Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1911. Cung Điện Tử Thần (1)


Đánh dấu
Thời đại Tuyên Cổ.
Tiểu Tịch đang cùng với đám tinh linh và người khổng lồ giám sát dọc theo bờ sông.
Reneedol không biết đi đâu.
Cố Thanh Sơn và Đại Ca vẫn đang nằm trên bờ nghỉ ngơi, chậm rãi khôi phục thể lực.
Cố Thanh Sơn nhìn lướt qua sợi dây kéo dài trên cánh tay, cũng không lên tiếng.
Hiện tại hai người đang bị giám sát.
Con đường mà “Quyến Luyến” tìm ra có thể tránh thoát được tận thế rác rưởi, thông xuống càng sâu dưới mặt đất, thế nhưng nó không giúp họ tránh khỏi sự giám sát.
Song, chỉ cần đợi đến khi trời tối, Cố Thanh Sơn tất có biện pháp giải quyết chuyện này.
Dạ Mị Quỷ Ảnh là thần thông, chỉ có hắn mới có thể sử dụng. Nói cách khác, tiếp theo chỉ có mình hắn đơn độc hành động.
“Mạc, ngươi tu luyện nhanh lên, tranh thủ thời gian gia tăng thực lực.” Cố Thanh Sơn nói.
Đại Ca nghe xong, lập tức hiểu ra.
Đúng vậy, với thực lực của Mạc, rất nhiều chuyện không thể xen tay vào được, chỉ có thể bị người ta dắt mũi.
Ví dụ như rác rưởi tận thế đột nhiên xuất hiện vừa rồi.
Nhưng nếu thực lực thình lình gia tăng, nhất định phải có một lý do nghe cho được.
Phương thức tốt nhất chính là tu luyện.
Đại Ca cũng phải thông qua tu luyện để nhanh chóng tìm lại sức mạnh của mình.
“Để ta đi tu luyện một chút.” Đại Ca nói.
“Ta đi chung với ngươi.” Cố Thanh Sơn nói.
Hai người đứng lên, bước đến vị trí trung tâm hòn đảo.
“Có tìm được cách xuống dưới nước hay không?” Đại Ca âm thầm truyền âm.
“Thời cơ còn chưa chín mùi.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn yên lặng tính toán trong lòng.
Bây giờ đang là xế chiều.
Qua mấy tiếng nữa, trời sẽ tối.
Cố Thanh Sơn và Đại Ca cùng nhau tu luyện một lúc.
Hai người dùng sức mạnh Ánh Sáng và Tử Vong của mình giao thủ đến nửa canh giờ.
“Tôi phát hiện mình lại hiểu sâu hơn về sức mạnh Tử Vong.” Cố Thanh Sơn nhổ ra một ngụm máu, nói.
Hắn đặc biệt quý trọng bộ chiến giáp Ngọn lửa Tử Vong, lúc so tài cũng không nỡ mặc vào cho nên không cẩn thận bị đánh một cái.
Đại Ca lau mồ hôi trán, trên mặt lộ ra vẻ hoài niệm, nói: “Kiểu luyện tập này thật đúng là khiến cho người ta tưởng nhớ.”
Cố Thanh Sơn thấy hắn ta thất thần, lặng lẽ truyền âm: “Được rồi, sắp sửa có thể làm ra vẻ đột phá rồi.”
Đại Ca lấy lại tinh thần, thấp thỏm nói: “Như vậy có quá đột ngột không?”
“Không đâu, ban nãy đánh lâu như vậy, có cơ sở mà.” Cố Thanh Sơn tiếp tục truyền âm.
Đại Ca còn đang chần chừ.
Qua một lúc lâu, hắn ta lắc đầu, truyền âm cho Cố Thanh Sơn: “Không được, tôi luôn cảm thấy đột phá nhanh như vậy nghe có vẻ giống như cố tình.”
“Vậy đánh thêm một trận?” Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ hỏi.
“Vậy đi, cậu dùng một vài chiêu thức tương đối hung hiểm đánh tôi, tôi đột phá ngay thời khắc đứng giữa ranh giới sống chết... Như vậy có phải rất tự nhiên hay không?” Đại Ca hỏi.
“Ừm, nói như vậy cũng không tệ, nhưng có hơi mạo hiểm.” Cố Thanh Sơn nhận xét.
“Không sao, chúng ta khống chế cho tốt là được.” Đại Ca nói.
“Vậy thì bắt đầu đi.” Cố Thanh Sơn cẩn thận nói.
Hắn âm thầm ngừng thở, điều chỉnh trạng thái đến điều kiện tốt nhất.
Muốn làm cho đối phương đột phá vào thời khắc sinh tử thì bản thân ra chiêu nhất định phải không sớm cũng không muộn.
Sớm sẽ làm Đại Ca bị thương nặng, muộn lại thấy có vẻ quá giả.
Việc này khá mang tính thử thách.
Từng tầng lửa đen xuất hiện giữa không trung, bay xuống phía sau Cố Thanh Sơn, hình thành một khoảng tối tăm mịt mù.
Cố Thanh Sơn nghiêm túc tới mức triệt để!
“Tôi lên nhé.”
“Đến đây đi!”
Hai người chuẩn bị giao thủ.
Đúng lúc này, Reneedol từ bên ngoài đi tới xem hai người một chút.
"Các ngươi đang tu luyện à?" Nàng ta hỏi.
Đại Ca thu lại khí thế, nhìn nàng ta, dịu dàng nói: “Đúng vậy, muốn nâng cao thực lực một chút.”
Reneedol gật đầu một cái rồi nói: “Tình hình hiện tại không cho phép chúng ta chủ quan, Mạc, huynh là thủ lĩnh của chúng ta, nhất định không được lười biếng, phải nhanh chóng nâng cao thực lực.”
Đại Ca sững sờ mấy giây.
Đột nhiên, trên người hắn ta dâng lên một tầng ánh sáng trắng gai mắt.
“A...”
Hắn ta rống to: “Ta sắp đột phá rồi!”
“Hả, nhanh như vậy sao?” Reneedol giật mình nói.
“Đương nhiên, ta là người đứng đầu trên vương... trong vũ trụ này, Reneedol!” Đại ca đưa ngón tay cái chỉ vào chính mình.
Khí thế trên người hắn ta không ngừng dâng cao.
Hắn ta thực sự đột phá!
Reneedol trợn mắt há mồm.
“Huynh... Thiên phú thực sự quá xuất chúng...” Nàng ta thở dài nói.
“Ha ha, đương nhiên.”
Đại Ca bày ra một tư thế vô cùng đẹp trai, bắt đầu ngưng tụ sức mạnh pháp tắc Ánh Sáng.
Quả thực, trên thực tế tư thế này gây bất lợi cho việc ngưng tụ sức mạnh pháp tắc…
Nhưng nó ngầu!
Reneedol nở một nụ cười, nói: “Không bằng ta đến đánh với huynh một trận?”
“Được.” Đại Ca nói.
Cố Thanh Sơn mặt không đổi sắc nhìn Đại Ca, rồi lại nhìn sang Reneedol.
Mỗi khi đến mùa sinh sản, chim trống sẽ khoe ra bộ lông đẹp nhất của mình để hấp dẫn chim mái tới gần.
Cố Thanh Sơn lặng lẽ gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
“Rod, ngươi đi đâu vậy?”
Đại Ca vội hỏi.
“Ta muốn yên tĩnh.” Cố Thanh Sơn trả lời, cũng không quay đầu lại.
Hắn âm thầm truyền âm: “Tôi phải đi ra ngoài một chuyến, anh đừng để bọn họ tìm tôi.”
“Ờ, được.” Đại Ca sững sờ đáp lại.
Ngoài phòng tu luyện.
Cố Thanh Sơn vừa phóng thần niệm ra quan sát tình hình bốn phía, vừa tính toán thời gian.
Hiện tại đã là ban đêm, ai nấy đều bận rộn đối phó một vài chuyện quan trọng.
Các tinh linh mất đi nô lệ, hiện đang triệu tập hội nghị.
Người khổng lồ thử nghiệm trồng cây ăn quả trên đảo.
Xích Hộc chuyên tâm nghiên cứu thuật pháp ngôi sao.
Tiểu Tịch bố trí cảnh giới và trận tuyến phòng ngự bên bờ sông.
Cẩu nam nữ đang tu luyện trong phòng tu luyện.
Cố Thanh Sơn cảm nhận được một cách rõ ràng, trong đêm tối yên bình của nơi này, cảm giác bị theo dõi cũng giảm đi đáng kể.
Đã như vậy...
Hắn rẽ sang một hướng khác, đi về phía mật thất của Nữ Thần Che Chở.
Có một số việc phải bắt tay vào làm ngay lập tức.
Mấy phút sau.
Cố Thanh Sơn đóng cửa lớn mật thất lại, còn bố trí thêm một loạt pháp trận phong bế và pháp trận phòng ngự rồi mới lấy từ trong lòng ra một vật.
Pho tượng gà trống nhiều màu.
Trong mật thất này xem như an toàn, là một nơi tốt để hỏi thăm tin tức.
Hắn đưa tay kéo mào gà.
Gà trống nhiều màu lập tức sống lại.
“Í, là thằng nhóc nhà ngươi hả, có chuyện gì sao?”
Gà trống nhiều máu ngáp một cái, hỏi bằng giọng ngái ngủ.
“Thời đại ở trước thời đại Vạn Thần, rốt cuộc vì sao lại đi đến đường cùng?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Gà trống nhiều màu lập tức tỉnh táo.
Nó trừng mắt nhìn Cố Thanh Sơn, nói: “Ta đây vừa mới tỉnh lại, cậu đã hỏi vấn đề sâu xa như vậy?”
Cố Thanh Sơn nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Thời gian cấp bách, ta phải nhanh chóng tra ra chân tướng.”
“Được rồi, ta cũng không làm khó cậu... Vẫn quy củ cũ, nào.”
Gà trống nhiều màu vươn cánh, giang rộng.
Cố Thanh Sơn đưa tay đặt lên trên cánh gà, truyền sang một lượng hồn lực.
“Ài, thật là sảng khoái!”
Gà trống phát ra tiếng kêu mất hồn.
Nó tiếp nhận hồn lực xong xuôi, cả thân gà đều bừng bừng sức sống.
“Cậu đã thành tâm thành ý thỉnh giáo, ta sẽ mở lòng từ bi nói cho cậu biết.” Gà trống thần thái sáng láng nói.
“Mời nói.” Cố Thanh Sơn nói.
“Nghe đây, thằng nhóc, chuyện này ta cũng không biết.” Gà trống nhiều màu nghiêm mặt.
Cố Thanh Sơn: “...”
Đại Ca không đáng tin đã đành, con gà nhà ngươi cũng như vậy?
Cố Thanh Sơn đưa tay ra sau lưng lấy ra một cái chảo, lại rút thêm một con dao phay, lẩm bẩm: “Lâu rồi không ăn thịt gà...”
Gà trống nhiều màu sợ khiếp vía vội vàng nhảy ra sau, ngoác mỏ kêu lên: “Bình tĩnh một chút! Ta có thể nói cho cậu biết một chuyện quan trọng khác!”
“Chuyện gì?”
Cố Thanh Sơn nắm dao phay, dịu dàng hỏi.
Gà trống nói: “Càng là thuật pháp cường đại lại càng cần sức mạnh cường đại để duy trì mới có thể tồn tại trên thế gian. Ngược lại, tồn tại được thành lập bởi quy tắc của những sự vật nguyên sơ nhất lại có thể trải qua vô số năm, không ngừng lưu truyền từ đời này qua đời khác, đồng thời sức mạnh thuật pháp cần dùng cũng vô cùng nhỏ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận