Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1893. Lưới Trong Bóng Tối (1)


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn không nhìn nữa, nhanh chóng đảo mắt qua từng cánh cửa, cuối cùng chọn lấy một mục tiêu.
Hắn chỉ vào một cánh cửa, cao giọng nói:
“Nào, chúng ta tiến vào cánh cửa này đi!”
Ba người nhìn theo hướng hắn chỉ.
Chỉ thấy trên cánh cửa có một hàng chữ cong vẹo do yêu tinh viết:
“Lời nhắc nhở ấm áp:
Cửa này thông đến mặt đất, muốn lên mặt đất hít thở không khí, mời bạn đi cánh cửa này.”
Xích Hộc nhìn hàng chữ nhắc nhở, hơi do dự: “Tiến vào cánh cửa này? Nhưng bên trên lại viết là thông lên mặt đất!”
Cố Thanh Sơn, Mạc và Reneedol đồng thời lên tiếng: “Nhất định không phải là mặt đất!”
Cố Thanh Sơn đẩy cánh cửa ra, chỉ thấy bên trong là một con đường thật dài.
Hắn ngoắc tay với mọi người, nói: “Mau vào đi.”
Mọi người nối đuôi nhau mà vào.
Cố Thanh Sơn thả Chó Đen ra, nói: “Tình thế nguy cấp, ngươi lập tức đi dò đường, chúng ta chờ tin tức của ngươi.”
“Gâu!”
Chó Đen lên tiếng, hóa thành một tàn ảnh chạy như bay về phía cuối con đường.
Cố Thanh Sơn canh ngoài cửa, lẳng lặng chờ đợi.
“Thánh Trụ của ta không duy trì được nữa.” Mạc cau mày nói.
Mọi người nhìn lại.
Chỉ thấy cây cột đứng vững giữa đường hầm đã xuất hiện rất nhiều vết rạn, tựa như sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
“Kiên trì thêm một lần cuối cùng nữa thôi.” Cố Thanh Sơn nói.
Một hơi.
Hai hơi.
Một ngọn lửa màu đen đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, một lần nữa ngưng tụ thành Chó Đen.
“Đây là một con đường thông xuống mặt đất, sâu không lường được!” Chó Đen nói.
Trong lòng mọi người cũng thoải mái hơn vài phần.
Đã thông xuống mặt đất, vậy thì mọi người có thể tạm thời tránh được uy hiếp đến từ mặt đất.
“Giỏi lắm!”
Cố Thanh Sơn khen một câu, sau đó ném cho Chó Đen một bình rượu, lại quay sang nói với Mạc: “Thu hồi cột đá đi.”
Mạc lập tức thu hồi cột đá.
“Chúng ta đi được chưa?” Reneedol hỏi.
“Mọi người đi trước đi, để ta xem một chút rốt cuộc là cái gì mà có thể...” Cố Thanh Sơn đang nói thì...
Oành!!
Một tiếng nổ thật to từ xa vang lên, mọi người chỉ thấy bờ môi Cố Thanh Sơn khép mở vài lần, hoàn toàn không nghe được hắn nói cái gì.
Đường hầm đã hoàn toàn sụp đổ.
Tro bụi, gạch đá ồ ạt rớt xuống, sau đó là vách tường.
Vách tường dường như cũng phải chịu tác động cực lớn, đang dần dần sụp xuống.
Những cánh cửa trên đó cũng nối tiếp nhau sụp xuống.
“Nếu ngươi còn không đi thì không còn kịp nữa.” Mạc rống to với Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn đưa tay hướng ra ngoài.
Một món đồ xuyên qua lớp mưa gạch đá ngoài kia, rơi xuống tay hắn.
“Chúng ta đi!”
Cố Thanh Sơn đóng sầm cửa lại.
Oành.
Gợn sóng sức mạnh khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện, bắt đầu phá hủy tất cả.
Đường hầm, cửa, bậc thang, con đường vốn đang sụp đổ... dưới loại sức mạnh này, chúng đều bị hóa thành bột mịn.
Tất cả đã bị phá hủy.
Nhóm bốn người Cố Thanh Sơn liều mạng chạy nhanh.
Sau lưng bọn họ, cả con đường không ngừng lún thành một đường dài.
Tro bụi cuồn cuộn giống như một con rắn lớn chăm chú chạy sau lưng bọn họ, dùng tốc độ càng lúc càng nhanh để truy đuổi, muốn một ngụm nuốt trọn cả bốn.
Cũng may lúc này, lớp phong bế không gian đã biến mất, tốc độ của bốn người Cố Thanh Sơn cũng tăng lên.
“Đừng quá căng thẳng, đất lún không đuổi kịp chúng ta đâu.” Cố Thanh Sơn lớn tiếng nói.
Hắn nhẹ nhàng vỗ vai Xích Hộc.
Sắc mặt Xích Hộc tái nhợt, cắn răng gật đầu, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Mạc chạy đằng trước nhất, đột nhiên lên tiếng: “Phía trước không có đường, chỉ là một vách núi thẳng đứng hướng xuống phía dưới!”
“Vậy thì bay xuống thôi!” Reneedol nói.
“Nhanh lên, nhanh lên!” Cố Thanh Sơn thúc giục.
Một dự cảm cực kỳ xấu xuất hiện trong lòng hắn, khiến hắn cảm thấy ngạt thở, thậm chí còn muốn nôn mửa.
Ngay cả linh giác của hắn cũng sinh ra phản ứng lớn như vậy, khó trách Xích Hộc lại có cảm ứng và sợ hãi khôn nguôi.
Tình huống hoàn toàn không ổn.
Nhưng mà....
Tại sao sự việc lại phát triển đến bước này?
Cố Thanh Sơn thầm hỏi trong lòng.
Chớp mắt tiếp theo, bốn người nhảy vọt lên, bay ra bên ngoài vách núi, rơi thẳng xuống dưới.
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn xuống.
Chỉ thấy một con đường thẳng đứng dẫn xuống phía dưới, đen nhánh, tĩnh mịch, không nhìn thấy đáy.
Bốn người rơi xuống với vận tốc chóng mặc.
Đột nhiên, trên vách đá truyền đến tiếng động đinh tai nhức óc.
Là một âm thanh khó mà hình dung nổi.
Giống như tất cả đồ vật có thể phát ra âm thanh trên thế giới này đều gào thét cùng một lúc.
“Sức mạnh như vậy... hỏng rồi...”
Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy ý thức của mình bắt đầu mơ hồ.
Hắn miễn cưỡng mở mắt ra nhìn ba người kia, thấy Xích Hộc vẫn bay xuống như cũ nhưng hai mắt đã nhắm nghiền, hoàn toàn hôn mê.
Reneedol một phát bắt được tay của Mạc, cũng ngất đi.
Mạc thì đang miễn cưỡng chống chọi.
Cố Thanh Sơn dốc hết toàn lực duy trì ý chí, kêu lên: “Sơn Nữ, mau đỡ chúng tôi.”
Nói xong, hắn ngất đi.
Gần như là cùng lúc đó, Mạc cũng chìm vào hôn mê.
Một thanh trường kiếm bay ra ngoài từ phía sau Cố Thanh Sơn, vòng quanh bốn người một vòng, cùng bay xuống dưới với bọn họ.
“Tất cả đừng ra. Sóng dư âm của luồng sức mạnh kia đang khuếch tán. Nó rất mạnh!” Sơn Nữ truyền âm với ba thanh kiếm bên trong thức hải của Cố Thanh Sơn.
“Lợi hại như vậy, rốt cuộc là thứ gì thế?” Địa kiếm hỏi.
Lục Giới Thần Sơn kiếm không ngừng vòng quanh bốn người, đáp lại: “Chắc là đủ loại sức mạnh đồng thời bộc phát sinh ra sóng dư âm.”
“Đủ loại? Có bao nhiêu?” Lạc Băng Ly hỏi.
“Đếm không hết.” Sơn Nữ đáp.
“Được rồi, bọn ta không có Bất Hủ và Đoạn Pháp, nếu chẳng may bị đánh bay cũng không phải chuyện đùa. Không ra nữa.” Địa kiếm trầm giọng nói.
Lạc Băng Ly cũng nói: “Lát nữa rơi xuống đất, cô hãy đỡ bọn họ... Đúng rồi, có nên nhân lúc này giết Reneedol hay không?”
“Không.” Sơn Nữ dứt khoát nói.
“Vì sao?” Lạc Băng Ly hỏi lại.
“Bởi vì công tử nói với ta là “đỡ lấy chúng tôi”, mà không phải là “giết Reneedol”.”
“Cô đúng là cứng nhắc.”
“Đây không phải cứng nhắc, mà là nghe lời công tử.” Sơn Nữ nói.
.......
Trong lúc mông lung, mơ hồ, một âm thanh thô kệch vang lên bên tai:
“Ha ha, ta nói mà, đám sát thủ các người chẳng qua chỉ giết mấy người thôi, vì sao lại có được nhiều tiền như thế.”
Cố Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, thấy người lên tiếng là Liêu Hành.
Diệp Phi Ly, Trương Anh Hào cũng đang ngồi cùng một chỗ.
Đồ ăn trên bàn rất thịnh soạn, ngay cả rượu cũng có bảy tám chai.
Đây là một đêm nào đó, khi Địa Ngục Hàn Băng mới giáng xuống thế giới nguyên sơ.
Mọi người đang ăn cơm tối, thuận tiện nói vài câu chuyện phiếm.
Trương Anh Hào đang ăn cà ri bò.
Anh ta thuận miệng đáp: “Bọn tôi giết người là hoàn thành tâm nguyện của người khác, đó là dịch vụ được xếp vào loại cao cấp.”
Liêu Hành không phục: “Tôi chỉ cần chế tạo ra một quả bom là có thể nổ chết một đám người.”
“Hành vi đó của ông là phục vụ chủ nghĩa khủng bố, ảnh hưởng đến trật tự công cộng.” Trương Anh Hào khinh thường nói.
“Được rồi, bớt tranh cãi đi, nào chúng ta uống rượu.” Cố Thanh Sơn khuyên giải.
Mọi người cụng ly, uống một hơi cạn sạch.
Liêu Hành không quan tâm đến vấn đề này nữa, cúi đầu ăn bánh kem của mình.
Diệp Phi Ly lại lên tiếng: “Này, Anh Hào, giết người không phải là giết người sao? Tại sao qua lời anh lại có vẻ tao nhã như vậy?”
Thái độ của Trương Anh Hào đối với Diệp Phi Ly tất nhiên là khác.
Anh ta đặt dĩa xuống, nhìn Diệp Phi Ly, nói: “Tôi hỏi cậu, cậu giết người như thế nào?”
Diệp Phi Ly đáp một cách thản nhiên: “Bay qua, giết chết đối phương rồi rời đi.”
Trương Anh Hào lắc đầu: “Nếu như cậu bay qua mà không giết được đối phương thì sao?”
Diệp Phi Ly ngớ người.
Trương Anh Hào nói tiếp: “Có một mục tiêu mạnh hơn cậu mấy lần, nhưng cuối cùng người đó lại bị cậu giết chết, cậu đoán là vì sao?”
Diệp Phi Ly suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi đánh lén người đó?”
“Đáp án không được chính xác cho lắm.”
Trương Anh Hào chỉ vào Diệp Phi Ly rồi lại chỉ Cố Thanh Sơn: “Tôi bảo người ta đưa cậu ra ngoài học sinh tồn dã ngoại, học đi săn, học các loại kỹ xảo, cậu cho rằng những thứ này là vì cái gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận