xanh bừng tỉnh, vỗ ngực nói: “Vậy ngươi tìm đúng người rồi, chỉ cần yêu tinh chúng ta muốn trốn thì không một ai có thể phát hiện ra!”
Reneedol nhẹ nhàng thở ra: “Thì ra là thế, yêu tinh am hiểu nhất chính là ẩn núp. Bọn họ đồng ý giúp đỡ, không còn gì tốt hơn rồi.”
Yêu tinh áo xanh nghe tiếng Reneedol, vội quay đầu nhìn nàng, sau đó kêu lên: “A, là ngươi sao? Lúc trước vì cứu ngươi mà Mạc đã tốn không ít sức.”
Reneedol cười nói: “Đúng vậy, nghe nói lúc đó huynh ấy đã tìm ngươi.”
Yêu tinh áo xanh cười hề hề: “Đâu còn cách nào đâu, ai bảo yêu thuật của yêu tinh chúng ta dùng để cứu người là tuyệt nhất.”
Nó nhảy xuống bàn, rơi xuống mặt đất, đến thẳng một góc khuất của quán bar, đứng bên cạnh một cái bàn gỗ, dùng tay gõ nhẹ mặt đất.
Qua mấy giây.
Dưới mặt đất truyền đến âm thanh cảnh giác:
“Là ai?”
Yêu tinh áo xanh hạ thấp giọng: “Là ta.”
Giọng nói dưới mặt đất thả lỏng một chút: “Là ngươi à.”
“Đúng, là ta.”
“Nhưng ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ta chính là ta chứ sao. Tại sao mật đạo ngươi lại đi hỏi vấn đề phức tạp như thế? Là cái tên ngốc nào thiết kế loại hỏi đáp này vậy?” Yêu tinh áo xanh nóng lên.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Âm thanh kia hoảng hốt, rối rít xin lỗi.
Sàn nhà tách ra hai bên, hiện ra một bậc thang thông xuống dưới.
“Đi theo ta.” Yêu tinh áo xanh quay đầu lại.
Bốn người vội đứng dậy, đi theo nó xuống dưới đất.
Sau khi bọn họ xuống bên dưới, sàn nhà lại nhanh chóng khép lại, bên trên còn phủ một lớp bụi thật mỏng, hoàn toàn nhìn không ra dấu vết.
Đám người Cố Thanh Sơn thuận theo bậc thang đi xuống, bước vào một lễ đường rộng lớn.
Nơi này chứa đầy yêu tinh, ước chừng gần ngàn con.
Toàn bộ bọn chúng đều nằm trên mặt đất không nhúc nhích, cũng không có bất kỳ khí tức nào.
Yêu tinh áo xanh che mắt, cảm thán nói:
“A, trời ơi, tệ quá.”
Mọi người vội cúi đầu xuống.
Cố Thanh Sơn thở dài: “Xin bớt đau buồn...”
Ợ!
Một tiếng ợ thật lớn phát ra từ trong đám yêu tinh.
Cố Thanh Sơn vội nhìn lại.
Không có bất kỳ động tĩnh nào.
Đám yêu tinh vẫn không có hơi thở gì cả, nằm không nhúc nhích trên mặt đất.
Yêu tinh áo xanh nói: “Đừng để ý bọn chúng, bọn chúng đang tham gia một trận thi đấu say rượu giả chết. Bây giờ bọn chúng đang giả làm thi thể, không thể động cũng không thể nói chuyện. Chúng ta đi...”
Mạc không nhịn được lại hỏi: “Vậy vừa rồi tại sao ngươi lại nói “quá tệ”?”
Yêu tinh áo xanh nhìn Mạc một cách kỳ quái, sau đó thản nhiên đáp: “Ta chỉ giúp bọn chúng tô đậm thêm không khí chút thôi.”
Mọi người im lặng.
Chịu thôi, ngươi vĩnh viễn chẳng thể nào biết được đám yêu tinh còn có thể làm ra chuyện gì.
Đầu óc Cố Thanh Sơn chuyển động linh hoạt: “Tối hôm qua, trên mặt đất có không ít sinh mệnh biến mất, nhưng dường như yêu tinh các ngươi lại không có ai bị mất tích cả.”
Yêu tinh áo xanh nói: “Chuyện này ấy à, ta đã đi hỏi anh bạn chơi cùng ba của anh trai của chị của bác gái của cậu hai nhà vợ của em trai của dì của bác trai của chú ta, hắn ta nói bà ngoại của anh em kết nghĩa của con trai của bạn của ông nội của bạn chơi của chị của mẹ hắn ta đã nói, đêm qua đích thật đã phát sinh một chuyện, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến yêu tinh chúng ta.”
Cố Thanh Sơn: “...”
Với cái mối liên hệ này, Tư Mệnh đúng là không thể dễ dàng ảnh hưởng đến đám yêu tinh các ngươi.
Yêu tinh áo xanh mang theo bốn người băng qua lễ đường, đi thẳng vào sâu dưới lòng đất, đến một nhà ga bằng vàng sáng chói.
“Còn hai phút nữa là xe lửa đến rồi.” Yêu tinh áo xanh nói.
“Chúng ta sẽ rời đi bằng xe lửa?” Mạc hỏi.
Yêu tinh áo xanh lấy bốn tấm vé xe lửa đưa cho bốn người.
Nó nói: “Đương nhiên, đây là biện pháp tốt nhất để né tránh truy sát. Xe lửa yêu thuật sẽ chở các ngươi xuyên qua lòng đất, tốc độ rất nhanh, sẽ đưa các ngươi đến... khụ, các ngươi hãy xem trên vé coi mình dừng lại ở trạm nào.”
Bốn người cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên vé xe có viết:
“Hiện trường thi đấu say rượu giả chết, trạm Nhặt Rác.”
Mạc nói: “Xem ra chúng ta sẽ đến trạm Nhặt Rác rồi.”
Yêu tinh áo xanh giật mình nói: “Cái gì? Các ngươi sẽ đến trạm Nhặt Rác sao? Chậc chậc, rốt cuộc các ngươi nghĩ như thế nào vậy!”
Mạc: “...”
Cố Thanh Sơn nói: “Vé xe là ngươi đưa cho chúng ta mà.”
Yêu tinh nhún vai nói: “Điều này không phải ta có thể quyết định. Trên vé xe có yêu thuật, sẽ tự động lựa chọn chỗ thích hợp cho các ngươi.”
U u... Xình xịch xình xịch!
Từ xa truyền đến tiếng xe lửa.
“Được rồi, các người đến trạm Nhặt Rác đi, có lẽ các ngươi sẽ gặp được vận may ở đó.” Yêu tinh áo xanh nói.
“Khoan đã, trạm Nhặt Rác rốt cuộc là nơi nào vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Yêu tinh áo xanh giậm chân xuống mặt đất, nói: “Một bãi rác, gần với nền văn minh còn sót lại của kỷ nguyên trước. Đôi khi chúng ta sẽ nhặt được một số thứ kỳ lạ ở đó, dùng để tiến hành giao dịch vô cùng ngay thẳng với các chủng tộc khác.”
“Văn minh kỷ nguyên trước là gì?” Cố Thanh Sơn hỏi lại.
“Ngươi không học lịch sử à?” Ánh mắt yêu tinh áo xanh toát lên sự khinh bỉ: “Sâu bên dưới mặt đất này chính là di tích Vạn Thần điện. Đám Thần linh sợ chết kia đã vứt bỏ toàn bộ thế giới, không biết trốn đi đến đâu rồi.”
“Nhưng gần đây thường hay có những vật kỳ lạ từ trên trời rơi xuống. Đám yêu tinh bọn ta đã phân loại rác ở đó hòng tìm ra được thứ gì có giá trị trong số mấy thứ rơi xuống, cho nên lúc này chỗ đó đang náo nhiệt lắm... Các ngươi đến đó xem một chút cũng không sao.”
...
Xe lửa chạy nhanh qua đường hầm.
Toàn bộ xe lửa không có hành khác nào khác ngoài bốn người trong nhóm Cố Thanh Sơn.
Mạc vươn tay, nắm lấy một chùm ngôi sao.
Một vòng xoáy nhỏ màu xanh nhạt vây quanh tay cậu ta, không ngừng xoay tròn.
Reneedol thở dài nói:
“Thật là lợi hại, như thế chỉ một lát sau là huynh có thể dẫn động sức mạnh của bốn ngôi sao rồi.”
Mạc lắc đầu cười.
Trong hư không, lại một ngôi sao yếu ớt nữa xuất hiện, từ từ sáng lên, nhập vào tay cậu ta.
Cậu ta trầm tư một lúc, mãi lâu sau mới lẩm bẩm:
“Thú pháp tắc khổng lồ đã không còn nữa... Bản thân chỉ là một người phàm, rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể thu được nguyên lực thế giới đến mức tối đa?”
Suy nghĩ một hồi, Mạc vươn hai tay, không ngừng khuấy động những ngôi sao trên không trung.
Cảnh tượng này khiến cho ba người còn lại đầu ngây ngẩn.
Hắn quả nhiên là người phàm có thiên phú mạnh nhất, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà đã học được cách khống chế ngôi sao tượng trưng cho nguyên lực của thế giới này.
“Không đúng, không phải như này...”
“Cũng không đúng...”
“Chẳng lẽ là như vậy?”
Mạc điều khiển những ngôi sao xếp thành một hàng, cuối cùng hợp thành một hình dạng không hoàn chỉnh.
“Đây là cái gì?” Cố Thanh Sơn cảm thấy hứng thú hỏi.
Mạc thở hổn hển mấy hơi, lau mồ hôi trên đầu rồi nói:
“Ta muốn xếp thành hình một cây trường mâu bằng ngôi sao, đáng tiếc còn thiếu vài ngôi sao, xem ra phải chờ sau này ta cường đại hơn thì mới có thể hoàn thành thử nghiệm này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận