Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2063. Trở Về Bách Hoa Tông (1)


Đánh dấu
Bộ xương ánh sáng vừa dứt lời, toàn bộ bức tường tận thể triệt để tan vỡ, hóa thành từng cái bóng vặn vẹo.
Những cái bóng này không ngừng nhập vào trong thân thể của nó.
Một luồng khí lượn lờ từ dưới chân nó tản ra, hóa thành cơn lốc thổi ra khắp bốn phương tám hướng.
“A a a a a a!”
Trong thân thể Bộ xương ánh sáng truyền ra tiếng vang đùng đùng, toàn bộ khớp xương sinh trưởng một cách điên cuồng, ngay cả thân thể nó cũng phồng lên giống như người khổng lồ.
So với trước đây, nó không chỉ phình to hơn mà trên người nó cũng đã ngưng tụ ra máu thịt thật sự, nằm rải rác trên cơ thể.
Bộ xương ánh sáng nhìn ngắm khắp bốn phía.
“Đáng tiếc, thế giới này, đã không còn ý nghĩa tồn tại.”
Nó nắm chặt quyền, đấm mạnh xuống mặt đất.
Ánh sáng trắng tràn ngập khắp trời đất.
Ầm ầm ầm ầm...
Dưới sự tấn công của một quyền này, toàn bộ Bãi Tha Ma Tận Thế triệt để tan vỡ, từ nay về sau không còn tồn tại.
Thế giới tan biến, ngay sau đó lập tức bị một phần của dòng chảy thời không hỗn loạn tối tăm thay thế.
Bộ xương ánh sáng đứng giữa không trung, phát ra tiếng gào thét rung trời.
“Hỡi hết thảy chúng sinh có tri giác, hóa thành hư ảo ngay trước mặt ta.”
Nó hóa thành một đường sáng trắng, vụt sáng về một phương hướng khác, lập tức biến mất trong hư không tăm tối.
Cùng thời khắc đó…
Cố Thanh Sơn đã hối hả chạy vùn vụt trong dòng chảy thời không hỗn loạn tăm tối.
“Hả?”
Hắn khẽ nhíu mày.
Chẳng biết tại sao, trong lòng hắn đột nhiên trào dâng một nỗi bất an.
Bóng đen sâu thẳm chần chừ không đi, giống như đang nhắc nhở về một thứ gì đó nguy hiểm.
Rốt cuộc là cái gì?
Cố Thanh Sơn lắc đầu, tạm thời vứt bỏ suy nghĩ này.
Trong cảm ứng từ găng tay bạch cốt, ở một nơi không xa phía trước là nơi chôn cất xương cốt khác.
Cố Thanh Sơn lập tức phát động Súc Địa Thành Thốn, biến mất tại chỗ.
Vượt qua khoảng cách mấy ngàn dặm, hắn bỗng nhiên xuất hiện trên một chiếc phi thuyền cũ nát.
Chiếc phi thuyền này vừa nhìn một cái là biết đã bị hỏng từ lâu, không biết đã trôi nổi bao nhiêu năm tháng trên dòng chảy thời không hỗn loạn.
Cố Thanh Sơn đứng vững, thử cảm ứng một lần.
Không sai, chính là chỗ này!
Mạc cũng thật thú vị. Hắn ta vậy mà lại giấu một bộ phận của Thi thể đóng băng vào trong đống tàn tích của một chiếc phi thuyền thuộc hệ khoa học kỹ thuật.
Vậy, rốt cuộc là ở đâu đây?
Cố Thanh Sơn đi qua đi lại trên phi thuyền, cảm ứng tỉ mỉ.
Sau khi có được một mẩu xương, cảm ứng của hắn đối với Thi thể đóng băng càng nhạy hơn, có thể thu hẹp vị trí cụ thể của xương cốt trong phạm vi nhỏ hơn.
Cố Thanh Sơn đột nhiên dừng bước, xoay người đi vào phòng đều khiển phi thuyền.
Toàn bộ linh kiện và đồ vật thuộc hệ khoa học kỹ thuật ở đây đều đã bị dọn sạch từ lâu, chỉ còn lại mấy bức tường sắt thép trơ trụi.
Hắn đứng trước một bức tường.
Không sai, ngay trong vách tường này.
Cố Thanh Sơn lấy Địa kiếm ra từ trong hư không, rạch bức tường ra giống như cắt đậu phụ.
Chỉ thấy chính giữa bức tường được khảm một mảnh xương cỡ ngón tay.
Mảnh xương?
Một mảnh xương nhỏ xíu như vậy cũng có thể xem là một bộ phận của Thi thể đóng băng à?
Cố Thanh Sơn nghi hoặc nghĩ.
Mảnh xương cũng đã cảm nhận được sự có mặt của hắn, chầm chậm bay lên, lơ lửng tới trước mặt hắn.
Lách cách!
Mảnh xương rơi vào găng tay bạch cốt của hắn, vừa vặn cắm xuống một vị trí nào đó.
Một bóng sáng từ găng tay phát ra, dần dần hóa thành hình ảnh.
Xem ra mảnh xương này đã kích hoạt một thuật pháp nào đó của bộ găng tay này!
Cố Thanh Sơn lùi về phía sau một bước, cần thận quan sát.
Chỉ thấy Mạc xuất hiện trong màn hình, đang nhìn về phía hắn bằng vẻ mặt nghiêm túc.
“Đúng vậy, đó không phải là bộ phận của Thi thể đóng băng, mà chỉ là một mảnh xương vụn.”
“Bởi vì lúc tôi chế tạo sáu Phong Ấn Chương và chôn cất sáu bộ phận của Thi thể đóng băng, tôi lại đột nhiên nhận thấy điều không may sẽ xảy ra trong tương lai.”
“Vì để tránh gây ra ảnh hưởng đối với tương lai, tôi đặc biệt dùng một mảnh xương của Thi thể đóng băng để ghi lại linh cảm lúc này, sau đó sẽ lập tức hủy đi đoạn ký ức này của mình.”
“Rod, chuyện này cần phải vô cùng cẩn thận, tôi không thể nói gì với cậu, bằng không một khả năng nào đó sẽ biến mất, tất cả sẽ không thể cứu vãn được nửa.”
“Vì thế, tôi đã nghĩ ra một cách để thông báo cho cậu. Đó chính là...”
“Để cậu tự mình tới xem.”
Lời nói kết thúc, toàn bộ màn hình tiêu tan.
Trên găng tay bạch cốt bỗng nhiên phóng ra vô số ký hiệu rực rỡ, xoay vòng quanh người Cố Thanh Sơn, vây hắn vào chính giữa.
Cố Thanh Sơn cảm ứng thử, liền lập tức hiểu rõ.
Đây là pháp trận truyền tống!
Mạc lại bố trí một pháp trận truyền tống ở đây!
Rốt cuộc hắn ta đang muốn nói gì với mình?
Trong hư không, giọng nói của Mạc vang lên đứt quãng.
“… Tận mắt đi xem đi... việc mà cả cậu và tôi trong tương lai đều không phát giác ra... Nhanh lên, không thì sẽ không kịp nữa!”
Toàn bộ ký hiệu phát ra tia sáng mãnh liệt hơn.
Vụt!
Cố Thanh Sơn biến mất trong ánh sáng rực rỡ.
...
Núi non xanh biếc.
Cạnh bên hồ Tiên, cổng thành trùng điệp, đình đài lầu các.
Ngói lưu ly, tường gạch đỏ, lung linh óng ánh, hào quang lan tỏa.
Gió ẩm như mang theo linh khó, nhẹ nhàng lất phất qua từng cây đại thụ trong đình viện.
Trăm hoa đua nở.
Bỗng nhiên… Trong hư không, vô số vầng sáng rực rỡ rơi xuống, hình thành một dãy ký hiệu kín kẽ, rồi lại bung tỏa ra.
Thân hình Cố Thanh Sơn xuất hiện.
Hắn lập tức tỏa thần niệm ra, nhìn lướt qua hoàn cảnh xung quanh.
Một giây kế tiếp, hắn hoàn toàn ngẩn người.
Hắn phát hiện chiếc nhẫn Truy Quang giả trên tay mình phát ra tiếng ù ù nhẹ nhẹ, sau đó lại lập tức khôi phục vẻ im lặng.
Trên Giao diện Chiến Thần, dòng chữ nhỏ nhấp nháy nhanh chóng hiện ra:
[Ngài đã tới chín trăm triệu tầng thế giới.]
[Thuật “Lừa Gạt Pháp Tắc” trên chiếc nhẫn Truy Quang giả đã được kích hoạt.]
[Năng lực này có thể lợi dụng sự tương tác giữa các pháp tắc với nhau để sản sinh ra một loại dao động ngụy trang, giúp ngài và ngài của quá khứ có thể ở trong cùng một không gian.]
[Điều này sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho hành động của ngài, ngài không cần phải sợ bị tam đại pháp tắc xóa sổ.]
[Chú ý, vấn đề duy nhất là ngài không thể gặp mặt ngài của quá khứ, nếu không lớp ngụy trang sẽ bị phá bỏ.]
Một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu Cố Thanh Sơn.
Không sai, tuy đã lâu không về đây, nhưng thế giới này thực sự là...
Đột nhiên, một bóng dáng vội vội vàng vàng chạy tới, kêu thất thanh: “Tam sư huynh!”
Cố Thanh Sơn quay đầu nhìn lại.
Một cô gái nhỏ phấn điêu ngọc trác, trên đầu buộc tóc đuôi ngựa cùng đôi mắt to linh động sáng tỏ đang chạy tới, trên mặt toát ra vẻ vui mừng lẫn ngạc nhiên.
Tú Tú!
Là Tú Tú!
Nói cách khác, mình thực sự đã trở về!
Lại thấy hai bóng người phi tới nhanh như bay, là Uyển Nhi và Tình Nhu.
Uyển Nhi đầu tiên là níu Tú Tú lại, sau đó quan sát Cố Thanh Sơn một lúc thật lâu.
“Là hắn.”
Tình Nhu nhìn Cố Thanh Sơn chăm chú rồi thấp giọng nói.
Uyển Nhi cũng nhìn hắn, nghi ngờ nói: “Đúng là hắn thật, nhưng sao hắn còn...”
“Suỵt...” Tình Nhu ngắt lời nàng ta.
Các nàng cùng nhau hành lễ với Cố Thanh Sơn: “Tam sư huynh, huynh đã trở về!”
Cố Thanh Sơn lấy lại bình tĩnh, trong lòng dâng lên niềm vui vô hạn.
“Ha ha, Tú Tú, đã lâu không gặp, lại đây sư huynh ôm một chút nào.”
Tú Tú vô tư nhào vào vòng tay của hắn, được hắn ôm thật chặt và xoay một vòng, sau đó nâng lên trên vai.
“Tam sư huynh thật là đáng ghét, biến mất lâu ơi là lâu.” Tú Tú bĩu môi, bất mãn nói.
“Ừm, nhiều việc lắm, đều là sư huynh không tốt, buổi tối sư huynh làm linh thực cho các muội ăn.” Cố Thanh Sơn nói.
Tú Tú vui mừng ra mặt, nuốt nước miếng hỏi: “Thật không?”
“Thật chứ! Làm một bữa lớn!” Cố Thanh Sơn vỗ ngực nói.
Tú Tú hoan hô vui vẻ.
Cố Thanh Sơn hỏi Tình Nhu: “Sư muội, nhị sư huynh với đại sư huynh đâu? Sư tôn đâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận