Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1947. Chiến Đấu


Đánh dấu
Ở bên dưới, Xích Hộc không hiểu hỏi: “Kỳ lạ... những thần linh này dường như phản ứng hơi trì độn một chút, còn hơi chậm nữa, vì sao lại như vậy?”
Tiểu Tịch vừa vuốt ve đầu chó đen, vừa nói: “Có lẽ là ở chỗ Chúa tể Nguyện lực Vô Tận đã xảy ra vấn đề gì đó.”
“Đúng vậy, nó gắng chống đỡ Vạn Thần điện, vậy mà còn dư thừa sức lực đến đối phó chúng ta, điều này đã quá mức tưởng tượng rồi.” Xích Hộc nói.
Hai người nhìn nhau, đều có chút thấp thỏm không yên.
Nếu như Rod và Reneedol chiến thắng đối phương thì đương nhiên là chuyện tốt, nhưng lỡ như thực sự gây thương tổn cho Chúa tể Nguyện lực Vô Tận thì lại khiến người ta lo lắng nó còn có thể chống đỡ nổi Vạn Thần điện hay không.
Nếu như nó không trụ nổi, tất cả mọi người sẽ chết.
Đây đúng là tình thế tiến không được mà lùi cũng không xong.
Trong lòng Xích Hộc và Tiểu Tịch đầy khẩn trương, lại không hề chú ý hai chân Đại Ca đang dần dần chìm vào băng tuyết, giống như mọc sâu bén rễ.
Hắn ta nhắm chặt hai mắt, mặt không cảm xúc, chỉ thỉnh thoảng có một vài khoảnh khắc mới để lộ sắc mặt cực kỳ cẩn thận.
Không ai biết hắn ta đang làm gì.
Trên bầu trời, Ma Long Hắc Ám ra sức bay lượn.
Xích Hộc đứng từ xa nhìn lại, đôi mắt trong trẻo mà có thần, tựa như muốn khắc ghi cảnh tượng này thật sâu trong đầu.
Nàng ta lấy ra một bình rượu mạnh, mở nắp, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Ngọn lửa hắc ám cuồn cuộn bốc lên trên người nàng ta.
“Thật thích cảm giác này...”
Nàng ta thấp giọng lẩm bẩm, một tay nhanh chóng quơ múa lưỡi hái ngọn lửa hắc ám.
Từng luồng ánh sáng ngôi sao tụ lại, hóa thành một tấm khiên, sau đó biến mất giữa không trung.
Trên bầu trời, khắp nơi trên thân thể Ma Long Hắc Ám dần dần có ngọn lửa cháy mạnh ngưng tụ thành lá chắn bốn mặt khổng lồ, liên tục xuay tròn xung quanh nó.
Tấm khiên ngôi sao Tử Vong che chở!
Ma Long Hắc Ám có được tấm khiên bốn mặt này, tinh thần phấn chấn, trực tiếp lao vào trong chiến trận có sáu bảy tên thần linh, đánh nhau với bọn chúng.
Hai thần linh lặng lẽ biến mất, sau đó lại đột nhiên xuyên qua tấm khiên bốn mặt khổng lồ, trực tiếp vượt qua không gian, xuất hiện trên đầu rồng.
Một gã thần linh nhanh chóng niệm đọc chú ngữ, hóa thành một thanh đao khổng lồ. Một gã thần linh khác nâng thanh đao, toàn lực chém về phía cổ của Ma Long Hắc Ám.
Cùng lúc đó, trong mấy tên thần linh khác, có một tên lặng lẽ lén tới phía sau Hắc Long, hai mắt đột nhiên phóng ra chùm tia sáng màu xám, đâm thẳng vào mông rồng.
Toàn thân Hắc Long triệt để hóa đá.
Phối hợp liên tục không chút sơ hở như vậy khiến cho Hắc Long mất đi cơ hội phản kháng.
Chỉ trong nháy mắt, thanh đao khổng lồ giáng xuống!
Xích Hộc thấy thế, trong lòng căng thẳng. Nàng ta lập tức vung lưỡi hái trong tay, quát lên: “Tử Vong Thiên Tà!”
Thanh đao hạ xuống!
Ánh đao lớn chừng mấy chục mét đột nhiên biến mất, thì ra nó đã chém vào khoảng không cách đó mấy trăm trượng.
Xích Hộc thở dài một hơi, lúc này với phát giác trên người mình đã đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Cùng lúc đó, Ma Long Hắc Ám bị hóa đá kịch liệt run rẩy, phóng ra ngọn lửa vô tận, khiến cho lớp đá bên ngoài triệt để nóng chảy thành chất lỏng.
Hai gã thần linh đứng trên lưng nó còn muốn chém nữa nhưng lại bị ngọn lửa hắc ám thổi mạnh một cái, thân thể lập tức bị văng ra ngoài.
Ma Long Hắc Ám nổi giận.
Vừa rồi nếu không nhờ Xích Hộc ra tay kịp thời thì những thanh kiếm trên người hắn sẽ bại lộ.
“Đám thần linh rác rưởi các ngươi!”
Ma Long Hắc Ám bắt đầu gầm thét. Nó vừa kéo dài khoảng cách với các thần linh, vừa phẫn nộ gầm lên: “Các ngươi mà cũng dám đánh lén sau lưng rồng, ta thề các ngươi nhất định phải trả giá thật đắt!”
Chẳng biết tại sao, khi hắn hóa thân thành rồng thì lập tức không tự chủ mà nhập vào thân phận Long tộc.
Từng thuật pháp công kích phóng ra từ trên tay các thần linh, đánh vào tấm khiên bốn mặt khổng lồ quanh thân rồng.
Lá chắn đột nhiên biến mất. Nhưng lúc này, Ma Long Hắc Ám đã chuẩn bị chiến đấu xong xuôi.
Chú Ngữ Thanh Long – Trói!
Nó đối diện với dòng nhắc nhở chiến đấu hiện lên giữa không trung, lớn tiếng đọc: “Hiện tại điểm danh, Thần Hóa Đá, Chúa tể Chiến Tranh, Thần Không Gian, Nữ Thần Âm U, Thần Chủ Ám Sát, nghe đến tên mình thì trả lời ta!”
Không một ai trả lời.
“Tốt, các ngươi cũng đều không coi sự tồn tại của ta ra gì.”
Ma Long Hắc Ám cười gằn, thân hình bỗng nhiên biến mất khỏi bầu trời.
Nó trực tiếp xuất hiện sau lưng Thần Hóa Đá, mở miệng phun ra ngọn lửa hắc ám mãnh liệt.
“Khè...”
Ngọn lửa thiêu đốt dữ dội lao về phía Thần Hóa Đá. Mà lúc này gã lại chẳng thể nhúc nhích chút nào, chỉ đành vội vàng phát động pháp thuật, tự biến mình thành một tảng đá tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Ầm!
Ngọn lửa tử vong xen lẫn hơi thở của rồng bao lấy tảng đá, phát ra âm thanh đùng đoàng kịch liệt, nhưng tảng đá kia không chút sứt mẻ.
Ma Long Hắc Ám âm thầm phát động sức mạnh huyết duệ Ma Long.
Khoảng một lúc sau, tảng đá kia run rẩy kịch liệt.
Ma Long Hắc Ám nhào tới, dùng vuốt rồng đè tảng đá lại, dùng sức bóp một cái!
Rắc!
Tẳng đá nứt ra thành bụi phấn, bay lả tả trong gió.
Một luồng sức mạnh dồi dào lặng lẽ rót vào trong cơ thể Ma Long Hắc Ám, không ngừng tăng cường khí tức của nó.
Rất tốt...
Ma Long Hắc Ám âm thầm phỏng đoán thực lực của mình, lén nhìn sang Reneedol.
Chỉ thấy cả thân người nàng ta bọc trong ánh sáng ngôi sao, hơn mười thần linh xông tới đều bị giết chết, căn bản không ai có thể làm gì được nàng ta.
Vẫn còn kém xa.
Dù sao trên người nàng ta có hai món thần khí do hàng triệu thần linh dốc hết sức chế tạo thành.
Ma Long Hắc Ám trợn to đôi đồng tử dựng thẳng, nhìn về phía mấy vị thần linh không thể nhúc nhích giữa không trung.
“Đến đây đi, hy vọng thực lực của các ngươi mạnh một chút...”
Hắn đánh về phía vị thần kế tiếp.
...
Trận chiến bước vào giai đoạn gay cấn.
Thần linh bên cạnh Reneedol đã bị giết chết đáng kể, nhưng những thần linh vây quanh nàng ta cũng tổn thất không ít.
Ma Long Hắc Ám ở sát biên giới chiến trường, thỉnh thoảng xông lên, giữ chân một hai thần linh, kéo bọn họ tiến hành chiến đấu.
Mặc kệ quá trình chiến đầu gian nan thế nào, chấn động lòng người ra sao, cuối cùng nó vẫn luôn giành được thắng lợi. Mà sức mạnh của nó cũng càng ngày càng mạnh.
“Cố Thanh Sơn!”
Một giọng nói bỗng nhiên vang lên trong lòng Ma Long Hắc Ám.
“Hả? Đại Ca, sao vậy?” Ma Long Hắc Ám kinh ngạc nỏi.
Nó phóng thần niệm đảo qua mặt đất, chỉ thấy Đại Ca vẫn nhắm chặt hai mắt, bất động tại chỗ.
Anh chây lười làm biếng lâu như vậy, rốt cuộc định ra tay rồi?
Giọng nói của Đại Ca vang lên lần nữa:
“Cậu bắt một thần linh xuống đây, tôi có việc cần dùng, nhớ kỹ, không thể để cho hắn có sức đánh trả.”
“Đại Ca, anh làm gì vậy? Vừa muốn bắt sống vừa muốn làm cho đối phương không có sức đánh trả, độ khó cao thật đó.” Ma Long Hắc Ám ai oán nói.
“Nắm chắc thời gian, điều này liên quan đến việc chúng ta có thể đánh thắng Chúa tể Nguyện lực Vô Tận hay không!” Đại Ca nói với giọng điệu dồn dập.
Ma Long Hắc Ám ngừng oán trách. Nó dùng hết toàn lực phả ra một luồng hơi, phun lên khắp vùng đất bị băng tuyết bao phủ:
“Phụt phụt phụt phụt!”
Chỉ thấy toàn bộ luồng khí ngưng tụ thành một quả cầu lửa màu sắc tối đen phát ra uy lực kinh khủng, rơi thẳng xuống mặt đất. Cùng lúc đó, Ma Long Hắc Ám vội vàng biến mất khỏi bầu trời.
Thần kỹ, Súc Địa Thành Thốn!
Nó trực tiếp xuất hiện trên mặt đất nơi quả cầu lửa màu sắc tối đen đánh phá, đưa mắt nhìn lên không trung.
Lựa chọn một thần linh có vẻ mạnh nhất, sau đó...
Thần kỹ, Di Hình Hoán Ảnh!
Trong chớp nhoáng, Ma Long Hắc Ám và thần linh kia trao đổi vị trí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận