Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2061. Xem Như Ta Cầu Xin Các Ngươi (2)


Đánh dấu
Trên mặt đất, các vong linh đều phát ra tiếng gào thét không cam lòng.
Cố Thanh Sơn tựa như vẫn chưa hoàn hồn lại. Hắn chỉ nhìn Atley chăm chú, thầm nhớ tới bộ dạng của y trước đây khi bị Nữ thần Vận Mệnh khống chế, cuối cùng hối hận rơi lệ trước lúc chết.
“Ôi, Atley, ta nghe nói Mạc từng nghĩ cách cứu ngươi và Thất Nhược mà, vì sao ngươi lại cự tuyệt?” Cố Thanh Sơn thở dài, hỏi.
Atley bình tĩnh đáp: “Đúng là hắn đã đi tới sông Tử, khi đó hắn là tồn tại mạnh nhất trên thế giới, là Chúa tể Quang Huy, chủ nhân của Ánh Sáng vô tận, còn tôi chỉ là một linh hồn đã chết, cho dù bị mang đi giống như Thất Nhược thì cùng lắm cũng chỉ thay đổi một nơi để ngủ say và chờ đợi các ngươi tới cứu vớt mà thôi.”
“Thế thì có gì không tốt sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Trong giọng nói của Atley sinh ra một cảm xúc khó hiểu: “Các ngươi, một người là Chúa tể Quang Huy, một người là Tử Thần, còn ta thì sao? Được các ngươi cứu sống rồi, ta sẽ thế nào? Cảm động rơi lệ vì các ngươi, sau đó tiếp tục bám đít các ngươi? Hay là các ngươi cần một người hầu a dua nịnh bợ?”
“Không, bọn ta coi ngươi là chiến hữu, cho nên mới đi cứu ngươi.” Cố Thanh Sơn sửa lời.
“Nhưng ta vĩnh viễn cũng không đuổi kịp các ngươi.” Atley nói.
Cố Thanh Sơn nhún vai: “Ngươi quá để tâm vào mấy chuyện vụn vặt. Hãy nhìn ta đây này, ta căn bản đánh không lại Bộ xương ánh sáng, nhưng nếu luận về khiêu vũ, nấu cơm, điều chế rượu, ba chuyện này nó đều không bằng ta.”
Atley nhìn hắn rồi đột nhiên ngẩng mặt lên trời cười như điên, lớn tiếng quát: “Dối trá quá! Tử Thần các hạ, ngươi và Mạc chiếm đoạt quyền lực của sông Sinh Tử, một là chủ nhân Sinh giới, một là chủ nhân sông Tử, mãi cho đến cuối cùng các ngươi sợ danh tiếng của mình bị hư tổn, cho nên mới nhớ tới mình có một người bạn cần cứu vớt. Mà lúc này, ta và Thất Nhược đã chịu đựng giày vò biết bao nhiêu năm tháng trong trong sông Tử tối tăm lạnh lẽo rồi.”
Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: “Ngươi sai rồi, Atley, trong lòng hai ta vẫn luôn nhớ đến mọi người, nhưng bọn ta thực sự có chuyện bất đắc dĩ phải làm.”
“Chuyện gì?” Atley hỏi.
“Tự bọn ta phải sống sót trước, sau đó đảm bảo thế giới sẽ không bị hủy diệt.” Cố Thanh Sơn nghiêm túc nói.
“Vậy vì sao các ngươi không cứu hai người bọn ta trước? Không phải chúng ta là chiến hữu sao?” Atley cười lạnh.
Sơn Nữ thực sự không nhịn nổi nữa, nói xen vào: “Ngươi quá ích kỷ, công tử nhà ta trải qua trăm cay nghìn đắc mới sóng sót rời khỏi thời đại Tuyên Cổ, Mạc cũng bị Reneedol khống chế, cuối cùng phải chết đi một lần mới từ từ thức tỉnh. Sao ngươi luôn luôn trách móc bọn họ mà không chịu nghĩ xem mình đã làm sai cái gì?”
“Ta không sai! Ta chỉ không đủ mạnh!” Atley giận dữ hét lên.
“Vậy sao?” Lạc Băng Ly cũng biến hình ra. Nàng - trong trang phục nữ tu - lạnh lùng nói: “Kẻ giết ngươi là Nữ Thần Vận Mệnh và những thần linh khác, còn có cả Reneedol đứng đằng sau giật dây, sao không thấy ngươi đi báo thù?”
Địa kiếm trầm giọng nói: “Một kẻ mà ngay đến mối thù của mình cũng không báo, lại ở đây oán giận chiến hữu trước kia, như vậy có ý nghĩa sao?”
Triều Âm kiếm phát ra một tiếng ù ù bất mãn.
Atley nhất thời không nói nên lời.
Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: “Đi đi, Atley, đi đầu thai đi. Làm lại từ đầu, ngươi sẽ đi được xa hơn, xa hơn cả ta và Mạc.” Hắn lại tiếp tục: “Ta có một món quà tặng cho ngươi, đây là thứ cuối cùng…”
Atley đột nhiên cắt đứt lời hắn, chợt quát lớn: “Lên!”
Khắp mặt đất, vô số người chết phát ra tiếng hô hào hưởng ứng.
Chúng nó đều xông lên không trung, bay về phía Cố Thanh Sơn và nhanh chóng vây hắn vào chính giữa.
“Ha ha ha, Rod, đây không phải Sông Tử, không đến lượt ngươi quản. Hơn nữa, ở thế giới này, bọn ta sẽ không chết, ta xem ngươi làm sao chiến thắng bọn ta được.”
Atley cười điên cuồng, đồng thời đưa tay ra hiệu.
Grào!
Toàn bộ người chết phát ra tiếng gào thét tràn ngập sát ý, lần lượt rút binh khí ra, ồ ạt tiến lên.
Cố Thanh Sơn vẫn đứng yên ở đó. Cho đến khi toàn bộ binh khí sắp chém trúng người hắn, hắn vẫn không nhúc nhích.
Leng keng leng keng!
Bốn thanh kiếm quay xung quanh hắn không ngừng lóe sáng, đón đỡ các đòn công kích.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía Atley, chỉ thấy trong mắt y tràn đầy ác ý tàn nhẫn.
Cố Thanh Sơn dời mắt, thở dài nói: “Một chút tình cảm cũng mất rồi.”
Thân hình hắn khẽ động, lướt qua tầng tầng bao vây của đám người chết, xông lên trời cao.
“Nghe đây, ta và các ngươi không thù không oán, chẳng qua chỉ là cứu các ngươi ra từ tay của Tận Thế!” Hắn hướng về phía đông đảo người chết mà hét lớn.
“Cứu? Vốn dĩ bọn ta đã thu được đủ sức mạnh để chống lại hết thảy, nhưng bây giờ bọn ta lại bị giam cầm ở chỗ này, hai bàn tay trắng!” Atley hét lên.
“Không sai!”
“Đúng vậy, đều tại cái tên Tử Thần sông Sinh Tử này!”
“Chúng ta vốn có thể chinh phục thế giới vô tận!”
Đám người chết rống giận, vung binh khí trong tay.
Cố Thanh Sơn lắc đầu, nói khàn cả giọng: “Nghe ta, các ngươi nhanh đi đầu thai đi, nếu không thì sẽ tiếp tục bị giam cầm ở đây, thực sự sẽ chết thật đấy! Hãy xem như ta cầu xin các ngươi!”
Đám người chết làm như không nghe thấy, nắm chặt binh khí, hóa thành dòng chảy ồ ạt liên tục xông lên trời cao.
Vẻ mặt Cố Thanh Sơn đầy bất đắc dĩ.
Chẳng biết từ lúc nào, trên tay hắn xuất hiện một cây gậy dài.
Đầu gậy tỏa ra ánh sáng đỏ chói mắt, vẻ do dự trên mặt hắn cũng dần tiêu tan, cuối cùng chỉ còn lại sự hờ hững vô tình.
“Xong rồi.” Địa kiếm thấp giọng nói.
Gậy dài vung lên, ánh sáng màu đỏ tươi tỏa rộng, quét sạch mọi thứ khắp bốn phương tám hướng, bao phủ toàn bộ thế giới Hoàng Tuyền.
Không còn bất cứ tiếng hò hét nào, cũng không còn đao quang kiếm ảnh.
Thế giới nháy mắt đã yên bình trở lại.
Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng rơi xuống, đứng đối diện Atley.
“Nói thế nào nhỉ, mấy việc như khuyên nhủ chỉ có tác dụng với trẻ vị thành niên mà thôi. Các ngươi tồn tại từ thời đại Tuyên Cổ cho đến nay, mỗi người đều phải có trách nhiệm đối với mỗi hành vi của mình, không có bất cứ chỗ nào đáng để tha thứ và thông cảm... Hơn nữa, vừa rồi ta đã cho các ngươi cơ hội.”
Cố Thanh Sơn khẽ vuốt ve Trấn Ngục Quỷ Vương Trượng trong tay, nhìn về phía Atley.
Vô số đốm sáng bay ra, từ bốn phía bay tới, nhập vào trong Trấn Ngục Quỷ Vương Trượng.
Cây trượng phát ra tiếng nhấm nháp nhè nhẹ.
Cố Thanh Sơn tiếp tục nói:
“Giống như Mạc đã từng nói với Reneedol, kiếp sau đừng nên gặp lại... Atley, đi đầu thai đi.”
Atley nhìn hắn chăm chú, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi vô tận, phẫn nộ lẫn căm hận cũng cùng lúc bành trướng.
“Rod, ngươi sẽ hối hận.”
Nói xong, y nhanh chóng đi tới Vong Xuyên.
Cố Thanh Sơn chỉ cười, không nói chuyện.
Bỗng nhiên, một đôi tay xanh mướt đặt lên trên Trấn Ngục Quỷ Vương Trượng.
Giọng nói của Sơn Nữ vang lên:
“Không, công tử sẽ không hối hận.”
Thân thể Atley cứng đờ, trên mặt hiện lên cảm xúc không cam lòng.
Y xoay người nhìn về phía Sơn Nữ, cất lời một cách khó nhọc: “Ngươi chẳng qua chỉ là một tiện tỳ...”
Sơn Nữ lạnh lùng nói: “Ta không phải tiện tỳ, ta là kiếm, kiếm vốn là vũ khí giết người.”
Thân thể Atley đột nhiên nổ tung, hóa thành đốm sáng bay lả tả, nhập vào Trấn Ngục Quỷ Vương Trượng.
Quỷ Vương Trượng tiếp tục nhai nuốt.
Cố Thanh Sơn thở dài, nói: “Cô cần gì phải giết hắn.”
Sơn Nữ nhìn hắn, dịu dàng nói: “Công tử, lần sau tôi bảo đảm không nhúng tay vào.”
Nói xong, nàng liền biến thành hình kiếm, ẩn thân vào hư không sau lưng hắn.
Chỉ còn một mình Cố Thanh Sơn đứng bên bờ sông, dáng vẻ có phần lặng lẽ cô độc.
Hắn nhớ tới những chuyện xảy ra ở thời đại Tuyên Cổ, không kìm lòng được mà ngơ ngẩn.
Trên sông Vong Xuyên, sương mù mờ nhạt không ngừng bốc lên.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Không có ai khác.
Đám người chết ồ ạt xông lên muốn giết Cố Thanh Sơn ban nãy đã bị Trấn Ngục Quỷ Vương Trưởng ăn sạch không còn một mảnh.
Phía sau Cố Thanh Sơn bỗng nhiên hiện ra một thanh kiếm khác, giọng điệu cảm thán của Địa kiếm truyền đến: “Rốt cuộc cũng yên tĩnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận