Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1957. Liên Kết Giữa Tương Lai Và Quá Khứ


Đánh dấu
Trong quán bar của thế giới tháp cao, vài quý cô đang uống rượu cùng nhau.
“Cô còn chưa làm xong?” Dạ Như Hi hỏi.
Mèo Con không ngẩng đầu lên, vừa viết gì đó vừa nói: “Chịu thôi, công việc sáng tác này đòi hỏi phải tranh thủ từng giây từng phút, hôm nay tôi rất nhiều việc nên lại trễ hơn rồi... Khỏi cần nghĩ cũng biết các độc giả nhất định đang mắng tôi.”
Cô đặt bút xuống, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
“A... Rượu này quá mạnh, tôi đoán là Anna chọn.” Cô há miệng nói.
Mấy người nhìn về phía Anna, chỉ thấy cô đang thất thần.
“Làm sao vậy, chị Anna?” Laura lay lay cánh tay của cô, hỏi.
Anna miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Không biết, chỉ là có một chút... bất an khó hiểu.”
Đột nhiên, tiếng báo động thê lương vang vọng khắp thế giới. Mèo Con đặt chén rượu xuống, biến sắc nói: “Tôi đưa mọi người đi.”
Cũng không thấy rõ động tác của cô ra sao, mấy người ở đây cùng với toàn bộ quầy bar đều cùng nhau biến mất khỏi quán rượu.
Tại tháp cao.
Rầm!
Một âm thanh nặng nề vang lên, quầy bar cùng với bốn cô gái xuất hiện trước mặt mọi người.
“Sau lại đưa luôn cả quầy bar lên đây?” Barry nói với giọng bất mãn.
“Nếu không phải chuyện gì quan trọng thì bọn em sẽ vừa uống rượu vừa nghe mọi người bàn luận.” Mèo Con nói.
“Xin lỗi, chỉ sợ các cô không có thời gian uống rượu rồi.” Hội trưởng Hiệp hội Tháp cao nói, tiện thể rót cho mình một ly rượu.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Dạ Như Hi hỏi.
Hội trưởng Hiệp hội Tháp Cao nói: “Hòn đảo thời gian này vẫn luôn trôi nổi trên dòng sông thời gian, học giả chúng ta cảm thấy vô cùng hứng thú với chuyện này nên đã chế tạo ra một ít công cụ dùng để quan sát và đánh giá các phân đoạn lịch sử trong dòng sông thời gian. Tôi tin mọi người đều đã biết chuyện này.”
Mọi người gật đầu.
“Nhưng bây giờ, chúng ta phát hiện một ít việc không đúng.”
“Chuyện gì?”
“Rất nhiều phân đoạn lịch sử trong dòng sông thời gian đang lần lượt biến mất.”
“Biết mất?” Anna lặp lại rồi hỏi: “Những thứ đó đều là sự việc đang thật sự xảy ra, làm sao mà biến mất được?”
Hội trưởng Hiệp hội Tháp Cao lại hớp thêm một ngụm rượu, trên mặt thoáng lên nét khổ sở, nói một cách khó nhọc: “Mọi người tự nhìn đi.”
Một mặt gương trải rộng khắp mái nhà xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người, diện tích lớn bằng một sân bóng. Cảnh tượng trong dòng sông thời gian xuất hiện trên mặt gương.
“Nhìn thấy không? Có rất nhiều nơi đã triệt để biến mất, hóa thành một vùng tăm tối.” Hội trưởng Hiệp hội Tháp Cao nói.
“Đã hỏi Hắc Hải Nữ Sĩ chưa?” Dạ Như Hi hỏi.
Một giọng nữ chợt vang lên bên tai mọi người:
“Hội trưởng Hiệp hội Tháp Cao đã hỏi ta rồi.”
Hình ảnh Hắc Hải Nữ Sĩ xuất hiện trước mắt mọi người.
“Ta có thể nói cho mọi người biết rằng, lịch sử vốn có đang biến mất, hóa thành hư vô, vận mệnh của mỗi người đều rơi vào tình trạng biến hóa nghiêng trời lệch đất.”
Mọi người tranh luận ầm ĩ.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trương Anh Hào khó hiểu hỏi.
“Ở quá khứ xa xôi, có người đang cố ý thay đổi tất cả, cho nên nhân quả của vạn sự vạn vật cũng theo đó mà thay đổi, khiến cho tất cả mọi thứ bên trong dòng sông thời gian cũng biến đổi.” Hắc Hải Nữ Sĩ nói.
Laura hỏi: “Hắc Hải Nữ Sĩ, nếu thay đổi thì đáng lẽ phải xuất hiện hình ảnh lịch sử mới mới đúng, nhưng vì sao bên trong dòng sông thời gian lại có nhiều nơi bị biến thành một vùng hư không tăm tối?”
“Bởi vì thứ thay thế lịch sử, chính là hủy diệt.” Hắc Hải Nữ Sĩ nói.
Trong lịch sử, những nơi đó bị hủy diệt triệt để, cho nên không hề để lại một chút gì trên dòng sông thời gian, vậy nên mới hiện lên một vùng tăm tối.
Mọi người dần dần yên tĩnh lại.
“Tôi muốn biết, hiện tại trên đảo của chúng ta còn có người nào biến mất không?” Barry hỏi.
Hắc Hải Nữ Sĩ nói: “Từ khi Chúa tể Nguyện lực Vô Tận quay trở về quá khứ, vốn đã không còn ai biến mất nữa, nhưng ba phút trước lại có hai người biến mất, đồng thời số người biến mất bắt đầu tăng lên.”
Đột nhiên, Diệp Phi Ly lớn tiếng nói: “Mọi người mau nhìn kìa!”
Mọi người đưa mắt theo hướng hắn ta chỉ, nhìn lên mặt gương trên đỉnh đầu.
Chỉ thấy trong gương, cả dòng sông thời gian vốn phát ra ánh sáng dịu nhẹ đang dần dần tối đi, càng ngày càng nhiều khu vực triệt để hóa thành bóng tối.
Gần như chỉ trong một hơi thở ngắn ngủi, toàn bộ dòng sông thời gian đã biến thành một vùng hư không tăm tối.
Không tồn tại bất cứ phân đoạn lịch sử nào nữa.
“Không.” Barry thấp giọng nói.
Laura ngồi dưới đất, hồn bay phách lạc nói: “Việc này... Sao có thể như vậy...”
Những người khác không hề lên tiếng.
Tất cả mọi người đều ý thức được một việc...
Mọi thế giới đều đã bị hủy diệt.
Trương Anh Hào đột nhiên nói: “Hắc Hải Nữ Sĩ, tình hình nơi này của chúng ta như thế nào?”
“Chờ chút, đang kiểm tra.” Hắc Hải Nữ Sĩ nói.
Lúc này, mọi người đều đang ở trong đảo hoang thời gian. Đó là một hòn đảo khép kín và chậm rãi trôi về phía trước trong dòng sông thời gian.
Dựa theo pháp tắc xuyên qua thời gian, toàn bộ mọi người trở về thời khắc kia trong quá khứ phải đi theo quán tính của thời gian, đến một thời điểm trong tương lai mới có thể một lần nữa xuất hiện bình thường trên dòng thời gian.
Nhưng mà hết thảy đều đã bị hủy diệt, như vậy mọi người sẽ nghênh đón vận mệnh như thế nào?
Sau một hơi thở ngắn ngủi, giọng nói của Hắc Hải Nữ Sĩ vang lên lần nữa:
“Báo cáo các vị, số lượng người mất tích đang nhanh chóng tăng lên. Căn cứ vào phán đoán của Chúa tể Nguyện lực Vô Tận, nhân quả của lịch sử đã không được thành lập, hết thảy mọi việc đang phát sinh biến đổi kịch liệt. Ngay cả hòn đảo hoang này cũng bị biến đổi theo.”
Diệp Phi Ly lên tiếng: “Có biện pháp ngăn cản không?”
Hắc Hải Nữ Sĩ nói: “Thật đáng tiếc, sức mạnh quyết định tất cả đến từ thời đại Tuyên Cổ cực kỳ xa xôi, chúng ta bất lực đối với việc này.”
Trong lúc nói chuyện, Diệp Phi Ly đã biến mất.
Ngay sau đó là Barry, Hội trưởng Hiệp hội Tháp Cao, Dạ Như Hi và cả đại trưởng lão yêu tinh.
“Không, vì sao lại không thể nào chống lại những thứ này?” Mèo Con không cam tâm, thốt lên.
Hắc Hải Nữ Sĩ nói: “Biện pháp duy nhất nằm ở thời đại Tuyên Cổ.”
“Nói như vậy, Cố Thanh Sơn và Đại Ca sắp thua rồi? Chờ một chút, có thể đưa tôi qua đó không?” Trương Anh Hào hỏi.
Anh ta tháo kính râm xuống, yên lặng chờ câu trả lời.
“Xin lỗi, lịch sử quá mức xa xôi, sức mạnh của ta không đủ để đưa cậu qua đó.” Hắc Hải Nữ Sĩ nói.
Trương Anh Hào còn muốn nói gì thêm, nhưng cả cơ thể đã đột ngột biến mất.
Người xung quanh biến mất càng ngày càng nhiều. Chỉ trong vòng hơn mười hơi thở ngắn ngủi, khắp cả thế giới tháp cao chỉ còn lại không đến mười người.
“Chúng ta thực sự đến một chút biện pháp vãn hồi cũng không có?” Anna hỏi.
“Đúng, chúng ta chỉ có thể chờ... Nếu như Cố Thanh Sơn và Đại Ca giành được thắng lợi thì lịch sử còn có thể khôi phục lại một lần nữa, nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, hy vọng càng ngày càng xa vời.” Hắc Hải Nữ Sĩ nói.
“Sao có thể như vậy...” Mèo Con thấp giọng lẩm bẩm.
Cô cũng đã biến mất.
Khắp thế giới dần dần biến thành một mảnh tăm tối.
Chỉ còn lại hai người cuối cùng.
Anna, và Laura.
“Hức hức hức, chị Anna, chúng ta đều phải chết rồi.” Laura sợ hãi nói.
Anna ôm cô bé vào trong ngực.
Bỗng nhiên, trước mặt Laura trống rỗng.
Anna cũng biến mất.
Toàn bộ thế giới triệt để chìm vào bóng tối.
Dòng sông thời gian cũng còn phát sáng nữa mà dần tiêu tan thành một mảnh hư vô.
“Hắc Hải Nữ Sĩ, bà còn đó không?”
Không ai trả lời.
Hết thảy dường như đã kết thúc.
Ánh sáng trong mắt Laura mờ dần.
Cô bé đứng một mình trong bóng đêm, khóc lóc không ngừng.
Bỗng nhiên, sợi dây màu tím trên tay cô bé liên tục chập chờn, lúc sáng lúc tối.
“Là... ngươi đã bảo vệ ta?”
Cô bé nhìn sợi dây trên tay, nước mắt bỗng nhiên ngừng chảy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận