Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1922. Phát Hiện! (1)


Đánh dấu
“Hiệu quả chứ?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Sau khi thay xong, trừ khi thỏa mãn luật Nhân Quả tương ứng, bằng không ai cũng đừng hòng theo dõi chuyện xảy ra bên trong ranh giới cánh cửa đã phân, càng không thể đi vào bên trong.” Cánh cửa tiếp tục nói.
“Nếu người ta không đi vào từ cửa mà chỉ phá hư tường, hoặc là đi vào bằng đường hầm dưới lòng đất thì sao?” Cố Thanh Sơn lại hỏi.
“Yên tâm đi, bất luận đối phương muốn phá hủy nơi nào ở đây, tương đương với việc phá hủy nơi ở của ta.” Cánh cửa kiêu ngạo nói.
Cố Thanh Sơn giữ cửa, ôm nó tới cửa mật thất, dùng sức đẩy.
Ầm!
Sau một tiếng vang thật lớn, cánh cửa được gắn vào vị trí của cánh cửa ban đầu trong mật thất.
Cánh cửa thần thánh hài lòng nói: “A... Chỗ này rất kiên cố, ta thích ở đây, tiện thể hỏi một câu, ngươi có bảo thạch không?”
“Lần trước đã cho ngươi ăn hết rồi còn gì.” Cố Thanh Sơn nói.
“Không có bảo thạch, ta làm sao mà phát động luật Nhân Quả được?” Cánh cửa khổ sở nói.
Cố Thanh Sơn nhìn trái nhìn phải, nói với Tiểu Tịch: “Ta nhớ Mạc từng cho cô một ít bảo thạch, có thể mượn dùng một chút không?”
Tiểu Tịch ngẩn ra, nói: “Đương nhiên có thể.”
Cô lấy một cái rương đựng tất cả bảo thạch mà Đại Ca cho ra.
Cố Thanh Sơn ôm lấy cái rương, đi tới trước cửa, nhanh chóng hỏi: “Ngươi cần bao nhiêu bảo thạch?”
“Bảo thạch càng nhiều thì sức phòng ngự của luật Nhân Quả càng mạnh.” Cánh cửa nói.
Cố Thanh Sơn đổ toàn bộ bảo thạch trong rương vào cánh cửa.
Đại Ca nhìn Cố Thanh Sơn, luôn cảm thấy hắn có gì đó kỳ quái, nhưng rốt cuộc kỳ quái ở điểm nào thì lại không thể nói rõ.
Hắn dường như rất tự nhiên, rất trấn tĩnh, nhưng lại dường như có phần lo lắng.
Không chỉ có Đại Ca, ngay cả Tiểu Tịch và Xích Hộc cũng phát hiện ra.
“Ngươi làm sao vậy?” Đại Ca hỏi thẳng.
Cố Thanh Sơn nói: “Lúc này ta và ngươi đều không có sức đánh trận, nhất định phải có một môi trường an toàn.”
Lời này khiến cả ba người đều không thể phản bác.
Dù sao Mạc và Rod đúng là hai người mạnh nhất, thời điểm cả hai không có sức chiến đấu nên chú ý an toàn một chút, quả thực nghe vào rất hợp lý.
Thế nhưng...
Ngươi là Tử Thần đó, còn phải để ý cẩn thận như vậy...
Lúc này cánh cửa thần thánh phát ra một tiếng hừ nhẹ, nói: “Được rồi, bố trí luật nhân Quả đi, ngươi muốn cho người như thế nào tiến vào?”
“Trừ phi ta cho phép, bằng không, không một ai được ra vào.” Cố Thanh Sơn nói.
“Luật Nhân Quả thành lập!” Cánh cửa lớn giọng nói.
Trong hư không vang lên vô số âm thanh ca tụng và cầu khẩn, vây quanh cánh cửa thần thánh.
Những âm thanh này dần dần tiêu tan.
Cố Thanh Sơn giống như thở phào nhẹ nhõm, quay về phía Tiểu Tịch nói: “Cảm ơn, bảo thạch sau này sẽ trả lại cho cô.”
Tiểu Tịch lắc đầu nói: “Không cần trả lại... Ta thấy mật thất này đã rất an toàn, sao còn muốn lấy cánh cửa thần thánh ra dùng?”
Đại Ca và Xích Hộc đều nhìn về phía hắn.
Cố Thanh Sơn cười một cái, giải thích: “Dù sao trước đây Mạc cũng đã đọc một câu chuyện Ngụ Ngôn Vận Mệnh, ta nghĩ chúng ta cần một nơi đặc biệt kiên cố.”
Mọi người nhớ tới câu chuyện ngụ ngôn lúc trước, lúc này chợt hiểu ra.
Xích Hộc cười lên, vỗ vai Cố Thanh Sơn, nói: “Rod, trước giờ ta không hề nghĩ rằng một Tử Thần như ngươi mà lại nhát gan như vậy.”
Đại Ca cũng nói: “Mật thất của Nữ Thần Che Chở, còn có cả cánh cửa thần thánh của vạn thần, quả thực đủ an toàn lắm rồi.”
“Không.” Cố Thanh Sơn nói: “Cánh cửa này cần bảo thạch, bảo thạch càng nhiều thì luật Nhân Quả của cánh cửa càng mạnh... Các ngươi còn ai có bảo thạch nữa không?”
Ba người đưa mắt nhìn nhau.
Còn muốn kiên cố hơn nữa?
Có phải hắn có vấn đề về thần kinh rồi không?
Tiểu Tịch ho nhẹ một tiếng, nói: “Rod, thực ra như vậy là đủ an toàn rồi.”
Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: “Không, ta biết những thứ thuộc vận mệnh đáng sợ đến mức nào.”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên có một âm thanh kỳ quái vang lên.
Bốn người không hẹn mà cùng nhìn về phía cánh cửa thần thánh.
Chỉ nghe bên ngoài truyền đến một loạt tiếng vang bén nhọn, nghe vào giống như có người đang dùng móng tay cào vào cánh cửa.
Âm thanh này vừa chói tai vừa dồn dập, vừa giống như binh khí sắc nhọn liên tục chém vào cánh cửa.
Dần dần, âm thanh này càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhanh, cuối cùng lại giống như vô số người đang gào thét.
Kéo dài liên tục mười hơi thở, cánh cửa vẫn lù lù bất động, âm thanh bên ngoài dần dần biến mất.
Sắc mặt mọi người thay đổi.
“Ai ở bên ngoài?” Tiểu Tịch nhíu mày hỏi.
Bên ngoài không có động tĩnh.
Tiểu Tịch định đi ra ngoài, nói: “Rốt cuộc ai bày trò đùa dai, ta đi xem.”
Cô vừa đi được hai bước đã bị Cố Thanh Sơn kéo lại.
Tiểu Tịch nhìn Cố Thanh Sơn, lộ ra sắc mặt khó hiểu.
Cố Thanh Sơn không nói gì, chỉ lắc đầu.
Lúc này Đại Ca lớn tiếng nói: “Bên ngoài là ai? Là tinh linh hay người khổng lồ? Là Reneedol sao?”
Vẫn không có động tĩnh.
Chẳng biết tại sao, mọi người dần dần cảm nhận được một sự quỷ dị khôn tả.
Cố Thanh Sơn vẫn không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Nội tâm của hắn không bình tĩnh nổi.
Qua hồi lâu, ngoài cửa vang lên một giọng nói yếu ớt: “Mở cửa, mau mở cửa.”
Trong không gian hoàn toàn yên tĩnh, âm thanh ngoài cửa lại càng trở nên rõ ràng.
“Đó là... âm thanh của yêu tinh.” Tiểu Tịch kinh ngạc nói.
Cô vừa nói như vậy, tất cả mọi người mới cảm thấy có điểm giống.
Xích Hộc ngập ngừng nói: “Nhưng vừa nãy cánh cửa này giống như bị tấn công, ta vẫn cảm thấy có chút đáng sợ.”
Tiểu Tịch nói: “Ngươi nói cũng đúng, để chúng ta tới nhìn xem...”
Cô đưa tay lên không trung, kéo một cái, rút ra một lá bài.
Trên thẻ bài này vẽ một vị thần linh đang vén tầng mây, nhìn xuống trần thế phồn vinh bên dưới.
“Kỳ thực toàn bộ đảo đều nằm dưới sự đề phòng và trông nom của ta, chỉ cần chúng ta nhìn một cái là có thể biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.” Tiểu Tịch giải thích.
Cố Thanh Sơn khẽ gật đầu.
Quả thực Tiểu Tịch làm như vậy là đủ tốt rồi, hơn nữa từ khi cô sinh ra cho tới bây giờ cũng chỉ mới mười mấy năm mà thôi.
Tiểu Tịch tung lá bài lên.
Lập tức, lá bài hóa thành một màn hình sáng, hiện ra trước mặt mọi người.
Chỉ thấy trong màn hình sáng, tình hình trên Đảo Che Chở vừa nhìn là hiểu ngay, mỗi một chỗ đều hiện lên rõ ràng trước mắt mọi người.
Tiểu Tịch thì thầm: “Hiển thị tình hình bên ngoài cửa mật thất.”
Màn ảnh chuyển động, hiện ra cảnh tượng cánh cửa mật thất Nữ Thần Che Chở.
Chỉ thấy tám tên yêu tinh ngăn ở cửa, vừa cười xấu xa vừa quơ múa thanh đoản trượng trong tay.
Theo động tác của bọn họ, đoản trượng thỉnh thoảng phát ra từng hình ảnh móng vuốt sắc nhọn.
Tiểu Tịch thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: “Thì ra là chúng nó đang giở trò, ta cũng cảm giác được đây là một trò đùadiai.”
Cô đi tới cửa, cố sức kéo cánh cửa.
Cánh cửa vẫn lù lù bất động.
“Hả? Sau lại mở không ra?” Tiểu Tịch kinh ngạc nói.
Cánh cửa phát ra giọng nói ồm ồm: “Luật Nhân Quả lần này có tính cực hạn đặc biệt cao, nội dung là: Trừ phi Rod cho phép, bằng không, không một ai được ra vào.”
Tiểu Tịch nhìn Cố Thanh Sơn, nói: “Mở cửa đi, tạm thời sẽ không có chuyện gì.”
Cố Thanh Sơn trầm ngâm một lát, đi tới trước cửa, hỏi: “Cánh cửa thần thánh, ngươi nói cho ta biết, ai đứng bên ngoài cánh cửa.”
Cánh cửa thần thánh nói: “Đúng là mấy tên yêu tinh, mà khoan...”
Mấy giây sau, ngoài cửa vang lên một giọng nói khác: “Mạc, ngươi có ở bên trong không?”
Đây là giọng của Reneedol.
Ánh mắt Đại Ca sáng rực lên, gắng gượng đứng dậy, đi tới trước cửa, lớn tiếng nói: “Chúng ta đều ở bên trong, ngươi sao rồi?”
“Không sao... Bị thương một chút mà thôi.” Reneedol thản nhiên nói.
Bốn người bên trong cánh cửa nhìn vào màn hình sáng, chỉ thấy Reneedol nửa người đầy máu, thiếu một cánh tay, sắc mặt tái nhợt đang đứng ở cửa.
Đại Ca không kìm chế được, thúc giục: “Rod, mở cửa đi.”
Cố Thanh Sơn nhìn vào màn hình, hỏi lại cánh cửa thần thánh: “Bên ngoài là nàng ta thật sao?”
Cánh cửa thần thánh xác nhận: “Đúng vậy, là cô gái trên màn hình này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận