Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1901. Gặp Lại Tiểu Tịch (1)


Đánh dấu
“Là nơi nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Thái độ của tinh linh vô cùng tốt, kiên trì giải thích: “Là một nơi bí ẩn mà an toàn... Người bảo vệ đến từ tộc tinh linh chúng ta dự cảm được sẽ xảy ra tai họa, vì vậy nàng đã sớm thành lập một chỗ ẩn nấp ở đây.”
Không thể sai được, quả nhiên là Tiểu Tịch!
Cố Thanh Sơn vui như mở cờ trong bụng, không quên nhìn lén sang Reneedol.
Reneedol không hề có phản ứng.
Những chuyện xảy ra với nàng ta trước đây, thậm chí đến lai lịch của bản thân, nàng ta đều đã quên hết.
Nàng ta chỉ nhớ rõ chuyện sau khi rơi xuống nước năm đó.
“Trừ yêu tinh và các ngươi, còn có bao nhiêu người được cứu trợ?” Cố Thanh Sơn lại hỏi.
Tinh linh thấp giọng niệm chú ngữ, sau đó mới đáp:
“Chúng ta cứu rất nhiều tồn tại thuộc các chủng tộc khác nhau, cho dù thế giới trên mặt đất hủy diệt, giống loài cũng sẽ tiếp tục kéo dài, không bị tuyệt chủng.”
“Ồ? Các ngươi còn làm chuyện này nữa?” Cố Thanh Sơn bất ngờ nói.
Tinh linh lộ ra vẻ cung kính: “Đúng vậy, người bảo vệ của chúng ta hy vọng có nhiều người sống sót hơn.”
“Tốt lắm.” Xích Hộc nói.
Thuyện gỗ rời khỏi bờ sông, trôi dạt vào chỗ sâu trong dòng sông ngầm.
Nam tinh linh vẻ ngoài anh tuấn đứng ở đầu thuyền, lấy ra một chiếc lá cây, nhẹ nhàng thổi lên.
“Hắn đang làm gì?” Xích Hộc hỏi khẽ.
“Không rõ lắm, chắc là một vật truyền tín hiệu nào đó.” Reneedol nói.
Tinh linh buông lá cây, quay đầu nói: “Hai vị nữ sĩ xinh đẹp, ta đang triệu hoán đội ngũ trọng tài thuộc tộc tinh linh trong khu rừng của chúng ta đến đây.”
“Trọng tài? Nghĩa là gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Tinh linh ôn hòa nói: “Trên Đảo Che Chở, chúng ta và tộc người khổng lồ chiếm cứ một nửa lãnh thổ. Người khổng lồ chịu trách nhiệm thu nhận những chủng tộc và sinh mệnh bẩn thỉu không có chút giá trị nào, chúng nó thành lập một khu vực cư trú dành cho dân chạy nạn, mà tinh linh của rừng chúng ta thì không như vậy...”
Giọng nói của Đại Ca vang lên:
“Hả? Các ngươi khác thế nào?”
Hắn ta đứng dậy từ trong lòng Reneedol.
“Ngươi sao rồi?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Đại Ca mỉm cười, lãnh đạm nói: “Việc nhỏ, không để ý nên bị chấn động một chút mà thôi.”
Tinh linh của rừng nhìn hắn ta, trả lời: “Bộ tộc tinh linh chúng ta chỉ chọn giống loài ưu tú nhất, chỉ có cường giả cường đại nhất, có tiền đồ nhất, thiên phú lớn nhất mới có thể tiến vào lãnh địa của chúng ta. Các vị đều là những chiến sĩ cao cả của thung lũng thế giới, đương nhiên phải ở lại trên lãnh địa của bộ tộc tinh linh chúng ta.”
Xích Hộc khinh thường nói: “Ta lại muốn đến lãnh địa của người khổng lồ...”
Cố Thanh Sơn khẽ vỗ lên người nàng ta, ý bảo nàng ta đừng nói tiếp.
Hắn mỉm cười, nói với tinh linh: “Vẫn chưa biết chuyện này thì có liên quan gì đến đội ngũ trọng tài mà ngươi nói.”
Tinh linh nói: “Đội ngũ trọng tài là nhóm cao thủ mạnh nhất trong đội ngũ tinh linh, bọn họ chịu trách nhiệm thẩm định thực lực của các ngươi, sau đó xác định địa vị của các ngươi bên trong lãnh địa.”
“Thực lực càng mạnh thì địa vị càng cao?” Đại Ca hỏi.
“Đúng... Bọn họ tới rồi!” Tinh linh nói.
Một cánh cửa ánh sáng mở ra ngay trước mặt mọi người.
Sáu bày tinh linh đầy đủ vũ trang bước ra.
“Là người của thung lũng thế giới?” Tinh linh cầm đầu hỏi.
“Đúng vậy.” Tinh linh trên thuyền nói.
Người cầm đầu kia hết nhìn Mạc, Cố Thanh Sơn, lại nhìn sang Reneedol và Xích Hộc.
Chỉ là một đám thiếu niên mười mấy tuổi.
Như vậy thì quá tốt.
Sắc mặt của gã trở nên nghiêm túc, nói:
“Rất tốt, các vị tiến vào lãnh địa của chúng ta thì không có vấn đề gì, nhưng ta phải nói trước một câu, tinh linh trong khu rừng của chúng ta đều tôn trọng pháp tắc tự nhiên, chỉ có chủng loại cường đại trải qua quá trình chọn lọc thì mới có thể giành được địa vị và quyền lợi tương ứng trên lãnh địa của chúng ta.”
Vị thủ lĩnh này chỉ vào Reneedol, nói: “Ngươi có thể thông qua trước.”
Mọi người ngẩn ra.
Reneedol hỏi: “Vì sao ta lại được trực tiếp thông qua?”
Thủ linh nói: “Mỹ mạo của ngươi thế gian hiếm thấy, chỉ cần ngươi tồn tại trên đời thì chính là biểu tượng của sắc đẹp.”
Reneedol khẽ cười, nói: “Nói như vậy, ấn tượng của ta đối với các ngươi cũng tốt lên nhiều.”
Thủ lĩnh gật đầu nói: “Thiếu nữ giống như ngươi, cho dù không có thực lực gì cũng có thể làm một nữ nô phụ thuộc vào tinh linh khu rừng chúng ta.”
Nụ cười trên mặt Reneedol cứng đờ lại.
Đại Ca nắm tay nàng ta, ngăn nàng ta ở phía sau, tiếp đó hỏi:
“À... Mà khoan, ta muốn hỏi các ngươi sẽ phân thắng bại như thế nào.”
Thủ lĩnh nói: “Đánh một trận, có thể tiếp được mười chiêu của bất cứ ai trong số chúng ta thì có thể thu được quyền ở lại tạm thời, nếu như tiếp được hai mươi chiêu thì có thể ở lại vĩnh viễn. Còn muốn đạt được quyền lực thì phải xem các ngươi có thể chiến thắng thủ hạ của chúng ta hay không.”
“Thế nếu xuất hiện thương vong thì làm sao bây giờ?” Đại Ca hỏi.
Thủ lĩnh cười lạnh một tiếng, nói: “Xin lỗi, cho tới bây giờ, chọn lọc tự nhiên luôn là pháp tắc tự nhiên hết sức tàn khốc, chúng ta tôn trọng nó, tuân thủ nó, và tiếp tục nó.”
“Tốt lắm.”
Đại ca lấy Sách Vận Mệnh ra, khẽ đọc một câu. Chỉ thấy một thanh trường mâu phát ra ánh sáng ba màu xuất hiện trong tay hắn ta.
Cố Thanh Sơn hỏi: “Cần giúp một tay không?”
Đại Ca nói: “Từ sau khi khỏe lại tới giờ ta còn chưa được hoạt động gân cốt lần nào.”
Một khí thể khó hiểu từ trên người hắn dâng lên.
Cho dù hiện tại đại ca chỉ có sức mạnh thời niên thiếu, nhưng kinh nghiệm, kỹ xảo, khả năng nắm bắt sức mạnh và trình độ thông hiểu thuật pháp đều ở mức mạnh nhất.
Hắn ta là người đứng đầu vương miện ngôi sao.
Cố Thanh Sơn lui về sau vài bước, nói: “Giữ lại tên lái thuyền kia, nếu không chúng ta không tìm được đường.”
“Được.”
Đại Ca nhìn những tinh linh này, nhếch miệng cười:
“Các ngươi cùng lên đi.”
Hắn ta không quan tâm đối phương có trả lời hay không, thân hình chợt vụt lên, xông vào đám tinh linh như mãnh hổ nhào vào bầy dê.
“Lá gan thật lớn.”
Thủ lĩnh tinh linh cười lạnh, gã rút binh khí ra lại phát hiện thế giới đột nhiên biến thành một màn đen kịt.
Ơ?
Thế này là sao?
Thủ lĩnh tinh linh vô cùng kinh ngạc.
Một giây kế tiếp.
Tia sinh lực cuối cùng rời xa gã.
Trên thuyền gỗ, toàn bộ tinh linh của khu rừng đều biến mất. Thân thể nát vụn của bọn họ bay xuống dòng sông chảy xiết, hóa thành một vùng đỏ thẫm, nhanh chóng bị dòng nước cuốn sạch.
Gần như chỉ trong nháy mắt, cuộc chiến đã kết thúc.
Đại Ca thu trường mâu lại, quay đầu nhìn Reneedol.
“Mạc, huynh mạnh hơn rồi.”
Reneedol nghiêng đầu, khẽ cười với hắn.
Đại Ca thản nhiên nói: “Chuyện cỏn con mà thôi.”
Hắn đột nhiên cảm thấy chân mình mềm nhũn rồi “bộp” một tiếng, quỳ gối trước mặt Reneedol.
Không khí đột nhiên trở nên an tĩnh.
Đại Ca quỳ trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.
Nhìn qua, có vẻ hắn cũng bất ngờ.
Một lát sau, môi hắn mới giật giật, cố nói ra một câu: “Reneedol, trước đây ta không chăm sóc muội thật tốt, cái quỳ này là ta xin lỗi muội.”
Reneedol cố bình tĩnh nói: “Huynh đứng lên trước đã.”
“Không, muội tha thứ cho ta, ta mới đứng lên.” Đại Ca không chịu từ bỏ.
Cố Thanh Sơn nhìn Đại Ca với vẻ kỳ quái.
Sao cục diện lại biến thành thế này?
Tuy Đại Ca... Nhưng cũng đâu đến mức...
“Mạc, ngươi đứng lên đi, quỳ như vậy thành ra cái gì.” Cố Thanh Sơn thử khuyên một câu.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
“Ngươi làm sao vậy?” Cố Thanh Sơn truyền âm.
Đại ca truyền âm trả lời: “Còn chưa thích ứng với thân thể này, giết quá nhiều, mất sức, không đứng dậy nổi.”
Cố Thanh Sơn hoàn toàn cạn lời.
Không đứng nổi thì không đứng nổi, còn tiện thể phản ứng xin lỗi một cách tự nhiên như vậy?
Trước đây từng luyện tập rồi sao?
Lúc này Reneedol đi lên, đỡ Đại Ca dậy, sẵng giọng: “Sau này không được tùy tiện như vậy, ta không chịu nổi.”
Nhìn sắc mặt nàng ta, có vẻ như hơi hoảng loạn.
Cố Thanh Sơn thầm thở dài trong lòng một tiếng. Hắn đi tới vị trí đầu thuyền, vỗ lên vai tinh linh kia, nói: “Người khác nói chuyện yêu đương thì có cái gì hay mà nhìn, lái thuyền.”
“À, được, được!” Tinh linh hoảng hốt nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận