Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2039. Mập Mạp Chết Bầm Đăng Tràng!


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn lắc đầu.
Bỗng nhiên, hắn nhận ra một tình trạng ngoài ý muốn.
Trên mặt đất, rất yên lặng.
Các đồng đội tụ tập lại, cùng nhìn về phía hố sâu dưới mặt đất.
"Nó vỡ vụn." Nguyệt Ca nói lớn.
Cố Thanh Sơn không trả lời, mà bóng người hắn lóe lên, đi tới trước người Safaya, đưa nàng ta về sau lưng mình để bảo vệ.
"Tình hình này là sao?"
Cố Thanh Sơn rút kiếm ra, ngẩng đầu rồi hỏi.
"Không biết, ta triệu hoán nó, thế nhưng nó không nhúc nhích." Safaya nói với vẻ căng thẳng.
Trước người hai người là giống như có một bức tường khổng lồ do hơi nước tạo thành, một luồng khí tức tử vong cực kỳ hung ác từ nơi đó lan ra.
"Ngươi triệu hoán thứ gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Hắn thử dùng thần niệm của mình thẩm thấu vào trong sương mù tử vong, thế nhưng thần niệm của hắn cũng không thể xuyên vào bên trong.
Safaya nói: "Ta luôn mong muốn triệu hoán Rồng Tử Vong trong truyền thuyết, bởi vì nó là một trong những tồn tại thần bí nhất trong Tử Hà, nó chỉ xuất hiện vài lần trong lịch sử, là một vật triệu hoán mà tất cả pháp sư vong linh đều ước mơ... cho nên vừa rồi ta mượn lực lượng của ngài, triệu hoán nó!"
Rồng.
Nàng ta triệu hoán một con rồng.
Cố Thanh Sơn vừa nghe tới chữ "Rồng" thì đầu bắt đầu đau.
Rồng còn sống còn chưa đủ khó chơi sao?
Tại sao lại còn phải triệu hoán một con rồng đã chết chứ?
Con rồng trước mắt này được tập hợp từ hơi nước, ngay cả mặt đều không lộ ra... trời mới biết nó đang suy nghĩ cái gì!
Safaya nói tiếp: "Nó vừa mới lộ mặt, rồi lại biến mất vào trong hơi nước, dù ta cố gắng triệu hoán thế nào đều không chịu ra."
"Ta biết rồi." Cố Thanh Sơn gật đầu.
Chuyện này cũng không thể trách Safaya, bởi vì chính mình đã cho nàng ta mượn lực lượng tử vong.
Cố Thanh Sơn hít một hơi thật sâu, nói: "Ngươi hãy chờ ở nơi này, đừng đi vào trong, còn mấy người các ngươi nữa, không ai được phép đi vào."
"Rõ!"
Mấy người đồng đội thấy được sắc mặt của hắn thì cũng biết tình hình hiện tại rất nghiêm trọng, tất cả trở nên cảnh giác hơn.
Cố Thanh Sơn nắm chặt Thiên Địa song kiếm, rồi cảm thấy vẫn chưa đủ, lấy thêm một bộ áo giáp chiến tranh từ nhẫn Kinh Cức rồi mặc lên người, lại đeo thêm chiếc mặt nạ thần bí có được lực lượng phòng ngự, lúc này mới đi vào trong sương mù.
Vừa đi vào trong sương mù, trên Giao diện Chiến Thần xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:
"Ngài bị nước của Tử Hà ảnh hưởng, có khả năng rất lớn chệch khỏi Sinh Giới."
"Ngài là Tử Thần, cho nên tạm thời không bị Tử Hà ảnh hưởng."
Cố Thanh Sơn đọc xong thì càng cảnh giác hơn.
Người sống là không thể đi vào trong vùng sương mù này.
Rồng Tử Vong - sinh vật thần bí nhất trong truyền thuyết, ngay cả người triệu hoán nó đều không thể gặp nó, càng không cho phép bất kỳ người sống nào đi vào trong.
Mà nó cũng không tham dự chiến đấu.
Sau khi chiến đấu kết thúc, nó cũng không tự động trở về Tử Hà.
Thực sự là... kỳ lạ...
Cố Thanh Sơn nheo mắt lại, cầm kiếm tiếp tục tiến lên.
Chỉ một lát sau, sâu trong vùng sương mù này xuất hiện một bóng hình khổng lồ.
Cố Thanh Sơn đứng lại, rồi lại tiếp tục tiến lên.
Khoảng cách giữa hắn và cái bóng kia càng ngày càng gần.
Cuối cùng cũng thấy rõ ràng.
Cố Thanh Sơn buông hai thanh kiếm trên tay ra, quan sát người đối diện với vẻ mặt trầm tư.
Người đối diện là một tên mập...
Một tên cực mập.
Trên đầu tên mập này mọc hai cái sừng, trên tay còn giơ một tấm biểu ngữ.
Trên biểu ngữ viết tám chữ to:
"Phản đối bạo lực, yêu quý hòa bình."
"Phản đối bạo lực, yêu quý hòa bình."
Cố Thanh Sơn thầm thì.
Mập mạp gật đầu, sắc mặt cực kỳ kiên nghị.
Cố Thanh Sơn hỏi: "Tại sao lại nghĩ như vậy?"
Mập mạp vứt bỏ tấm bảng trên tay đi, rồi lấy một tấm bảng khác ra nâng trước ngực.
Trên đó viết: "Chân ái duy nhất của ta bị chết bởi chiến tranh, cũng là vì ta kích động giết người, nên người nhà của ta bị người ta trả thù cũng chết đi, bởi vậy ta mới rõ ràng một chuyện, bạo lực không thể giải quyết được vấn đề, giết người... sớm muộn cũng sẽ bị người giết."
Cố Thanh Sơn đọc xong tấm bảng này thì thở dài.
"Thảm như vậy sao?" Hắn hỏi.
Mập mạp gật đầu, lau đi nước mắt ở khóe mắt.
Cố Thanh Sơn trở nên trầm ngâm.
Bỗng nhiên, hắn đi sang bên cạnh, nhặt tấm biểu ngữ đầu tiên mà đã bị mập mạp vứt bỏ lên, quan sát nó một cách kỹ càng.
Biểu ngữ được dán trên một tấm ván gỗ, đằng sau tấm ván gỗ này còn có vài tầng ván gỗ nữa, giống như là một đống thông báo chồng lên nhau vậy.
"Đằng sau tấm ván này là cái gì?"
Cố Thanh Sơn vừa hỏi, vừa xé rách tấm biểu ngữ "Phản đối bạo lực, yêu quý hòa bình" đi.
Xoạt...
Tấm biểu ngữ bị xé toang, lộ ra một tấm biểu ngữ khác ở bên trong, nội dung của tấm biểu ngữ này là:
"Lạc đường, đói bụng, cầu xin năm viên Tử Hồn Thủy Tinh để ăn cơm."
Cố Thanh Sơn hơi giật mình.
Loại biểu ngữ này, làm cho độ uy tín của đối phương giảm xuống cực nhiều.
Cố Thanh Sơn lại xé tiếp tấm biểu ngữ này.
Sau khi bị xé, lộ ra tấm biểu ngữ thứ ba, trên đó viết:
"Long Tiên Thủy (nước bọt rồng) vạn năm, đặc biệt bán phá giá, chỉ cần mười viên Tử Hồn Thủy Tinh mà thôi, không mặc cả!"
Cố Thanh Sơn thở dài, nhìn về phía tên mập kia.
Sắc mặt mập mạp vẫn rất tự nhiên, lại lôi một tấm bảng ra, viết lên đó: "Tử Thần đại nhân, ta chỉ một thân một mình, mà đi phiêu lưu vẫn phải dùng tiền."
Viết xong hắn ta giơ tấm bảng lên, để cho Cố Thanh Sơn đọc.
Cố Thanh Sơn lắc đầu.
Hắn thật sự không muốn đôi co với con rồng này.
"Này... cùng tộc với nhau, cũng đừng chơi chiêu này làm gì." Cố Thanh Sơn nói.
Trên người Cố Thanh Sơn tỏa ra một luồng sương mù màu xám đen, làm cho sương mù của Tử Hà xung quanh bị đẩy đi.
Đây chính là khí tức của Long tộc!
Trong vũ trụ, chỉ có Long tộc mới có thể thả loại khí tức này ra!
Tên mập mạp kia rung động, nhìn về phía Cố Thanh Sơn bằng ánh mắt khó tin.
Hắn ta lấy một cái bảng mới ra, viết nhanh: "Ngươi là Long tộc?"
Cố Thanh Sơn gật đầu, nói: "Không thể giả được."
Mập mạp thở phào nhẹ nhõm, rồi viết tiếp với vẻ hài lòng: "Làm sao lại không nói sớm chứ, lại để ngươi nhìn màn kịch này, thật sự là xấu hổ mà."
Cố Thanh Sơn đờ đẫn nói: "Ta cũng muốn biết tại sao ngươi lại phải diễn vở kịch này."
Sắc mặt mập mạp rất thân mật, viết nhanh trên tấm bảng: "Nếu biết trước Tử Thần là Long tộc, thì ta cũng không cần phải diễn thảm như vậy, trực tiếp xin ngươi cho ta ở lại là được."
"Ở lại? Ở lại Sinh giới sao? Tại sao ngươi lại có suy nghĩ này?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Mập mạp viết: "Ta đã ngủ say tại Tử Hà quá lâu rồi, đã muốn tới Sinh giới chơi đùa từ rất lâu."
Hắn ta lại viết tiếp: "Các hạ thuộc loài rồng nào? Xưng hô như thế nào?"
Cố Thanh Sơn nói: "Ta là Ma Long, tên là Cố Thanh Sơn, ngươi gọi ta là lão Cố hoặc Cố huynh là được... à đúng rồi, ngươi thì sao?"
Mập mạp gật đầu, viết: "Cố huynh, ta là Rồng tử vong, cũng là con rồng mập nhất, cho nên các huynh đệ trong Long tộc đều gọi ta là Mập mạp chết bầm (Tử Bàn Tử)."
"A, hóa ra là Mập mạp chết bầm huynh..." Cố Thanh Sơn ôm quyền rồi hỏi với vẻ không hiểu: "Tại sao ngươi chỉ viết chữ, không thể nói chuyện với ta sao?"
Mập mạp lắc đầu, viết: "Không được, Long chú của ta hơi đặc biệt, vừa nói chuyện thì Long chú sẽ hoàn thành, sẽ làm người bị thương, cho nên ta thường không nói chuyện."
Cố Thanh Sơn hơi run rẩy.
Ảnh Long Chú bình thường, cần phải nói rất nhiều thì mới có thể làm người bị thương.
Long Chú thì lại cần người khác có phản ứng, mới có thể hoàn thành điều kiện của luật nhân quả, từ đó mới phát huy uy lực của Long Chú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận