Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1969. Chúng Ta Sẽ Lại Gặp Nhau (1)


Đánh dấu
Vừa vào bên trong, tình hình trong đó càng rõ ràng hơn.
Thiếu niên kia đi vào bên trong quầy bar, nhìn những chai rượu đang được đặt tại đó.
Phùng Hoắc Đức liếc nhìn thiếu niên kia rồi nói nhỏ: "Bộ dáng của hắn có vẻ không đúng lắm, chúng ta vẫn giữ kế hoạch cũ là thuyết phục hắn hay là tới bắt cóc luôn cho xong việc?"
Cố Thanh Sơn và Đại Ca cùng ngừng thở, yên lặng quan sát cảnh tượng này.
Anna Medici nhìn chằm chằm vào thiếu niên đối diện, rồi lại nhìn những chai rượu kia, nói nhỏ: "Đợi một lát, xem xem cậu ta muốn làm gì."
Thiếu niên lấy đi vài chai rượu, sau đó xoay người đặt sáu bảy chai rượu lên trên quầy bar.
"Không được, hình như vẫn còn thiếu."
Hắn lẩm bẩm rồi xoay người sang chỗ khác, tiếp tục chọn vài chai rượu nữa rồi mới hoàn thành.
"Người anh em, cậu muốn làm gì vậy?" Phùng Hoắc Đức không nhịn được mà hỏi ngay.
Cố Thanh Sơn liếc nhìn anh ta, sau đó lấy ra ba ly rượu từ trên quầy bar, nói: "Lần đầu tiên gặp mặt tại kiếp này, nên uống ly rượu chúc mừng chứ."
"Cũng là một ý kiến hay." Anna hơi hứng thú.
Một lát sau...
Một ly cocktail màu đỏ máu xuất hiện trước mặt cô.
Ly rượu này giống như một ngọn lửa đang cháy vậy, thế nhưng nếu như nhìn kỹ tận sâu trong ngọn lửa này thì lại thấy đó là một vực sâu thăm thẳm không thể thăm dò.
Anna cúi đầu ngắm nhìn ly rượu này, rồi lại ngẩng đầu nhìn thiếu niên kia.
"Uống đi." Thiếu niên cong khóe môi, cố gắng mỉm cười.
"Ly rượu này có tên là gì?" Anna nhấc ly rượu lên rồi hỏi.
"Cung Bò Cạp."
"Tại sao lại có cái tên này?"
"Bò Cạp có cung, đương nhiên sẽ được rất nhiều ngôi sao bảo vệ, là một ngôi sao vĩnh sinh bất diệt trên bầu trời."
"Thực sự là... sự giải thích ngu ngốc mà."
Nàng nhấc ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Trong khoảng không tăm tối, cả dòng sông thời gian bỗng sáng lên. Vô số phân đoạn lịch sử lần nữa xuất hiện trên dòng sông, hiện ra vô số người và sự kiện, bọn họ đều đang trải qua những câu chuyện thuộc về mình.
Trên dòng sông thời gian, trong bóng đêm vô tận, Laura nhắm hai mắt, nắm chặt sợi dây màu tím phát sáng kia.
Cô bé yên lặng khẩn cầu.
Bỗng nhiên...
Cô bé mở mắt ra, mừng rớt nước mắt, nói: “Cố Thanh Sơn, rốt cuộc anh cũng làm được rồi.”
Vô số công trình kiến trúc xung quanh cô bé đột ngột từ dưới đất vươn lên.
Gần như chỉ trong nháy mắt, đảo hoang thời gian lại xuất hiện một lần nữa.
Ngay sau đó, từng người từng người lại quay về, vẫn còn đầy sức sống.
Người trở về đầu tiên là Barry.
“Ơ? Vừa xảy ra chuyện gì vậy?” Anh ta cảnh giác quan sát bốn phía.
Vừa rồi anh ta đã cưỡng chế bản thân tiến vào trạng thái chiến đấu, nhưng chỉ trong nháy mắt lại đi đến xu hướng bị hủy diệt triệt để.
Đến tận bây giờ, cảm giác kinh khủng kia vẫn còn khiến tim anh ta đập loạn cả lên.
Một giọng nói truyền đến: “Có lẽ là loại tình huống mà Đại Ca đã nói, nhưng em có thể cảm giác được rằng hiện tại, không gian và thời gian đã một lần nữa trở nên ổn định.”
Mèo Con cũng xuất hiện trở lại.
Theo đó là Trương Anh Hào, anh ta trầm tư nói: “Nói cách khác, chuyện xảy ra ở thời đại Tuyên Cổ đã có kết quả.”
Diệp Phi Ly, Hội trưởng Hiệp hội Tháp Cao, Dạ Như Hi, rất nhiều các pháp sư Tháp Cao… Từng người lần lượt xuất hiện, tựa như bọn họ căn bản chưa từng rời đi.
Diệp Phi Ly nói: “Đùa chứ Đại Ca và Cố Thanh Sơn liên thủ, tôi nghĩ không ai có thể đối phó với bọn họ.”
Một tiếng khóc nấc truyền đến.
Mọi người nhìn theo phương hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy Laura đang khóc.
Cô bé ngồi sụp dưới đất, cúi đầu, hai tay liên tục lau nước mắt, khóc rất thương tâm.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
“Bệ hạ, người làm sao vậy?” Tướng quân Kinh Cức Ylia hoảng hốt hỏi.
Laura khoát tay nói: “Đừng để ý đến ta... Đừng ai để ý đến ta, ta chỉ muốn khóc một lát.”
Ylia cũng không tiến lên nữa.
Giữa lúc mọi người đều đang không biết nên làm gì, bên cạnh Laura bỗng nhiên xuất hiện một người.
Anna.
Trước khi tất cả hủy diệt, cô đang ôm Laura.
Anna nhìn xung quanh, thấy tất cả mọi người đều bình yên vô sự thì hài lòng cười nói:
“Xem ra vẫn là Thanh Sơn thắng.”
Cô ngồi chồm hổm xuống, đưa tay khẽ xoa đầu Laura, nhẹ giọng nói: “Này, Nữ Vương, chúng ta thắng đó nha, em khóc cái gì?”
Laura ngẩng đầu, mắt đỏ hoe nhìn cô, nói: “Chị Anna, em có việc hỏi chị.”
“Nói đi.” Anna nói.
“Vì sao chị thích uống rượu?”
“Bởi vì uống rượu tăng cường sức mạnh của chị, hơn nữa vốn dĩ chị thích uống rượu.”
Laura lớn giọng khóc rống lên.
Anna cuống quýt ôm lấy cô bé, liên tục trấn an.
Một lát sau, cô bé cuối cùng cũng ngừng khóc.
“Chị Anna, còn có một việc muốn hỏi chị.” Cô bé gục trên vai Anna, nhỏ giọng nói.
“Nói.”
“Sao chị lại thích Cố Thanh Sơn?”
“Hả?” Giọng điệu Anna hơi cao lên.
Con bé này, trước mặt mọi người mà lại hỏi vấn đề như vậy, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Anna nhìn xung quanh, chỉ thấy đám người Trương Anh Hào người thì nhìn trần nhà, người nhìn hoa văn trên nền đất, người thì chăm chú nhìn vào hoa văn trang trí trên cửa sổ.
Nói chung, mọi người dường như đều có cảm giác hứng thú nồng nhiệt với các loại vật sức trang trí bên trong tháp cao.
Nhưng mà...
Chuyện của mình với Cố Thanh Sơn là quang minh chính đại, có gì mà không thể nói?
Anna nhéo gương mặt của Laura một cái, không coi ai ra gì mà đáp lại: “Lần đầu tiên chị gặp anh ấy là ở một quán rượu, lúc đó anh ấy pha chế cho chị một ly...”
Cô còn chưa nói hết, Laura đã lần nữa gục lên bả vai cô, khóc ầm lên.
“Hức hức hức... Em... quá cảm động... Hức hức hức...”
Cô bé lau nước mắt, nói đứt quãng.
...
Thời đại Tuyên Cổ.
Cuộc chiến trên bầu trời đã kết thúc.
Trong khoảnh khắc Đại Hồng Thủy giáng lâm, tất cả quái vật đều biến mất.
Mạc té xỉu trên đất, không hề nhúc nhích.
Tịch từ trên trời hạ xuống bảo vệ bên cạnh hắn ta, nhìn Reneedol ở phía đối diện.
“Tỷ tỷ.”
Giọng nói của Tịch trở nên lạnh đi: “Rõ ràng tỷ có thể có được tất cả mọi thứ tốt đẹp không gì sánh bằng, nhưng tỷ lại từ bỏ chúng.”
Reneedol nhìn cô, thản nhiên nói: “Vận mệnh của ta, do ta quyết định.”
“Tỷ đã giết Xích Hộc.” Tịch nói.
“Là nàng ta tự nguyện... Đáng hận, để cho Rod chạy trốn.” Reneedol nói.
Nàng tiện tay đánh ra một chiêu.
Chìa khóa tỏa ra ánh sáng lờ mờ bay lên, rơi vào trong tay nàng, thế nhưng nó lại lập tức biến mất, trở về trong tay Mạc.
… Giống hệt như lúc ở trong Thần Điện Vận Mệnh.
“Quả nhiên, đây là ‘Chìa khóa được vạn thần đồng ý’ trong tay Rod.” Reneedol thấp giọng thì thào, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Chìa khóa này, chỉ có thần linh tự nhiên tự do mới có thể sử dụng.
Nói cách khác...
Trong toàn bộ thế giới, người duy nhất có thể sử dụng nó, là Mạc.
Nàng đang trầm tư thì bỗng nhiên một đường sáng bén nhọn từ đối diện phóng tới.
Hai vị nữ thần vận mệnh đồng loạt ra tay đánh bay đường sáng kia.
Reneedol lấy lại tinh thần, nhìn về phía Tịch.
“Ngươi dám ra tay với ta?” Nàng mặt không đổi sắc hỏi.
Tịch nhanh chóng rút bài từ trong hư không, nói một cách kiên định: “Xích Hộc đã chết, Rod cũng không còn, chỉ có Mạc còn sống... Ta sẽ không để tỷ ra tay với Mạc.”
Reneedol nhìn cô chăm chú, mắt lộ ra vẻ nghiền ngẫm.
“Muội muội đáng thương, ngươi cho rằng mình có thể làm được gì?” Nàng hỏi.
Tịch không trả lời, chỉ vươn tay lấy ra một thanh trường thương tỏa ra ánh sáng đỏ thẫm chói mắt.
Reneedol không nhịn được mà lui một bước.
Thanh trường thương này... rất nguy hiểm.
Dù chiến giáp Kết Thúc Vận Mệnh có thể làm cho đối phương chịu đựng thương tổn gấp đôi, nhưng thanh trường thương này là trí mạng, bị đâm trúng có thể sẽ chết.
Gây thương tổn gấp bội, trước mặt thanh trường thương này không hề có bất cứ ý nghĩa gì.
Về phần binh khí ngưng tụ từ Nước Mắt Chúng Thần...
Tịch có một thẻ bài đáng sợ, có thể cấm tuyệt binh khí.
Đáng hận!
Món thần khí vận mệnh thứ ba không nằm trong tay mình.
Ánh mắt Reneedol lạnh lẽo, quát lên: “Toàn lực!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận