Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2013. Rod Chắc Chắn Sẽ Thua (2)


Đánh dấu
Ánh mắt của nàng ta nhìn về phương xa, để tìm xem có nơi nào có thể bỏ chạy hay không.
Nhưng sau khi quan sát xong thì nàng ta dần dần cảm thấy tuyệt vọng.
Không chỉ là thiên kiếp, mà Đại quân của Trật Tự Ma Vương đang ẩn núp phía xa, nhìn chằm chằm về phía bên này.
Đại quân nhập ma giả đông nghìn nghịt đã bao phủ hoàn toàn bên ngoài phạm vi thiên kiếp này.
Một khi mình đột phá thiên kiếp thì bọn chúng lập tức lao tới, xé nát mình ra!
Reneedol trở nên ngơ ngác.
Bỗng nhiên, từ trong hư không đi ra bốn ma vương và ba quỷ vương.
Bọn chúng bao vây nàng ta lại, rút vũ khí ra.
Reneedol đã không muốn nhìn tiếp nữa.
"Đổi." Nàng ta nói.
Tất cả cảnh tượng đều biến mất.
Ngay sau đó, một cảnh tượng mới xuất hiện trước mặt nàng, rồi biến thành thế giới chân thật.
"Hả?" Reneedol rất kinh ngạc.
Nơi đây rất yên tĩnh.
Không có sự uy hiếp của tử vong.
Không có quái vật kinh khủng.
Không có chiến đấu.
Chỉ là một vùng đất tăm tối.
Dần dần có âm thanh xuất hiện, có cả ánh sáng nữa.
Sấm sét liên tục nổ vang, ánh chớp chiếu sáng toàn bộ đại điện.
Mình đang đứng trong một đại điện rộng lớn, rất cổ kính.
Một cô gái với nhan sắc không kém nàng đứng trước mặt nàng ta, rồi nàng ta nhận được truyền âm:
"Vì vậy, nếu như ngươi muốn sửa lại Địa kiếm, thì phải đi vào trong Thiên Giới nguyên thủy, tìm được kiếm song sinh của Địa kiếm."
"Thanh kiếm đó được gọi là Thiên, tên là Thiên kiếm."
"Thiên Địa song kiếm, chuyên trảm cổ thần linh."
"Đồ nhi, lúc đầu ta không muốn nói những chuyện này với ngươi, thế nhưng ta biết đối với kiếm tu mà nói, kiếm chính là mạng sống của mình, ta sẽ nói mọi chuyện với ngươi, còn hơn là để ngươi đi lung tung bên ngoài tìm kiếm, cuối cùng lại thất vọng chán nản, Địa kiếm cũng vỡ vụn rồi biến mất."
"Địa kiếm đã từng là bạn của ta trong một thời gian dài, mà ngươi cũng là đệ tử thân truyền của ta, ta hi vọng cả hai ngươi đều có thể sống tốt."
Cô gái kia nói với giọng bình tĩnh.
Reneedol vừa nghe, vừa quan sát mọi thứ xung quanh.
Trong hoàn cảnh này, không có khả năng chiến đấu nào cả.
Nơi này rất an toàn!
Nàng ta gần như không thể tin tưởng được điều này.
Bỗng nhiên, nàng ta cảm nhận trên tay mình có thêm một vật.
Đó là một chiếc hộp dài.
Nàng ta hơi cảm ứng thì biết ở bên trong có một thanh kiếm đã vỡ.
Đúng rồi, vừa nãy cô gái kia đã nói, là Thiên Địa song kiếm...
Thanh vũ khí này rất quen thuộc...
Nhớ lại xem nào, hình như thanh kiếm này là do Mạc dùng toàn lực chế tạo để chống lại ma vật dưới đáy vực sâu kia.
Nó là chủ thể của binh khí Vực Sâu Vĩnh Hằng, Vũ khí trấn ma dưới đáy vực sâu vô tận, người che chở sự hủy diệt, thanh kiếm rời bỏ vận mệnh, Chìa khóa của Cánh cửa chư giới, Song Sinh kiếm trong truyền thuyết.
Đáng tiếc rằng Vực Sâu Vĩnh Hằng không thể rèn ra hai thanh kiếm này, người có thể chế tạo ra chúng phải là loài người trong Lục Đạo, cho nên Mạc cũng không có cách nào khác.
Hai thanh kiếm này, vẫn luôn là thứ mà mình không có được.
Đúng lúc này, cô gái kia nói tiếp: "Tu vi hiện tại của ngươi quá thấp, nếu đi tới Thiên giới nguyên thủy thì chắc chắn không thể sống sót được."
Reneedol gật đầu, nói: "Sư phụ nói đúng, vậy thì ta sẽ không đi nữa."
Cô gái kia rất vui vẻ mà nói: "Vi sư chuẩn bị đưa ngươi tới khu Tranh Bá để phát triển, tăng thực lực lên."
Reneedol chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại.
Ngay sau đó, cảnh tượng xung quanh biến mất hoàn toàn.
Tại sao lại vậy cơ chứ?
Chẳng lẽ ta đã chết sao?
Reneedol hơi run rẩy, sau đó mở to mắt ra nhìn khắp mọi nơi xung quanh.
Nàng ta phát hiện mình đang đứng trong một mật thất bị cát lún phong ấn lại.
Mà phía trước mặt mình là một bóng người bị bóng đêm bao phủ hoàn toàn.
Hình người hắc ám này nói: "Trong lúc xuyên qua thời gian, ngươi sẽ có tám trăm cơ hội làm lại ở đoạn thời gian đó, ngươi phải tìm được cách trợ giúp cả hai ta chống lại thần linh, và cùng rời khỏi nơi này!"
Reneedol ngẩn người một lát, rồi ánh mắt của nàng ta sáng lên.
"Ta có tám trăm cơ hội làm lại sao?" Nàng ta hỏi.
Hình người hắc ám kia gật đầu nói: "Đúng, tất cả có tám trăm lần."
"Vừa rồi ta đã chết một lần?" Reneedol cảm thấy giọng nói của mình hơi run rẩy.
Hình người hắc ám nói: "Đúng vậy, vào thời gian đó ngươi không mở ra con đường mới, nên kết quả là chạm phải những chuyện đã trải qua, làm cho tuyến thời gian hỗn loạn, cho nên bị pháp tắc thời gian xóa bỏ."
Reneedol đương nhiên là hiểu quy tắc xóa bỏ của pháp tắc thời gian, cho nên đã hoàn toàn hiểu được tình hình hiện tại của mình lúc này.
"Ta còn có bao nhiêu cơ hội nữa?" Nàng ta mím môi, hỏi nhỏ.
"Bảy trăm chín mươi bảy lần." Hình người hắc ám trả lời.
Reneedol hầu như vui tới phát khóc!
Trong ván thứ hai của tử đấu này, mình lại có thêm bảy trăm chín mươi bảy lần cơ hội làm lại.
Ưu thế như này, cũng bằng với việc mình có thêm bảy trăm chín mươi bảy cái mạng.
Chuyện này thực sự là...
Chắc chắn không thể thua được!
"Ta chọn đoạn vận mệnh này." Reneedol quyết định.
Trong hư không, một giọng nữ khàn khàn vang lên:
"Ngươi xác định chứ?"
Reneedol cắn răng nói: "Ta chắc chắn phải chọn đoạn vận mệnh này, chỉ cần có nhiều cơ hội như vậy thì chắc chắn Rod sẽ phải thua."
"Được, vậy ngươi có thể bắt đầu rồi..."
Giọng nữ khàn khàn nói xong, thì không nói thêm gì nữa.
Giọng nữ khàn khàn biến mất.
Thế giới trước mặt Reneedol dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Nàng ta nhìn về hình người hắc ám phía đối diện, dùng một giọng nói rất dịu dàng mà nói: "Cám ơn ngươi đã cho ta cơ hội này, ta chắc chắn sẽ tìm được cách để thoát khỏi nơi này."
Hình người hắc ám nghe xong thì cũng hơi hài lòng.
"Nhớ kỹ, nếu như sư phụ ngươi quyết tâm đưa ngươi tới Khu Tranh Bá thì mọi chuyện vừa nãy đều sẽ lặp lại."
"Ngươi phải đề phòng chuyện này, tranh thủ trong thời gian đó đi vào một sự kiện khác mà trong quá khứ chưa từng diễn ra, như vậy mới không bị pháp tắc thời gian xóa bỏ."
Reneedol gật đầu nói: "Rõ, xin đưa ta trở lại quá khứ."
"Tốt!" Hình người hắc ám nói.
Từng đợt thủy triều do bóng tối tạo thành, bao phủ hoàn toàn Reneedol.
Trong thủy triều bóng đêm này, nàng ta lại xuyên về quá khứ một lần nữa.
Xuyên thẳng qua...
Bỗng nhiên, trong bóng tối nhô ra một cái miệng lớn nguy nga như núi, ngay lập tức hút cả nàng ta và những thứ xung quanh vào bên trong.
Mắt Reneedol tối đen đi.
Sau khi mở mắt ra.
Nàng ta phát hiện mình vẫn đứng trong thủy triều bóng đêm.
"Vừa rồi... hình như là quái vật sống trong không - thời gian đúng không?" Nàng ta hỏi với vẻ ngạc nhiên.
"Đúng, đó là quái vật trong sương mù thời không, đối với các ngươi thì cũng coi như là một loại thần linh nào đó, nó ăn ngươi." Hình người hắc ám trả lời.
Reneedol chỉ im lặng một lát rồi cười lớn.
"Tại sao ngươi cười?" Hình người hắc ám hỏi.
"Chỉ khi nào bọn Quái vật trong sương mù thời không cảm giác được vận mệnh của chúng sinh sắp biến đổi thì chúng mới có thể xuất hiện, cũng xóa bỏ những nhân tố nào ảnh hưởng tới vận mệnh chúng sinh." Reneedol nói.
"Đúng là như vậy." Hình người hắc ám thừa nhận.
"Nói cách khác, ta chắc chắn sẽ thay đổi vận mệnh trong quá khứ, ta sẽ chiến thắng vận mệnh!" Reneedol nói.
"Hi vọng là vậy." Hình người hắc ám gật đầu, cũng hơi vui vẻ.
Ý chí của Reneedol tăng cao, nói: "Đưa ta trở lại quá khứ đi!"
Thủy triều bóng đêm lại bao phủ nàng ta lần nữa.
Trong vực sâu hắc ám, nàng ta lại xuyên qua quá khứ một lần nữa.
Từng cảnh tượng của quá khứ liên tục xuất hiện trước mặt nàng ta, cho đến một khoảnh khắc, Reneedol phát hiện thời khắc quan trọng mà mình muốn trở lại.
Nàng dùng toàn lực, va chạm mạnh vào cảnh tượng đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận