Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2044. Nói Chuyện Với Tận Thế


Đánh dấu
Trên không trung, Cố Thanh Sơn đang dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía mục tiêu của mình.
Thỉnh thoảng hắn cũng sẽ biến mất, sau đó lại xuất hiện tại một nơi cực xa trong hư không.
Trên đường đi, không có tận thế nào ngăn cản hắn cả.
Tốc độ của Cố Thanh Sơn nhanh tới tận cùng, chỉ tám phút đã băng qua cả con đường dài dằng dặc, bay tới điểm đích của mình.
Hắn hạ xuống, lấy mảnh xương trắng ra quan sát.
Đúng vậy. Nơi này là nơi sâu nhất của cực Bắc, nơi tận thế ngủ say.
Cố Thanh Sơn đứng yên không nhúc nhích, quan sát hoàn cảnh trước mặt.
Triều Âm phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Địa Kiếm thì nói với vẻ thán phục: "Ta chưa bao giờ nghĩ tới, tận thế lại có thể hình thành một vật như vậy."
Lạc Băng Ly: "Ta cũng chưa bao giờ thấy cả."
Sơn Nữ: "Ta cũng là lần đầu tiên trong đời gặp thứ này."
Trước mặt Cố Thanh Sơn là một bức tường khổng lồ hơi mờ màu đen, đang phong ấn vô số quái vật tận thế ở bên trong.
Bức tường này không biết cắm sâu bao nhiêu vào lòng đất, không biết cao khuất bao nhiêu vào trời, cũng không tài nào nhìn đến điểm cuối cùng của nó.
Các chùm sáng tận thế từ nơi xa bay tới liên tục, nhập vào trong bức tường.
Bức tường không có cử động lạ thường gì, nhưng Cố Thanh Sơn vẫn cảm thấy một sự gấp gáp.
Nhanh.
Phải tìm ra người kia nhanh hơn nữa.
Nếu không thì không còn kịp nữa rồi!
Thần niệm của Cố Thanh Sơn thả ra, kéo dài dọc suốt mặt ngoài bức tường khổng lồ, dùng toàn lực tìm kiếm người kia.
Một giây...
Hai giây...
Ba giây...
...
Thời gian dần dần trôi qua.
Bỗng nhiên, Cố Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
"Chú ý, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta cần toàn lực chiến đấu." Hắn yên lặng truyền âm.
Trong hư không sau lưng hắn, bốn tiếng kiếm vang lên hưởng ứng.
Cố Thanh Sơn giữ nguyên tư thế ngẩng đầu, lùi về phía sau vài bước, cách ra một khoảng cách an toàn.
Ngay sau đó...
Trên bầu trời xanh đen, một luồng ánh sáng trắng chói mắt bay xuống, im ắng đáp xuống ngay trước mặt Cố Thanh Sơn.
Luồng sáng trắng này dần dần ngưng tụ thàn hình, biến thành một bộ xương mặc một chiếc áo choàng ánh sáng chói lọi.
Nó nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn, nói: "Ngươi là một chúng sinh đặc biệt, có rất ít người có thể xuyên qua thời không như ngươi. Ngoài ra, tộc Thời Gian cũng rất ít khi ra tay can thiệp vào lịch sử."
"Nhưng ngươi vẫn tìm được ta." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn chuyển động nhẫn Kinh Cức trên tay.
Mười mấy bộ phận màu đen từ chiếc nhẫn bay ra ngoài, dùng tốc độ nhanh nhất xoay tròn quanh người Cố Thanh Sơn, dán sát vào người hắn và hóa thành một bộ chiến giáp màu đen.
[Chiến giáp Cổ Thụ Xá Miễn Giả.]
[Thần khí.]
[Dù chịu loại tấn công nào đi chăng nữa, chiếc giáp này đều có thể ngăn cản ba lần, sau đó sẽ vỡ nát hoàn toàn.]
Thứ này là một trong những chiến giáp mạnh mẽ nhất trong tay Laura. Mặc dù công dụng của nó rất cực đoan, nhưng trong tình hình hiện tại lại rất phù hợp.
Bộ xương ánh sáng nhìn chiến giáp trên người hắn, lẩm bẩm: "Chưa từng có sâu kiến nào chỉ dựa vào một chiếc lá cây là có thể ngăn cản dòng lũ quét sạch toàn bộ thế giới. Những cố gắng mà ngươi đã làm, ở trong mắt ta chỉ là sự sợ hãi của sinh linh đứng trước nguy cơ tử vong mà thôi."
Cố Thanh Sơn nói: "Hết cách rồi, hình dạng của ngươi quá đáng sợ, chúng ta thường đưa những loại gớm ghiếc như ngươi vào trong nhà ma."
Sắc mặt của Cố Thanh Sơn không đổi, nhưng thần niệm vẫn đang quét ra ngoài, dùng toàn lực tìm kiếm tung tích của người kia.
"Vậy, đột nhiên ngươi xuất hiện là muốn làm gì? Ta nhớ lần trước ngươi có khách sáo như này đâu." Cố Thanh Sơn nói tiếp.
Bộ xương ánh sáng nói: "Ta muốn cho ngươi một cơ hội, làm việc cho Tận Thế."
"Ta được lợi ích gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Thần niệm của hắn đã xuyên qua mấy ngàn dặm, nhưng vẫn không bắt gặp thứ gì cả.
"Lợi ích? Có thể làm việc cho Tận Thế đã là lợi ích lớn nhất rồi." Bộ xương ánh sáng đáp.
"Ta không muốn làm việc mà không có lương, điều đó chỉ để lừa gạt người trẻ tuổi trong xã hội mà thôi." Cố Thanh Sơn nói.
Trong hư không, từng luồng sáng tận thế rơi xuống, nhập vào trong cơ thể của Bộ xương ánh sáng.
Khí thế của nó nhanh chóng tăng lên.
Cố Thanh Sơn cầm Thiên Địa song kiếm từ trong hư không, nắm chặt, ánh mắt nhìn đối phương đầy thận trọng.
Phải chiến một trận hay sao?
Cái tên này có nhược điểm gì?
Cố Thanh Sơn suy nghĩ thật nhanh.
Song, Bộ xương ánh sáng không ra tay trước mà chỉ thở dài, nói: "Nực cười, chẳng lẽ ngươi vẫn không rõ, dù ngươi có tìm được cái xác của Tận Thế Bí Mật thì cũng không làm nên chuyện gì sao?"
"Tại sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Trong dòng sông thời gian, ta đã từng tới Cánh cửa thế giới này, đã từng đánh bại nó... Cho nên, dù ngươi lại tìm ra được xác của nó thì cùng lắm cũng chỉ lặp lại mọi chuyện đã diễn ra trong quá khứ mà thôi. Kết quả đã được xác định, ta vẫn sẽ hủy diệt toàn bộ mọi thứ trong dòng chảy thời không hỗn loạn này." Bộ xương ánh sáng nói.
Cố Thanh Sơn yên lặng.
Đúng là Mạc từng bị đánh bại một lần, tuy nhiên...
Hắn nói: "Lần trước ngươi tới đây, cũng không hủy diệt được toàn bộ dòng chảy thời không hỗn loạn."
Bộ xương ánh sáng cứng người lại, không nói gì.
Cố Thanh Sơn mỉm cười.
Có lẽ Mạc đã ẩn giấu Thi thể đóng băng quá tốt, làm cho nó không thu hoạch được gì cả.
Có lẽ vết thương của nó cũng không phải chỉ đơn giản như vậy.
Mà người tạo thành toàn bộ những điều này chính là Thi thể đóng băng, cũng là Mạc vào thời kỳ mạnh nhất.
Nói cách khác, mặc dù lần trước Mạc không thắng được, nhưng vẫn có hi vọng.
Chỉ đợi xem lần này liệu có nghĩ ra cách nào tốt hơn không thôi...
"Hiện tại ngươi đã tìm được ta, ngươi định làm gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Bộ xương ánh sáng tiện tay rút một chiếc rìu lớn bằng ánh sáng ra, khí tức hung ác phóng lên tận trời.
Nó nói một cách chậm rãi: "Sinh linh hèn mọn, ta cho ngươi một lần lựa chọn cuối cùng... Giao manh mối bí mật ra đây thì ngươi còn có thể sống, nếu như ngươi kiên trì chống lại thì kết quả sẽ cực kỳ tàn khốc... Ta có thể đảm bảo điều này."
Ngay lúc ấy, Cố Thanh Sơn giật mình.
Cuối cùng...
Cuối cùng cũng tìm được người kia!
Ở một nơi nào đó cách nơi hắn đứng khoảng mười ngàn dặm.
Muốn đi đến đó thì phải thoát khỏi cục diện này trước...
Cái bộ xương trước mắt cũng không phải ăn chay, nhưng mãi mà nó vẫn không tấn công trước.
Lần trước nó còn không nói câu nào đã tấn công mình, muốn xử mình ngay trong dòng sông thời gian.
Tại sao lần này nó lại nói nhiều như vậy?
Cố Thanh Sơn yên lặng quan sát.
Trên bầu trời đã không còn sao băng nữa.
Ở biên giới cực Nam của Bãi Tha Ma Tận Thế đã bị một bức tường ánh sáng khổng lồ ngăn cản. Còn những quả cầu ánh sáng thì liên tục chui vào trong bức tường màu đen tại cực Bắc.
Cố Thanh Sơn nghĩ rất nhanh, song ngoài mặt vẫn bình tĩnh: "Có lẽ ngươi không rõ lắm, lần trước các ngươi là một đấu một, cho nên ngươi mới chiếm ưu thế. Nhưng giờ đây tình hình đã thay đổi, ngoài Tận thế Bí Mật ra, còn có thêm rất nhiều người sẽ đứng ra chống lại ngươi."
Bộ xương ánh sáng nói: "Ngươi vẫn không rõ à? Bao nhiêu sinh linh đứng ra đi chăng nữa thì kết quả cũng vẫn giống nhau mà thôi."
Cố Thanh Sơn lắc đầu, nói: "Thực ra thì ở trong thế giới của chúng ta, có một loại sinh vật có tên là bươm bướm, nó nguyện chịu chết cũng sẽ dập tắt ngọn lửa trước mặt mình."
Bộ xương ánh sáng cười với vẻ khinh thường, nói: "Đó chính là sự buồn cười và ngu muội của sinh linh."
"Loại tự chịu chết như vậy đúng là rất ngu xuẩn." Cố Thanh Sơn cũng gật đầu đồng ý.
Bộ xương ánh sáng nhìn hắn với vẻ hoang mang.
"Ngươi cũng đã biết chuyện tự đi chịu chết này là ngu xuẩn, nhưng vẫn quyết định làm giống sinh linh tên là bươm bướm kia sao?" Nó hỏi.
Cố Thanh Sơn hơi giật mình.
"Không, ngươi hiểu sai rồi." Hắn xua tay, nói với giọng chân thành: "Lần này, chúng ta là lửa, ngươi mới là bươm bướm, hiểu không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận