Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1988. Vận Mệnh Và Kiếm


Đánh dấu
"Hả? Cố Thanh Sơn!" Tiểu Điệp là người đầu tiên thấy hắn, chào hỏi rất vui vẻ.
Sau khi trải qua vô số gian nan trắc trở, mọi người lại tập trung với nhau một lần nữa.
"Con chó này là thế nào?" Tiểu Điệp hỏi với vẻ tò mò.
"Xin chào." Chó đen gật đầu chào hỏi Tiểu Điệp.
"Wow, đã thuần hóa rồi hả?" Tháp chủ Hung Ma tháp nhìn chằm chằm Chó đen với vẻ hào hứng.
"Không, đây là bạn của ta, người ta thường gọi là Đại Ca." Cố Thanh Sơn nói.
"Đại Ca? Nó mà cũng đòi làm Đại Ca sao?" Tiểu Điệp nói với vẻ khinh thường.
"Cô biết Con mắt khổng lồ kia không?" Đại Ca hỏi.
"Biết chứ." Tiểu Điệp nói.
Đại Ca liếc nhìn Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn lập tức nói tiếp: "Thứ đó thực ra là con mắt của Đại Ca."
Tiểu Điệp sợ hãi, cùng nhìn về những người khác.
Đại Ca lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Tháp chủ Hung Ma tháp nói với vẻ cẩn thận: "... Như vậy Con mắt kia thật ra là mắt chó sao?"
Đại Ca: "..."
Cố Thanh Sơn: "..."
"Cái gì mà mắt chó! Ta ở trong hình hài này cũng chỉ là tạm thời thôi, về sau sẽ khôi phục!" Đại Ca nói với vẻ tức giận.
"Thì ra là thế." Tu nữ mù nói.
Ánh mắt của Cố Thanh Sơn vượt qua đám người, nhìn về phía Phi Nguyệt.
"Đã lâu không gặp." Hắn đi về phía trước, nói.
Phi Nguyệt nhìn hắn, nói nhỏ: "Ta đã cảm nhận được vận mệnh... chính là vào lúc này, mọi chuyện nên kết thúc."
Bỗng nhiên...
Sương máu vô tận từ nơi xa của con sông ngầm quét tới nơi đây.
Khí tức hủy diệt cũng đang nhanh chóng bao phủ nơi này lại.
"Không tốt! Chúng ta chạy mau!" Tiểu Điệp nói gấp.
Phi Nguyệt cười khổ, lắc đầu nói: "Không chạy thoát đâu, ta đã thấy được chân tướng trong vận mệnh, chỉ khi ta tử vong thì mới có thể sinh ra thần khí."
"Thần khí gì?" Tu nữ mù hỏi.
"Thần khí Vận Mệnh mạnh nhất, nó là yếu tố mấu chốt để có thể chống lại Reneedol, giải quyết được hết tất cả tai họa." Phi Nguyệt nói.
Khi đang nói chuyện, vô số sợi tơ vận mệnh xuất hiện từ trong hư không, vây quanh người nàng, quấn chặt lấy hai tay, hai chân, cái cổ nàng, rồi tất cả tụ lại thành một sợi dây thừng, rơi vào trong tay Cố Thanh Sơn.
Từ trên người Phi Nguyệt tràn ra hào quang bảy màu.
Vô số pháp tắc đều hội tụ nơi đây, chuẩn bị chứng kiến thời khắc Thần khí Vận Mệnh mạnh nhất sinh ra.
Phi Nguyệt cười khổ, đi tới trước mặt Cố Thanh Sơn, chầm chậm quỳ một chân trên đất.
"Sau khi ta chết, xin hãy an táng ta và mẹ ta ở cùng một nơi, Tiểu Điệp biết nơi đó là nơi nào." Phi Nguyệt nói.
Tiểu Điệp dựng thẳng lông mày, nhào về phía trước, nắm chặt tay Cố Thanh Sơn.
"Cố Thanh Sơn! Tại sao lại như vậy?"
Tiểu Điệp hét lớn.
Nhưng hắn không trả lời mà nhìn thẳng vào Phi Nguyệt.
Gió thổi lồng lộng từ phương xa tới, mang theo mùi máu tanh tưởi.
Gió thay thế nước, chảy xuôi trong dòng sông này.
Trong bóng đêm phía xa, quái vật do máu biến thành đang yên lặng đi tới.
Phi Nguyệt vội vàng lắc đầu, nói với Tiểu Điệp: "Điều này cũng không trách hắn, hiện tại tất cả pháp tắc Vận Mệnh đều hội tụ trên người của ta, bọn chúng đang muốn hội tụ lại thành một vũ khí... mà chất dẫn là thân thể và linh hồn của ta."
Tu nữ mù nức nở, giữ chặt Tiểu Điệp lại, nói: "Ta vừa mới thấy được báo hiệu của tương lai, nếu như Phi Nguyệt không chết thì Thần khí này sẽ không sinh ra, không ai có thể chống lại tận thế mà Reneedol đang triệu hoán, tất cả thế giới đều sẽ hủy diệt."
Tất cả thế giới đều sẽ hủy diệt!
Tiểu Điệp ngơ ngác, lùi về phía sau, hơi ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Nàng che miệng lại, cố gắng không để cho mình phát ra âm thanh nào cả.
Cố Thanh Sơn không nhìn Tiểu Điệp mà sắc mặt dần dần lạnh lẽo.
Hắn rút một thanh kiếm sắc bén ra.
Lục Giới Thần Sơn kiếm.
"Chịu đựng một lát, mọi chuyện sẽ kết thúc sớm thôi." Cố Thanh Sơn nói.
Phi Nguyệt cắn môi, nhắm mắt lại.
Kiếm biến thành một ánh sáng lạnh, đâm vào ngực Phi Nguyệt.
"A... khụ... khụ..."
Phi Nguyệt phun máu, cố gắng nở nụ cười, hai dòng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
"... Ta không thể nhìn thấy thời điểm Reneedol chết... nhưng ta không hối hận..."
Nàng nói với giọng run run.
Ánh sáng vô tận bắn ra từ trên người nàng, hội tụ tại đỉnh đầu của nàng, tạo nên hình thức ban đầu của một thanh quyền trượng.
Bỗng nhiên, Cố Thanh Sơn hét lớn: "Sơn Nữ!"
Vù vù vù vù...
Kiếm phát ra tiếng ong ong kịch liệt. Từng tầng ánh sáng bị xé nứt vỡ, tạo ra từng vòng ánh sáng xoay tròn, liên tục xoay tròn xung quanh hai người.
Bỗng nhiên, một giọng nữ tuyệt vọng vang lên trong hư không:
"Không... kiếm này là kiếm gì!"
Tất cả luồng sáng hội tụ vào cùng một chỗ, biến thành một người phụ nữ, yên lặng trôi nổi trên không.
Vị thần đầu tiên, Vua của chúng thần, nữ thần Laques.
Nàng ta cúi đầu nhìn về Cố Thanh Sơn, nói với giọng điệu căm hận: "Ta dùng lực lượng vận mệnh che phủ mọi thứ, bất kỳ kẻ nào tiên đoán đều sẽ phát hiện cô gái này phải chết thì thế gian mới có thể được cứu rỗi, tại sao ngươi lại không giết cô ta?"
Cố Thanh Sơn nói: "Bởi vì có một mục tiêu càng đáng để ta giết chết."
"Không thể nào, tại sao ngươi lại có thể khám phá ra thủ đoạn của ta!" Laques nói với giọng không cam lòng.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn bình tĩnh, nói: "Ba chị em các ngươi đã từng giấu giếm chúng thần, không chịu làm theo lời thề trung thành với Chúa tể Ánh Sáng như trong dự ngôn của chúng thần. Ngươi lại giấu giếm được hai người em của mình, tự mình hấp thu lực lượng và tính mạng của tám ngàn thần linh để làm ra một tiên đoán vận mệnh... Là tính mạng của tám ngàn thần linh đó!"
Giọng nói của Cố Thanh Sơn cao lên, càng tăng thêm sát khí:
"Trong trận Tai ương Ngũ Hành tại sông ngầm dưới đất khi xưa, ngươi mang theo Reneedol chạy trốn, ta đã tận mắt thấy được ngươi thà chấp nhận thề cũng muốn lấy lòng nàng ta, để bản thân mình có thể sống sót. Khi rèn đúc ba Thần khí, ngươi chuyển phần lớn lực lượng vào Thần khí vận mệnh của ngươi mà còn giả bộ là không biết tại sao nữa. Song, ngươi vẫn lừa gạt được hai em của ngươi."
Laques nói với giọng khó tin: "Không! Ngay cả hai người em của ta đều không thể phát hiện, tại sao ngươi..."
Cố Thanh Sơn cười nhẹ, nói: "Pháp thuật kỳ diệu hơn đi nữa, chỉ cần trái tim của ngươi vẫn ghê tởm thì ta không cần nhìn pháp thuật, cũng đã biết ngươi muốn làm cái gì. Laques các hạ, ta cảm thấy loại Thần Vương như ngươi chắc chắn sẽ để lại một con đường lui cho mình, tuyệt đối sẽ không cam tâm biến mất trong dòng sông lịch sử."
Trong bóng tối, từng tầng ánh sáng tan vỡ.
Laques kêu rên: "Không! Pháp thuật vận mệnh mà ta khổ công tạo dựng suốt vô số năm, đã hội tụ lực lượng mạnh nhất, nếu như ta có thể trọng sinh, ta... sẽ..."
"Mơ mộng hão huyền." Cố Thanh Sơn nói với giọng lạnh lùng.
Hắn cầm Lục Giới Thần Sơn kiếm, kích hoạt thêm kiếm quyết.
Két két két két!
Tất cả ánh sáng pháp tắc dần dần vỡ vụn ra, tạo thành âm thanh sắc nhọn.
Vô số ánh sáng từ trên người Laques vỡ ra, chỉ để lại một bóng người mờ nhạt.
Nàng ta bỗng nhiên cười lên với vẻ điên cuồng: "Ngươi cho rằng ngươi đã thắng sao? Thời đại này sắp bị hủy diệt, tới đi, lực lượng vận mệnh đều ở nơi này. Ngoại trừ ta, ngươi là người tiếp nhận cuối cùng của tiên đoán vận mệnh... chỉ cần giết chết đồng đội của ngươi, ngươi sẽ thu hoạch được lực lượng của Vận Mệnh!"
Trong con sông ngầm, gió lớn liên tục thổi qua. Một luồng khí tức hủy diệt vạn vật sắp xuất hiện...
Cố Thanh Sơn liếc nhìn Laques, nở một nụ cười mỉa mai, nói: "Lực lượng vận mệnh là để dùng cứu vớt tính mạng của đồng đội, chứ không phải để giết nàng."
Laques cười như điên, nói: "Ta không tin! Với lực lượng vận mệnh khổng lồ như này, sẽ có người chống lại được sự cám dỗ của lực lượng! Nếu ngươi cứ bỏ mặc lực lượng vận mệnh biến mất, thì tất cả các ngươi đều sẽ chết ở đây! Lựa chọn đi, giết nàng ta hoặc là để tất cả mọi người đều chết tại nơi này!"
Giọng nói bỗng nhiên biến mất.
Nàng ta đã biến mất hoàn toàn vào trong bóng đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận