Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2016. Vượt Qua


Đánh dấu
Khi nàng ta vừa xuất hiện, vô số tinh linh và người khổng lồ phía dưới Vận Mệnh Song Thụ reo hò từng đợt, như là núi kêu biển gầm vậy.
Tất cả chủng tộc trong khu rừng, tất cả trận doanh và vương quốc trên thế giới đều sai sứ giả tới đây xem lễ.
Tất cả chúng sinh đều tập trung dưới một mái nhà.
Đám Thú pháp tắc thì bay lượn ở trên bầu trời.
Gió thổi qua ngọn cây.
Vỏ của trái cây nứt vỡ ra, rồi bị gió cuốn đi, biến mất không thấy đâu nữa.
Ánh sáng bình minh rải đầy mặt đất, chiếu lên Vận Mệnh Song Thụ, tán xạ thành bảy sắc cầu vồng lộng lẫy.
Ánh sáng ngưng tụ thành một chiếc váy trắng tinh, tự động mặc lên người cô bé.
Bầu trời cũng dần dần xuất hiện biển sao mênh mông vô tận.
Biển sao dần dần rơi xuống, lượn lờ xung quanh người Tiểu Tịch.
Cuối cùng, biển sao dần dần tạo thành từng đường vân huyền ảo và thần bí, lơ lửng sau lưng của Tiểu Tịch.
Thú pháp tắc dùng giọng ồm ồm truyền tới toàn bộ thế giới:
"Tịch, ngươi sẽ có được bốn loại lực lượng của sao trời, hoặc là ngươi cũng có thể bỏ qua bốn loại lực lượng quý giá này, chỉ vì có được lực lượng thực hiện mơ ước của ngươi."
"Ta không thể từ bỏ mơ ước của mình, cho nên ta nguyện ý bỏ qua bốn loại lực lượng này." Cô bé nói.
"Như vậy, ngươi hãy lựa chọn một cánh trong hai chiếc cánh vận mệnh để nó trở thành lực lượng căn bản của ngươi." Thú pháp tắc nói.
"Xin hãy nói cho ta biết, năng lực của hai chiếc cánh là gì?" Cô bé hỏi.
"Một cánh có thể để ngươi vượt qua mọi chông gai, chiến thắng tất cả kẻ địch. Chiếc cánh còn lại sẽ hấp thu lực lượng cho ngươi, trở thành người bạn đời của người mạnh nhất." Thú pháp tắc nói.
Cô bé trở nên trầm tư.
Toàn bộ khu rừng trở nên yên tĩnh, tất cả chúng sinh đều ngừng thở để chờ đợi kết quả cuối cùng.
Một lát sau, cô bé nói: "Ca ca của ta muốn ta chọn trước, như vậy ta sẽ chọn loại vận mệnh vượt qua mọi chông gai, chiến thắng tất cả kẻ địch dám ngăn cản trước mặt ca ca ta."
Sau khi cô bé nói xong thì tất cả đường vân pháp tắc phía sau lưng cô bé bị thiêu đốt, hóa thành tro tàn rồi tản ra hư không.
Trong đống tro tàn này dần dần xuất hiện ánh sáng, rồi nó ngưng tụ thành một chiếc cánh chim trắng thuần khiết.
Chỉ có một cánh chim, thế nhưng khi chiếc cánh trắng noãn này đặt sau lưng của nàng lại nổi bật khí chất thần thánh uy nghiêm của nàng, tạo nên một bầu không khí trang nghiêm cùng yên tĩnh.
Trong hư không, biển sao bao phủ cô bé, rồi nhập vào trong cánh chim, tản ra ánh sáng trắng tinh lóa mắt, đó cũng là bước tô điểm cuối cùng cho chiếc cánh này.
"Ánh sao chính là thứ tượng trưng cho vận mệnh, nó sẽ tô điểm cho cánh của ngươi, chỉ dẫn phương hướng cho ngươi." Thú pháp tắc nói.
Cô bé nở một nụ cười thật tươi, rồi gật đầu.
...
Thời đại Viễn Cổ.
Reneedol đứng trước mặt Linh Quy.
"Tiền bối, ta là chưởng môn thế hệ này của Hoang Vân Thiên Cung, xin hãy cho phép ta đi vào Thiên Cung."
Linh Quy quan sát nàng ta rồi hỏi: "Ngươi có mang theo Ngọc điệp hay không?"
Reneedol nói: "Tới thế hệ của ta thì Ngọc điệp của Thiên Cung đã vỡ vụn hoàn toàn rồi, thế nhưng ta có một cách có thể chứng minh thân phận của mình."
Nàng ta lấy một chiếc hộp hình chữ nhật ra, rồi mở nó một cách cẩn thận, cho Linh Quy quan sát Địa Kiếm sắp bị vỡ vụn ở bên trong hộp.
Linh Quy nhìn chằm chằm vào Địa kiếm, lẩm bẩm: "Khi trước ta cũng đã biết nó bị thương rất nặng, thế nhưng vẫn không ngờ tới nó đã vỡ vụn rồi..."
"Đúng vậy, mục đích lần này của ta khi đi tới Thiên giới nguyên thủy đó là tìm kiếm Thiên kiếm, nghe nói chỉ có Thiên kiếm mới có thể chữa trị nó mà thôi." Reneedol vội vàng nói.
Ánh mắt của Linh Quy trở nên rất phức tạp khi nhìn nàng ta. nói: "Sắp tới."
"Cái gì? Cái gì sắp tới?" Reneedol hơi khó hiểu, hỏi lại.
Linh Quy rút cả đầu lẫn tứ chi của mình vào trong chiếc mai rùa khổng lồ của mình.
"Nếu như ngươi có thể sống sót vượt qua một giờ này, mới tính là có cơ hội nhỏ nhoi sống tạm một mình trong dã ngoại, tới lúc đó thì ngươi hãy tới tìm ta, ta dẫn ngươi đi trộm Ngọc điệp."
Reneedol giật mình.
Sống qua một giờ?
Nàng ta không kịp nghĩ gì nữa thì có một loại gợn sóng vô hình quét ngang toàn bộ thế giới.
Một luồng linh áp khủng bố làm cho người ta có cảm giác không thể chống lại từ trên trời giáng xuống.
Nàng ta bị luồng linh áp này ép xuống mặt đất, đứng im không thể cử động được.
Nàng ta bỗng cảm thấy hoa mắt.
Mặt đất hoang vu biến mất.
Reneedol phát hiện mình đang đứng trong một biển người.
Những người này đều là tu sĩ của giới tu hành, mặc giáp toàn thân, sắc mặt mỗi người đều cực kỳ nghiêm túc.
Reneedol cảm nhận gợn sóng linh lực trên người họ thì phát hiện kể cả người yếu nhất trong số bọn họ cũng mạnh hơn mình rất nhiều lần.
Thực lực của những người này thực sự quá kinh khủng.
Chẳng lẽ là ảo giác?
Không, nơi này chân thật hơn ảo giác rất nhiều lần.
Khắp nơi trên mặt đất đều là tu sĩ mặc chiến giáp một cách thống nhất.
Bọn họ rút binh khí ra, linh thú cũng đi theo bên người, xếp thành một chiến trận chỉnh tề.
Trên bầu trời, từng luồng ánh sáng do phi thuyền bay qua bay lại trên đỉnh đầu đám tu sĩ, còn vài loại mẫu hạm không gian thì lơ lửng trên đầu đám tu sĩ, tạo thành từng cái cứ điểm chiến tranh.
Cả thế giới đều trở nên nặng nề và nghiêm túc.
Chỉ còn lại tiếng gió gào rít.
Tất cả tu sĩ đều chuẩn bị sẵn sàng, giống như đang đợi cái gì vậy.
"Chuẩn bị."
Có người hét lớn.
"Cái gì?" Reneedol hơi run rẩy.
Giọng nói của người kia lại vang lên lần nữa: "Tất cả mọi người, tấn công!"
Tất cả tu sĩ đều cùng hét lên: "Tấn công!"
Thế nhưng bọn họ đều không kịp xung phong.
Thì phía xa trên bầu trời, một luồng ánh sáng trắng lao nhanh hướng phía Reneedol mà rơi xuống.
Uỳnh!
Luồng sáng trắng này nổ tung trong chiến trận.
Toàn bộ mặt đất bị một lực lượng khổng lồ nổ tan nát.
Tất cả tu sĩ bên này ở vào phạm vi công kích của luồng sáng đều bị nổ nát bấy.
Reneedol còn không kịp phản ứng lại thì đã cảm nhận được trên vai mình hơi nặng.
Quay đầu nhìn lại thì thấy có một cánh tay của tu sĩ vắt lên đó.
"A!"
Reneedol không nhịn được mà hét lên với vẻ kinh hoàng.
Ngay sau đó...
Một luồng sóng xung kích khủng bố xuất hiện, làm cho cả người nàng ta bắn thẳng lên trời.
Trước khi chết, nàng ta nhìn thấy một cái đầu khổng lồ với vô số con mắt từ trên trời đang nhìn xuống bên dưới.
Một luồng đau đớn mãnh liệt xuất hiện, rồi nàng ta cảm thấy cả cơ thể mình bị xé rách ra.
Trước mắt tối sầm lại.
Trên chiến trường...
Reneedol trốn trong một cống ngầm.
Nàng ta cũng không muốn vậy, thế nhưng tất cả tu sĩ xung quanh đều mạnh hơn nàng, thế mà vẫn bị quái vật trên không tàn sát sạch sẽ.
Đây là một cuộc chiến tranh nghiêng hẳn về một phía.
Nàng ta đã liên tục bị đánh chết, bị nghiền chết, bị chém đôi người, bị chặt đứt tay chân, bị cắt đầu, bị đâm xuyên tim, bị băm, bị rút máu, bị nổ nát,... cuối cùng mới tìm được một nơi ẩn núp an toàn.
Từ bên ngoài liên tục truyền vào những tiếng nổ điếc tai.
Tiếng kêu thảm, kêu khóc, tiếng kêu tuyệt vọng cũng liên tục truyền tới.
Reneedol trốn trong cống ngầm, dùng tay che mặt.
Hoàn toàn không thể chống lại.
Mình có thể kiên trì sống sót trong hoàn cảnh này hơn một giờ hay sao?
Nội tâm của nàng biết, nàng ta cũng không có lòng tin này.
Bỗng nhiên, đám tu sĩ bên ngoài bắt đầu tổ chức chiến trận bắt đầu phản công.
Trong hoàn cảnh tuyệt vọng này, bọn họ bùng nổ ra lực lượng trước nay chưa từng có.
Trong thời gian ngắn, thế cục trên chiến trường này đã xuất hiện một sự cân bằng cực kỳ yếu ớt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận