Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2020. Đi Giết Nàng Ta!


Đánh dấu
Trong dòng chảy thời không hỗn loạn.
Một chiếc phi thuyền đang bay lướt qua cực nhanh.
Khi phi thuyền sắp xuyên qua vách thế giới thì Reneedol thấy hai phi thuyền còn lại đi về hai phương hướng khác nhau.
Xem ra mục tiêu của ba phi thuyền là ba nơi khác nhau.
Nàng ta quan sát xung quanh một cách cẩn thận.
Trong dòng chảy thời không hỗn loạn tối tăm, gió luôn thổi không ngừng.
Nơi này thuộc về không gian bên ngoài thế giới, Reneedol cũng rất quen thuộc với nơi này.
Reneedol dần dần yên lòng.
Thừa dịp khoảng thời gian này vẫn còn an toàn, nàng ta bắt đầu suy tư về chuyện của Tạ Đạo Linh.
Có vẻ như đây cũng là một cơ hội.
"Ta chắc chắn sẽ thăm dò lai lịch của đứa bé kia, xin hãy ban cho ta lực lượng mạnh hơn nữa, để cho ta có thể vượt qua lần thử thách này." Nàng ta nói với hư không.
Ngay sau đó...
Một phù văn lóe sáng trên lòng bàn tay của Reneedol, tản ra một loại khí tức hủy diệt khủng khiếp.
Phù văn này hơi lóe lên, rồi biến mất hoàn toàn.
Trong hư không hắc ám phía xa xa, một luồng sáng màu tím đen lao tới cực nhanh, đập mạnh trên người của nàng ta.
Rầm rầm rầm ào ào...
Reneedol hơi lảo đảo, suýt nữa thì ngã nhào xuống đất.
Luồng sáng kia bao phủ nàng ta lại, một lúc lâu sau nó mới biến mất hoàn toàn.
Reneedol từ từ nhắm mắt lại, toàn thân liên tục run rẩy, giống như đang hấp thu cái gì đó.
"Thật sự không nghĩ tới, lực lượng tới tay dễ dàng như vậy... Xem ra tận thế rất quan tâm tới cô bé kia..."
Nàng ta nghĩ thầm.
Đúng lúc này, có một chiếc phi thuyền xuất hiện.
Chiếc phi thuyền kia có vẻ rất cẩn thận, lượn vòng vài lần rồi mới tiếp cận nơi này.
"Tam sư đệ?"
Triệu Khoan đứng trên phi thuyền, hỏi thử một câu.
Reneedol giật mình, rồi mở mắt ra, thở dài một hơi.
"Sư huynh, tại sao ngươi lại tới đây?" Nàng ta hỏi với vẻ bình tĩnh.
Triệu Khoan cười cười, nói: "Sư huynh đệ chúng ta nên đi cùng nhau, như vậy sẽ an toàn hơn."
Reneedol học cách nói chuyện của Thẩm Ương, nói: "Được."
Triệu Khoan thu lại phi thuyền của mình, rồi nhảy lên, rơi xuống phi thuyền của Reneedol.
"Sư đệ, nơi này của ta có một bản bí tịch, là do sư phụ nhờ ta âm thầm đưa cho ngươi, để tránh nhị sư huynh biết sẽ không hay lắm."
Triệu Khoan đưa tới một ngọc giản.
"Ồ? Vậy thì cám ơn sư huynh." Reneedol đưa tay nhận lấy ngọc giản.
Khi ngọc giản vừa chạm tới tay nàng thì có một luồng khí lạnh từ trong ngọc giản bắn ra, đóng băng Reneedol một cách hoàn toàn.
Triệu Khoan rút kiếm ra, cười nói: "Được rồi, Tam sư đệ, sư huynh sẽ giúp ngươi mãi mãi không còn buồn phiền."
Hắn ta dùng kiếm đấm xuyên qua Reneedol, rồi chặt Reneedol thành hai đoạn.
Ầm!
Cơ thể đã bị đóng băng như là một hòn đá vậy, rơi xuống sàn phi thuyền.
Triệu Khoan thu kiếm lại, lắc đầu: "Thẩm Ương... biểu hiện của ngươi còn không bằng cả Hoàng Chiến, ta thật không hiểu sư phụ đánh giá cao ngươi ở điểm nào nữa."
Hắn ta ngồi xổm xuống, đang định lấy lại chiếc vòng băng trên cổ tay của Reneedol.
Khi tay của hắn ta vừa chạm tới thì lại phát hiện mình không thể động đậy được chút nào cả.
Tất cả khí lạnh trên người đối phương giống như là sống lại, đều dời về phía cơ thể của hắn ta.
Hai đoạn thi thể lại hợp lại lần nữa, dần dần sống lại.
"Không... Làm sao có thể..." Triệu Khoan cực kỳ khó tin và sợ hãi.
Sắc mặt Reneedol không thay đổi, dùng tay vuốt nhẹ gương mặt của hắn ta.
"Từ xưa tới giờ chưa có kẻ nào dám lừa gạt ta như vậy, may mắn rằng ta lại có được lực lượng một lần nữa, cho nên muốn giết chết ta cũng không dễ dàng."
Nàng ta vỗ nhẹ lên người Triệu Khoan.
Triệu Khoan hét thảm, cả người bị đập thành một đống bột mịn, ngưng lại trong hư không như là sương mù vậy.
Reneedol liếc nhìn đống bột này rồi nói: "Thật sự quá yếu ớt, quá rác rưởi."
Nàng ta thổi một hơi.
Tất cả bột mịn bị nàng ta thổi tản gần hết, chỉ còn lại một vài hạt bột phấn tản ra ánh sáng màu tím đen thì bị nàng ta tóm được.
Ánh sáng biến mất.
Sắc mặt Reneedol hơi hồng hào lên.
Nàng ta đứng trên phi thuyền, sau lưng nàng ta hiện lên một tầng ánh sáng màu tím biến đổi liên tục.
"Cảm giác mà lực lượng mang tới... thực sự làm cho người ta hưng phấn mà..."
Reneedol nói với giọng vui vẻ.
Bỗng nhiên...
Một ánh kiếm từ hư không phía xa bay tới, lơ lửng bên cạnh phi thuyền.
Địa kiếm.
Trong cuộc thử thách này thì Địa kiếm chính là thứ quan trọng nhất!
"Thẩm Ương, khí tức trên người ngươi là khí tức của tận thế!"
"Thực sự làm ta rất thất vọng, thật sự không nghĩ tới ba đồ đệ của Tạ Cô Hồng chẳng những tự giết lẫn nhau, mà còn có kẻ đầu hàng tận thế."
Giọng nói trầm thấp của Địa kiếm vang lên.
Sắc mặt Reneedol biến đổi.
Nàng ta còn chưa kịp làm gì thì Địa kiếm đã biến thành một luồng sáng rồi bay về phương xa, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.
"Chạy?" Reneedol lẩm bẩm với vẻ khó tin.
Nàng ta đang định đuổi theo thì bỗng nhiên đứng yên tại chỗ.
Một luồng khí tức nguy hiểm xuất hiện ở một bên khác làm nàng ta không thể không đứng im tại chỗ.
Hình người hắc ám.
Hình người hắc ám lại có thể xuất hiện ở trong cuộc thử thách này.
"Ồ, chẳng phải ngươi chỉ có một cơ hội xuất hiện ở đây thôi sao? Tại sao lại tới?" Reneedol hỏi với vẻ kinh ngạc.
Hình người hắc ám nhìn nàng ta, giọng nói ẩn chứa sự lạnh lẽo: "Vừa rồi ngươi bị Địa kiếm từ bỏ."
"Đúng vậy, ta đang định đuổi theo nó đây." Reneedol nói.
Hình người hắc ám lắc đầu, nói: "Ngươi vẫn không rõ à? Nếu như không có sự tán thành của kiếm linh, thì dù cho ngươi có được thanh kiếm này thì ngươi cũng không sử dụng được lực lượng của nó, thậm chí nó tình nguyện tự hủy cũng sẽ không để ngươi chạm được tới nó."
Hình người hắc ám thở dài, nói tiếp: "Đối mặt với cái chết, ngươi lại lựa chọn đầu hàng, trở thành một con chó cho tận thế... ngươi không xứng với việc đi tìm Thiên Địa song kiếm, càng không xứng có được bọn chúng, vẫn là do bản thân ta tới thử đi."
"Vậy ta thì sao?" Reneedol hỏi.
"Ngươi? Ngươi chịu chết đi." Hình người hắc ám cười nhạo.
Bóng người lóe lên, nắm chặt thành quyền, chỉ dùng một quyền đã có thể đánh nổ cả người Reneedol thành sương máu.
Gió trong hư không thổi tới, thổi tản sương máu đi, biến mất không thấy đâu nữa.
Hình người hắc ám đứng thẳng dậy, lắc đầu với vẻ hoang mang: "Loại người này, làm sao có thể sống sót tới tận bây giờ chứ?"
Bỗng nhiên...
Một luồng sáng tím hội tụ trong hư không.
Giọng nói của Reneedol truyền tới từ phía xa xa:
"Lực lượng của ngươi rất mạnh, thế nhưng ta khuyên ngươi đừng để ý tới chuyện của ta nữa, trừ khi..."
"Ngươi muốn biết uy lực của tận thế chân thực là như nào."
Ánh sáng lóe lên, xuất hiện ở trên phi thuyền, ngưng tụ thành một người.
Reneedol.
Nàng ta lại sống lại.
Hình người hắc ám lùi về sau một bước, nhìn về phía Reneedol với vẻ cảnh giác.
"Ngươi không giống với người tu hành một chút nào cả, thật sự không nghĩ tới ta lại nhìn nhầm, cuối cùng thì ngươi là ai?" Hình người hắc ám trở nên nghiêm túc.
Reneedol nói với giọng lạnh lùng: "Mau cút ngay, hiện tại ta có rất nhiều việc cần làm, không rảnh chơi với ngươi."
Sau khi nói xong, Reneedol lại nghĩ tới một chuyện...
Cái tên trước mặt này có năng lực vượt qua thời không.
Năng lực này là một năng lực rất quý giá.
Có nên hấp thu lực lượng của tên này hay không đây?
...
Thời đại Tuyên Cổ.
Một nơi cạnh hồ nước.
Cố Thanh Sơn và Tiểu Tịch đang câu cá.
Tiểu Tịch bỗng nhấc cần câu lên, hét:
"Oa, ca ca, mau tới xem, muội vừa câu được một con cá lớn!"
Cố Thanh Sơn giật mình, nói: "Cái gì? Muội lại có thể câu một con cá lớn như vậy sao!"
Hai người cùng nhau tóm con cá rồi đút vào sọt.
"Tiểu Tịch, muội về chuẩn bị cơm trước đi, đêm nay chúng ta sẽ ăn cá nướng." Cố Thanh Sơn nói.
"Dạ."
Tiểu Tịch vác sọt cá rồi tung tăng chạy về khu rừng.
Cố Thanh Sơn đứng nguyên tại chỗ, tiếp tục vung cần, thả câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận