Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1987. Gieo Rắc


Đánh dấu
"Ngài... nói đúng, ta có cách ngụy trang thành khí tức của ngài, mang theo Con mắt kia, tạm thời rời xa ngài." Thiên sứ kia nói với vẻ đờ đẫn.
"Vất vả." Reneedol gật đầu.
Thiên sứ lùi về sau mấy bước, quay lại nơi vừa đi qua.
Bóng người của hắn ta vừa biến mất thì sắc mặt của Reneedol lập tức lạnh xuống.
Nàng ta nhìn về phía đám thủ hạ còn thừa lại của mình.
Một nữ thiên sứ mười hai cánh.
Một nam thiên sứ sáu cánh.
Ba Quỷ Chủ.
Một Quỷ Hùng.
Thực lực của tên Quỷ Hùng này tăng lên cực nhanh, mưu kế cũng rất xuất sắc, đã có lần ba Quỷ Chủ muốn chèn ép hắn ta, thế nhưng hắn ta vẫn có thể vượt qua rất nhiều tình huống nguy hiểm, cuối cùng cũng được mình chú ý.
Những người này là thành viên tổ chức cuối cùng còn sống sót của mình.
Không thể giết tiếp, nếu giết tiếp thì mình sẽ trở thành một người cô đơn.
"Thế giới Ác Quỷ còn có mấy phút nữa?" Reneedol hỏi.
"Khoảng một phút nữa, chúng ta có thể hoàn thành truyền tống." Tên Quỷ Hùng kia nói.
"Cuối cùng cũng kéo dài thời gian tới lúc này... hiện tại chúng ta còn bao nhiêu người trong thế giới Ác Quỷ?" Reneedol hỏi.
"Còn bảy trăm ngàn ác quỷ." Một Quỷ Chủ trả lời.
"Đủ rồi, sau khi chúng ta trở về thì mở ra toàn bộ màn ngăn luật nhân quả." Reneedol nói.
"Dùng màn ngăn phòng ngự hết à?" Một tên Quỷ Chủ khác hỏi.
Reneedol hơi suy nghĩ, rồi nói: "Không, dùng màn ngăn ẩn nấp."
Vào lúc này, nữ thiên sứ mười hai cánh vẫn luôn không nói chuyện thì lại xen vào:
"Chủ nhân, ta cho rằng không ổn lắm, nếu chúng ta trở về thế giới Ác Quỷ mà Con mắt kia tìm tới thì chẳng phải sẽ chặn ngài trong đó không ra được sao?"
Reneedol nói với giọng bình tĩnh: "Nếu như thật sự nó có thể phát hiện chúng ta, thì nó sẽ phải chuẩn bị đối mặt với tận thế mạnh nhất."
...
Trong đường hầm, có ba bóng dáng đang liên tục bay về phía trước.
"Nếu như Reneedol sử dụng bảy sợi tóc kia, sẽ có vô số thế giới bị hủy diệt trong nháy mắt, toàn bộ di tích Vạn Thần điện đều bị hủy diệt!" Đại Ca nói lớn.
"Nếu tiếp tục như vậy thì không được, chúng ta phải chuẩn bị trước." Cố Thanh Sơn vừa bay vừa nói.
"Chúng ta đang đi theo sự chỉ dẫn của tiên đoán vận mệnh để tìm Phi Nguyệt, ngươi còn muốn chuẩn bị thêm gì nữa?" Đại Ca hỏi.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía hư không, hỏi: "Hắc Hải nữ sĩ, bà có đó không?"
[Có, Cố Thanh Sơn, ngươi cần kích hoạt quân đoàn để chiến đấu sao?] Hắc Hải nữ sĩ hỏi.
“Không cần, hồn lực của tôi đã không đủ để cung cấp cho một cuộc chiến tranh cỡ lớn nữa, với lại Quân đoàn Nhân tộc cũng không phải là đối thủ của Con mắt khổng lồ kia.” Cố Thanh Sơn nói.
[Cố Thanh Sơn, Quân đoàn phải tiến hóa, hơn nữa phải là tiến hóa siêu cấp.] Hắc Hải nữ sĩ nói.
“Phải làm như nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ngươi có còn nhớ khi trước Kỷ nguyên Hỗn Loạn mạnh lên như thế nào không?” Hắc Hải nữ sĩ hỏi.
Cố Thanh Sơn nhớ về quá khứ.
Trên chiến trường ngày xưa, Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đã từng nói với hắn:
"Cố Thanh Sơn, Kỷ nguyên đã thống trị toàn bộ Chín trăm triệu tầng thế giới, lực lượng của nó đã mạnh tới vô hạn..."
"Ta có được lực lượng của toàn bộ Kỷ nguyên Hỗn Loạn, nó đã sử dụng rất nhiều pháp thuật luật nhân quả lên linh hồn của ta, ngươi không thể giết chết được ta."
Mà Thi thể khổng lồ cũng đã nói: "Kỷ nguyên Hỗn Loạn cần một thần linh mạnh mẽ nhất, để giúp đỡ toàn bộ Kỷ nguyên đi hướng huy hoàng nhất."
"Nữ sĩ, ý của bà là, Trật Tự cũng cần khuếch tán tới vô số thế giới khác nhau sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
[Đúng, trên đảo hoang thời gian, lực lượng Trật Tự không thể khuếch trương. Dù có trở lại thời đại Tuyên Cổ nhưng vì hoàn cảnh khi đó của ngươi cực kỳ nguy hiểm, nếu ta xuất hiện thì có thể sẽ ảnh hưởng tới lịch sử trong quá khứ, cho nên ta vẫn luôn ẩn núp tới hiện tại...]
Giọng nói của Hắc Hải nữ sĩ trở nên trang nghiêm: [Hiện tại, thời điểm đã tới. Cố Thanh Sơn, Trật Tự phải truyền bá tới tất cả thế giới ẩn giấu trong di tích Vạn Thần điện, như vậy mới có thể giúp Trật Tự vượt qua mọi thứ, giúp Trật Tự hoàn thành tiến hóa siêu cấp! ]
Cố Thanh Sơn bỗng dừng lại trên không.
Đại Ca và Quạ theo quán tính vẫn bay tới một đoạn, sau đó quay đầu nhìn hắn.
"Thế nào?" Đại Ca hỏi.
"Chúng ta có lẽ cần chia đường để đi." Cố Thanh Sơn nói rồi kể về chuyện của Hắc Hải nữ sĩ một lần.
Đại Ca trầm tư, nói: "Hiện tại ta phải ở lại trong bộ dáng lửa tử vong này, tạm thời không thể tách ra được, hành động cũng không tiện lắm..."
Quạ đẩy khẩu trang ra, nói với vẻ hứng thú: "Truyền bá Trật Tự sao? Chuyện thú vị như vậy hay là để ta đi làm đi."
Cố Thanh Sơn yên lặng...
Đại Ca không tiện, mình lại phải đi tìm Phi Nguyệt, trước mắt thật sự cũng chỉ có thể để Quạ đi thôi.
"Ngươi làm được không đó, công việc này phải đi qua tất cả thế giới trong di tích này trong thời gian ngắn nhất đó." Đại Ca nói với vẻ lo lắng.
Quạ dựng ngón tay cái lên, chỉ mình nói: "Yên tâm, ta chính là tộc Phi Điểu, trời sinh vốn đã gắn với một chữ - nhanh!"
Đại Ca nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nói nhỏ với Hắc Hải nữ sĩ: "Chú ý cách nói chuyện."
[Rõ. ] Hắc Hải nữ sĩ trả lời.
Cố Thanh Sơn vỗ vai Quạ, nói: "Như vậy, chuyện này nhờ ngươi."
Ngay sau đó, Quạ nghe được một giọng nữ bên tai:
[Xin chào, thích khách đỉnh cao, người đàn ông trong truyền thuyết, người sử dụng kiếm cực kỳ mạnh mẽ, Quạ đại nhân. ]
Quạ giật mình, sau đó thì hưng phấn.
"Ồ? Tại sao ngươi lại hiểu rõ ta như vậy?" Quạ hỏi.
[Ta tên Hắc Hải, đang cài đặt Trật Tự cho ngài, cũng đang chuyển đổi nó thành hình thức chuyên môn gieo rắc. ] Hắc Hải nữ sĩ nói.
"Vậy chúng ta có thể bắt đầu chưa?"
[Có thể. ]
Quạ gật đầu với Cố Thanh Sơn: "Vậy ta đi."
Cố Thanh Sơn ôm quyền, nói: "Đó là chuyện quan trọng nhất, nhờ ngươi rồi."
Quạ cười dài, bóng người hơi run lên, hóa thành một con chim với màu sắc sặc sỡ. Con chim này chỉ hơi vẫy cánh thì đã tạo thành một tàn ảnh trong gió, ngay sau đó thì biến mất chẳng biết đâu nữa.
Đại Ca giật mình, nói: "Nhanh như vậy?"
Cố Thanh Sơn nói: "Hiện tại ta mới biết tại sao mấy người Phi Nguyệt lại yên tâm cho Quạ lang thang bên ngoài."
"Hả? Chẳng lẽ không phải bởi vì miệng quạ đen của hắn ta sao?"
"... Cũng có một phần nguyên nhân là vậy."
Hai người vừa nói vừa bay về một con đường âm u sâu thẳm.
Mấy chục phút sau, cửa đường hầm rộng rãi xuất hiện trước mặt hai người, từ phía đó còn truyền tới tiếng nước chảy nữa.
Hai người bay qua, đứng tại lối ra quan sát cảnh tượng xung quanh.
Bên ngoài là một con sông ngầm dưới mặt đất.
"Sắp tới rồi sao?"
"Ừ, có lẽ đang trốn ở gần nơi đây thôi."
Cố Thanh Sơn nhìn sợi tơ đen trên tay mình. Một đầu của sợi dây thắt trên cổ tay hắn, còn một đoạn khác thì cắm xuống sông ngầm, chỉ về một phương hướng nào đó.
"Triều Âm." Cố Thanh Sơn gọi nhỏ.
Vù...
Triều Âm kiếm xuất hiện từ trong hư không, rơi vào tay của hắn.
Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng khua kiếm.
Dòng sông bị tách làm đôi, lộ ra cả đáy sông.
Một hang động dưới mặt nước xuất hiện trước mặt hai người.
Cố Thanh Sơn lại tiếp tục múa kiếm.
Ngay sau đó, một dòng nước bay tới, hóa thành hình người, đi tới lối vào hang động.
Uỳnh...
Một loại thuật pháp ẩn nấp đâm vào trên bóng người do nước biến thành, đập tan nó.
Ngay sau đó, có mấy bóng người bay ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận