Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1927. Giam Cầm


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn và Đại Ca vẫn bình tĩnh.
Xích Hộc nhìn hai người, nhịn không được hỏi: “Trước đó không phải hai người còn muốn liều mạng sao, tại sao bây giờ một chút cũng không thấy luống cuống vậy?”
Đại Ca nói: “Xích Hộc, tôi cho cô biết một bí mật.”
“Bí mật gì?”
“Tiền là gan của đàn ông.”
Cố Thanh Sơn chuyển động chiếc nhẫn.
Rào rào!
Bảo thạch đếm không hết lại bao phủ mọi người một lần nữa.
Sau đó, từng tầng bảo thạch không ngừng tiêu hao, cuối cùng biến mất không thấy đâu.
Âm thanh chấn động một lần nữa vang lên bên ngoài.
“Những tên đáng thương kia, các ngươi thu hoạch không ít khoáng vật quý giá trong tự nhiên, vốn có thể chống đỡ mọi vết nứt. Đáng tiếc, các ngươi đã gặp phải ta.”
Vết rạn bắt đầu xuất hiện bên trên bức tường lần nữa.
Cánh cửa thần thánh lại bối rối kêu lên: “Ôi ôi mấy anh trai ơi, mọi người hãy xem kìa...”
Cố Thanh Sơn chuyển động chiếc nhẫn.
Ào ào ào ào!
Bảo thạch đếm không hết một lần nữa bao phủ mọi người.
Sau đó, tồn tại kia không ngừng phá hư, bảo thạch biến mất từng lớp, cuối cùng một lần nữa thấy đáy.
Âm thanh kia vang lên trong lòng mọi người.
“Các ngươi góp nhặt rất nhiều bảo thạch mỹ lệ, số lượng còn rất lớn. Xem ra các ngươi trốn trong mật thất đã chuẩn bị rất đầy đủ. Nhưng đáng tiếc, các ngươi lại gặp ta, linh hồn sáng thế mà vạn thần cũng phải quỳ lạy, chúa tể Nguyên Lực Vô Tận.”
Bên trong ánh sáng, xúc tu thật dài kia không còn nắm chặt mật thất mà đã giãn ra, lắc lư một vòng trong bóng đêm, sau đó quất vào mật thất.
Oành.
Trên vách tường mật thất lập tức xuất hiện vô số vết rạn.
Cánh cửa thần thánh vội vàng kêu lên: “Mau ném bảo thạch ra! Nó quá độc ác. Nếu không có bảo thạch, chúng ta sẽ chết ở đây.”
Cố Thanh Sơn chuyển động chiếc nhẫn.
Ào ào.
Bảo thạch một lần nữa bao phủ mọi người.
.....
Quá trình này lặp đi lặp lại hai mươi ba lần.
Đến lần thứ hai mươi tư.
Cánh cửa thần thánh vội vàng xin tha: “Anh trai, cửa ta sắp vỡ rồi, ngài đừng đánh nữa được không?”
Oành.
Cửa nứt ra.
Cố Thanh Sơn chuyển động chiếc nhẫn, bổ sung bảo thạch.
Lần thứ ba mươi sáu.
Xúc tu điên cuồng quất vào mật thất.
Cánh cửa thần thánh tiếp tục xin tha: “Đừng đánh nữa, đại ca, ta nói ngươi đánh ta kiểu gì ta cũng sẽ tu sửa lại được, hãy cho ta yên tĩnh một chút được không?”
Chúa tể Nguyên Lực Vô Tận nói: “Các loại sâu kiến các ngươi, cả đời chỉ biết thu thập bảo thạch? Thật sự là vừa buồn cười vừa đáng thương.”
Oành.
Cánh cửa lại nứt.
Cố Thanh Sơn chuyển động chiếc nhẫn, bổ sung bảo thạch.
Lần thứ sáu mươi lăm.
Cố Thanh Sơn chuyển động chiếc nhẫn, thuận tiện lấy ra mấy chai nước, vứt cho Đại Ca và Xích Hộc.
“Uống đi, có tác dụng đấy.” Cố Thanh Sơn nói với Xích Hộc.
Xích Hộc nhìn Đại Ca, chỉ thấy hắn đã mở nắp, tu ừng ực.
Xích Hộc cũng uống một ngụm.
A?
Hình như vết thương đang chuyển biến tốt đẹp?
Xích Hộc ngẩn ra, giơ cao chai nước uống như Đại Ca.
Bên ngoài mật thất truyền đến tiếng va đập mãnh liệt.
Oành.
Cửa nứt.
Cố Thanh Sơn chuyển động chiếc nhẫn, bổ sung bảo thạch.
Lần thứ chín mươi mốt.
Tiểu Tịch tỉnh lại, bắt đầu uống nước.
Âm thanh kia tức giận hét lớn: “Cho dù thương thế của ta chưa lành, ta cũng có thể hao hết bảo thạch của các ngươi.”
Cánh cửa thần thánh buồn bã: “Thần vương đại ca, cánh cửa ta đây đã bị phá vô số lần, ngài bớt giận, đừng đánh nữa.”
Oành.
Cửa nứt.
Cố Thanh Sơn chuyển động chiếc nhẫn, bổ sung bảo thạch.
Lần thứ ba trăm sáu mươi lăm.
Cánh cửa thần thánh lớn tiếng kêu gào: “Lực mạnh lên chút. Ngươi chưa ăn cơm à? Lực đạo nhỏ như vậy thì làm được gì? Ra sức hơn chút nữa đi!”
Bên ngoài im lặng.
Qua một lúc lâu, đợt tấn công mới tiếp diễn lần nữa.
Oành.
Trong mật thất, vách tường dần dần rạn nứt.
Cố Thanh Sơn chuyển động chiếc nhẫn, thả ra bảo thạch.
Mật thất được chữa trị hoàn toàn.
Âm thanh kia mang theo sự không cam lòng và hoang mang, lên tiếng lần nữa:
“Tốt, mấy con côn trùng nhỏ kia, các ngươi có được số bảo thạch vượt ra ngoài dự tính của ta, nhưng bất kể thế nào, ta cũng sẽ giam cầm các ngươi ở đây.”
“Các ngươi vĩnh viễn sẽ bị giam cầm ở chỗ này. Không có thức ăn, không có nước uống, không có tài nguyên tu luyện, cũng không có bất cứ thứ gì có thể dùng, chết một cách trơ trọi trong bóng đêm. Đây cũng là kết cục sau cùng của các ngươi.”
Nói xong, xúc tu kia co rụt lại, chẳng biết đi đâu.
Chỉ còn lại một mật thất nho nhỏ đứng im trong màn đêm hư vô.
“Nó nói hay lắm.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đúng vậy, nếu như tôi là nó, tôi cũng cảm thấy đó là một ý định không tồi.” Đại Ca nói.
Cạch.
Đũa hai người đụng vào nhau, rồi lách qua, kẹp một miếng rong biển và một miếng thịt bò.
Tiểu Tịch ở bên cạnh nướng thịt cho mọi người.
Xích Hộc ôm một bình rượu, vừa uống vừa đoạt miếng rong biển trong đĩa của Cố Thanh Sơn.
Mọi người đang ăn cơm chiều.
Trong bảo khố của Laura có rất nhiều thức ăn. Dù sao mọi người cũng đã khắc sâu ấn tượng về tài nghệ nấu ăn của Cố Thanh Sơn. Cô bé phát hiện Cố Thanh Sơn đang bị vây trong một mật thất, cho nên đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn.
“Cay quá.”
Tiểu Tịch ăn thử một miếng thịt, thè lưỡi nói.
Xích Hộc đưa bình rượu cho cô, nói: “Nào, uống một miếng sẽ ổn.”
Tiểu Tịch đang định uống thì bị Cố Thanh Sơn ngăn lại.
“Không uống rượu của cô ấy được đâu. Uống xong sẽ nằm ngay.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn lấy ra một chai nước trái cây đưa tới.
Bốn người cùng nhau ăn một bữa thật ngon.
Cố Thanh Sơn thu dọn nồi lẩu, sau đó lại mang ra không ít điểm tâm.
Chờ mọi người ăn xong, hắn lại lấy ra mấy chục chai rượu bày trên mặt đất, nói với Xích Hộc: “Trước đó, tôi muốn cảm ơn cô vì đã chia sẻ lực sinh mệnh của cô cho tôi. Thừa dịp rảnh rỗi này, cô hãy nếm thử mỗi bình một ngụm, ghi nhớ hương vị của chúng. Lát nữa tôi sẽ dạy cho cô cách pha rượu.”
Mắt Xích Hộc sáng rực lên, lớn tiếng nói: “Được.”
Cố Thanh Sơn không để ý đến cô nữa, quay sang nói với Đại Ca và Tiểu Tịch: “Hai người, đến đây đi.”
“Chuyện gì”
“Đến trước rồi nói.”
Hai người không hiểu cho lắm.
Cố Thanh Sơn nghiêm mặt nói: “Thừa dịp tên kia đang vây khốn chúng ta, tôi phải dùng thêm sức mạnh để loại bỏ mối liên hệ giữa hai người với tên kia.”
Đại Ca lắc đầu: “Chuyện này không thể nào. Thật ra nó chính là ý chí của toàn bộ thế giới, có thể câu thông với tất cả. Chỉ là nó đang bị thương nên tình huống không ổn. Nếu không, tất cả chúng ta đều sẽ bị nó khống chế.”
Tiểu Tịch suy nghĩ sâu xa hơn: “Vì sao nó lại xuất hiện? Là bởi vì nghĩ rằng hai người đã mất đi sức mạnh sao?”
Cố Thanh Sơn và Đại Ca nhìn nhau.
Đây đúng là vấn đề.
“Ngoại trừ lý do này, khả năng không chỉ đơn giản như thế đâu.” Đại Ca trầm tư.
Cố Thanh Sơn gật đầu.
Mặt Tiểu Tịch tối sầm lại, nói: “Khi nó khống chế tôi, tôi hoàn toàn không cách nào phản kháng. Nhờ có một kiếm của Rod, tôi mới tỉnh lại. Nếu không, tôi nhất định sẽ tấn công các người.”
Cố Thanh Sơn dựng thẳng một ngón tay: “Nhưng nó lại không thể khống chế được tôi và Xích Hộc. Bây giờ tôi sẽ làm một chuyện, hai người cùng làm theo tôi. Đây chính là bí pháp thoát khỏi khống chế.”
“Được.” Tiểu Tịch và Đại Ca hớn hở nói.
Cố Thanh Sơn ho nhẹ một tiếng, bày ra tư thế duyên dáng ngay tại chỗ.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Một hàng chữ đom đóm xuất hiện trước mặt hắn:
[Ngài bắt đầu luyện tập vũ điệu Chúng Sinh Tế Mệnh.]
[Lần luyện tập này có ba người tham gia. Ngài múa đầu tiên, hướng dẫn cho hai bạn nhảy thể nghiệm sự mỹ diệu của vũ đạo.]
[Bắt đầu từ động tác làm nóng người.]
[Ngầng đầu, ưỡn ngực, đong đưa cái mông của ngài.]
[Âm nhạc, mở.]
Tùng!
Tùng, tùng, tùng,
Thùng thùng keng! Thùng thùng keng!
Tiếng trống đầy nhịp nhàng vang lên.
Đại Ca biến sắc, thất thanh nói: “Tại sao lại là cái quỷ… là điệu nhảy sùng bái này?”
Cố Thanh Sơn lườm hắn ta một cái, truyền âm nói: “Ăn nói cẩn thận, anh không muốn sống nữa à?”
Đại Ca cũng toát mồ hôi lạnh.
Một giây sau, hắn ta phát hiện cơ thể của mình mất đi khống chế, bắt đầu ra sức đong đưa cặp mông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận