Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2024. Tận Thế Không Thể Biết (1)


Đánh dấu
Biển động?
Vua Hoang Cổ đi ra ngoài cung điện, bay lên trên không.
"Tại sao... lại như vậy..."
Nó ngẩn người.
Nơi xa xa...
Biển cả che lấp cả bầu trời, nuốt sạch mọi thứ trên đường đi của nó.
Trong biển động, có một thanh kiếm.
Nó thả ra vô số ánh kiếm bên trong nước biển, chém giết tất cả quái vật bị nước biển nuốt chửng.
Thế giới sạch bong sáng bóng.
Điều này quá kinh người, ngay cả Vua Hoang Cổ đều chưa từng chứng kiến cảnh tượng như này.
Ánh mắt của nó dần dần trở nên nghiêm túc.
Ngay sau đó...
Một chiếc trường mâu tỏa ra ánh sáng bảy màu xuất hiện trong tay của hắn ta.
"Không cần biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần có thanh trường mâu này trong tay..."
Vua Hoang Cổ còn chưa nói xong thì đã có một luồng sáng khác từ hư không bay ra.
Lưỡi kiếm sắc bén tản ra một luồng sáng lạnh, chém liên tục hai kiếm.
Một kiếm băng lạnh.
Một kiếm rực lửa.
Vua Hoang Cổ đứng yên không nhúc nhích, bị đóng băng trên không, không thể cử động được chút nào.
Còn ngọn lửa mãnh liệt thì phá hủy bóng mâu vừa ngưng tụ trên thanh trường mâu.
Kiếm bay tới.
Keng!
Một tiếng vang lớn chấn động thế giới xuất hiện.
Trường mâu bị đánh mạnh, bị đánh bay ra khỏi thế giới này, chẳng biết đi đâu.
"Không!"
Vua Hoang Cổ hét lên với vẻ tuyệt vọng.
Nó còn muốn làm thêm động tác nào đó...
Thế nhưng sóng biển cao thêm mấy trăm mét nữa, nuốt chửng nó vào trong biển rộng mênh mông.
Triều Âm kiếm lướt tưới, dùng một chiêu Kinh Mộng ở ngay trong lớp sóng biển này!
Sấm sét lan trong nước biển, rồi đánh trúng Vua Hoang Cổ.
Vua Hoang Cổ lại không thể cử động.
Lưỡi kiếm sắc bén kia lại lướt tới, không cho nó có bất kỳ cơ hội nào cả.
Kiếm thứ ba - Lưới Đau Thương Che Mờ Nhật Nguyệt!
Kiếm ý thức vô hình bay vút ra, phát ra những tiếng vù vù chói tai, đâm mạnh vào người Vua Hoang Cổ.
Ầm!
Cơ thể Vua Hoang Cổ bị chém thành một vùng sương mù máu.
Một giọng nữ sắc bén từ trong sương máu truyền ra:
"Đáng chết, không cần biết ngươi là ai..."
Ngay sau đó, lại có một giọng nam khác nói tiếp: "Ngươi đều phải chết!"
Một bóng người khổng lồ từ trong sương mù máu đi ra.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.
Nó hít một hơi thật sâu, đang định thả tiếng gào thu linh hồn.
Ai ngờ thanh kiếm kia lại biến thành một cô gái áo xanh.
Nàng ta liếc nhìn nó một cái.
Vô số ánh kiếm xuất hiện, liên tục chém vào người Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.
Trong nháy mắt có ba mươi sáu kiếm xuất hiện, đánh cho cơ thể Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả bay lên tận trời.
Thần kỹ Hoàng Tuyền - Vong Xuyên Giang Trảm!
Cô gái này lại biến trở về thành kiếm, đuổi theo.
Vào lúc này, phía chân trời có hai luồng sáng đang đuổi tới, lượn vòng nhau mà tiến lên, xuyên tới đây rất nhanh.
Thiên Địa song kiếm!
"Đánh như thế nào?" Giọng nói của Lạc Băng Ly từ Thiên kiếm truyền ra.
"Lão Cố nói, hắn dùng kiếm quyết, làm cho chúng ta chém giết nó tới tận Vực Sâu Vĩnh Hằng, để cho nó chết mười ngàn năm." Địa kiếm trả lời.
"Như vậy thì..." Sơn Nữ nói.
"Vù!" Triều Âm kiếm lấp lóe, dẫn đầu xông lên.
Từ xa nhìn lại...
Có bốn luồng sáng đuổi theo Linh Hồn Tiêm Tiếu giả, liên tục đâm chém lên người nó, đẩy nó hướng về phía Vực Sâu Vĩnh Hằng.
Còn đang trên đường tới thì Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả gào thét, rồi biến mất.
Nó tiến vào trạng thái tử vong.
Trong vòng mười ngàn năm tới, nó chỉ có thể ngủ say ở trong Vực sâu, không còn cơ hội nào đi ra làm ác nữa.
"Làm như vậy thì thật sự có thể giúp bọn họ yên ổn một thời gian, thế nhưng chỉ sợ vẫn chưa đủ."
Đại Ca nói.
Rồi Đại Ca thả cảm ứng tâm linh ra, chú ý mọi chuyện đang diễn ra trong toàn bộ thế giới.
Cố Thanh Sơn nhún vai, nói: "Đương nhiên là không đủ, cho nên ta nói vị trí của Hắc Hải nữ sĩ cho sư tổ biết."
"Tạ Cô Hồng?"
"Đúng."
"Như vậy sao... Như vậy thì không thành vấn đề, không cần tới mười ngàn năm thì bọn họ đã mạnh hơn quá nhiều rồi."
"Đúng vậy, chúng ta cần phải rời đi."
Ánh sáng lóe lên.
Hai người biến mất khỏi đỉnh núi.
...
Thế giới Ác Quỷ.
Quỷ Miếu.
Một trận âm nhạc bỗng vang lên.
Bùm sa sa... bùm sa sa.. bùm sa sa sa sa sa sa...
Cố Thanh Sơn và Đại Ca cùng xuất hiện một lúc.
"Ta đi đón người." Đại Ca nói.
Sau khi nói xong, Đại Ca đã biến mất không thấy đâu nữa.
Cố Thanh Sơn đứng tại chỗ, quan sát cảnh tượng xung quanh.
Quỷ Miếu đã sụp đổ đổ nát hơn nửa.
Ác quỷ và thiên sứ cũng đã chết hơn một nửa, khi thấy hắn nhìn sang thì vội vàng hốt hoảng mà chạy trốn.
Người trước mắt này đã giết chết ba Quỷ Chủ, ngay cả Nữ Đế đều bị bại dưới tay hắn, ai còn có thể làm gì hắn chứ?
Chỉ còn lại Ma Long đứng yên nơi đó không xa, sắc mặt thể hiện vẻ tiếc hận.
"Vậy mà ngươi lại thật sự giết chết Vạn Thần Nữ Đế." Ma Long nói.
"Không phải ta giết, thế nhưng kết quả lại không khác lắm." Cố Thanh Sơn nói.
Ma Long lùi về sau mấy bước, nói: "Thực ra ta đã đoán được cục diện sẽ như thế này, ta thật sự là bội phục ngươi về việc thiết kế sách lược chiến đấu, về phương diện này ngươi đúng là hiếm thấy trên đời."
Cố Thanh Sơn cười cười, nói với vẻ thản nhiên: "Tới lượt ngươi."
Hư không phía sau lưng hắn xuất hiện hai thanh kiếm, rồi rơi xuống trên tay của hắn.
Thiên Địa song kiếm.
Ma Long nhìn thấy cảnh tượng này thì nói với vẻ suy tư: "Ngươi đã cho ta cơ hội."
"Đúng vậy, thật sự là ta nghĩ mãi mà không rõ, tại sao ngươi lại không thể yên phận mà làm một người tốt chứ." Cố Thanh Sơn nói.
Ma Long cắn răng, nói với giọng căm hận: "Bởi vì ta không cam lòng ngươi và đồng đội của ngươi có được Trật Tự, tốc độ tiến bộ của ngươi sẽ luôn nhanh hơn ta, mãi mãi ta đều không đuổi kịp, mãi mãi ta vẫn là một tên vô danh tiểu tốt."
Cố Thanh Sơn thở dài, nói: "Vô danh tiểu tốt? Nếu như không có tận thế thì ta thật sự muốn trở thành một tên vô danh tiểu tốt, mở một nhà hàng mà sống một cuộc sống thoải mái."
Ma Long lắc đầu, nói: "Điều này chính là sự khác biệt giữa ngươi và ta, ta không bao giờ muốn cảm nhận sự thất bại, bị người giẫm dưới chân, trong bất kỳ thời đại nào, ta đều muốn trở thành tồn tại có thể quyết định vận mệnh kẻ khác, đó mới là ý nghĩa cuộc sống của ta."
Cố Thanh Sơn yên tĩnh, giống như đang suy nghĩ cái gì vậy.
Vù vù vù vù vù...
Hai thanh kiếm trong tay hắn run lên, tản ra kiếm ý mãnh liệt.
"Khi trước ta giúp ngươi chuyển sinh, đáng lẽ ra ta nên tìm hiểu trình độ giáo dục mầm non của thế giới đó mới đúng." Cố Thanh Sơn nói với vẻ ân hận.
Ánh mắt của hắn trở nên sắc bén.
Ma Long lùi về sau mấy bước, rồi lấy một viên đá quý ra.
Hắn ta liếc nhìn viên đá quý, cảm thấy hơi không nỡ.
Viên ngọc này là một viên đá quý chứa luật nhân quả, tên là "Đá quý Vụn Vặt Rườm Rà", trong toàn bộ Cánh cửa thế giới đều chỉ có một viên này mà thôi.
Mặc dù nó không phải là một vật phẩm dùng để chiến đấu, thế nhưng lại có lực lượng có thể so sánh với lực lượng của giới kỳ quỷ.
Khi kích hoạt lực lượng của viên đá quý này, Cố Thanh Sơn và đồng đội của hắn ta sẽ bị một vài việc lặt vặt ngăn cản, sau đó sẽ quên đi chuyện quan trọng nhất.
Cố Thanh Sơn sẽ chết ở nơi này.
Vừa nghĩ tới đây, Ma Long bóp nát viên đá quý này mà không do dự nữa.
"Cố Thanh Sơn, ngươi không giết được ta, tận thế bên ngoài Cánh cửa thế giới quan sát nơi này thông qua ta, ta chính là bằng chứng, là chất môi giới, là cứ điểm mà bọn chúng không muốn mất đi, hiện tại là lúc mọi chuyện sẽ kết thúc."
Khi viên đá quý này vừa vỡ vụn, thì có một luồng sáng từ trời rơi xuống, bao phủ hoàn toàn hắn ta rồi biến mất hoàn toàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận